Ánh đèn mờ ảo trong quán bar, Diệp Kiều uống rượu liên tục hết chén này đến chén khác.
Công ty con kỹ thuật khoa học Sâm Hào tuyên bố phá sản, ngay cả tổng công ty cũng đang gặp nguy cơ. Diệp Kiều vốn là người tiêu tiền như nước mà hiện tại không có thế lực tư bản chống đỡ, mỗi ngày ngoài việc cãi nhau với Dịch Tư Viễn thì vẫn là cãi nhau.
Cô suy nghĩ cặn kẽ nguyên nhân, cho rằng tất cả là lỗi của Ưng Lê.
Nếu không có Ưng Lê, những kẻ khác sẽ phải hâm mộ về gia thế và tình yêu của cô ta, nhưng lúc này tất cả đã bị phá hủy.
“Diệp Kiều, đã lâu không gặp.” Đinh Vũ Linh ngồi xuống bên cạnh, thuận tiện đánh giá người này, “Nhìn dáng vẻ này của cô chắc là khoảng thời gian này sống không tốt lắm nhỉ?”
“Đinh Vũ Linh?” Diệp Kiều thấy rõ người đến, cười nhạo mấy tiếng, “Tôi nghe nói cô bị bạn trai con nhà giàu có vứt bỏ, thậm chí đánh mất cả công việc của bản thân, thế mà còn có thời gian chạy đến đây chọc ngoáy tôi cơ à.”
Sắc mặt Đinh Vũ Linh khẽ thay đổi, nhưng ả ta nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Đúng vậy, bây giờ tôi sông không được tốt lắm, nhưng không phải tôi chưa từng trải qua cuộc sống của người nghèo. Nhưng cô thì không giống, cảm giác từ trên đám mây ngã thẳng xuống đáy cốc chắc hẳn rất khổ sở đúng không.”
Diệp Kiều nhíu mày nhìn: “Cô có ý gì?”
“Nguyên nhân dẫn đến việc chúng ta phải chịu bi thảm này là do Ưng Lê, không phải sao?” Trong đôi mắt Đinh Vũ Linh có ánh lửa cố chấp, “Nếu không vì cô ta, tại sao chúng ta phải lưu lạc đến tận nơi đây, chẳng lẽ cô không muốn đạp cô ta xuống dưới chân hay sao?”
“Sau lưng Ưng Lê có Triều Tiên Cư và Quân Diệu, không phải cô quên rồi chứ?” Diệp Kiều hỏi.
Đinh Vũ Linh hừ lạnh: “Có thì sao, không lẽ bọn họ có thể che đậy được miệng lưỡi dư luận đến từ cộng đồng mạng?”
Diệp Kiều nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên cảm thấy Đinh Vũ Linh như vậy có hơi đáng sợ. Nhưng nghĩ đến Ưng Lê, nỗi hận trong lòng cô ta không kìm được tràn lan ra bên ngoài.
Cô ta nheo mắt hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Không phải hiện giờ cô ta rất nổi tiếng ư, nếu tự nhiên có một vết nhơ làm người thứ ba thì sao? Những fan luôn yêu thích cô ta cùng với người qua đường sẽ quay lại mắng cô ta có phải không?” Vẻ mặt Đinh Vũ Linh thú vị nói.
Diệp Kiều nhíu nhíu mày: “Chuyện này là giả, sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi.”
“Làm sáng tỏ xong thì sao, chỉ cần chúng ta cho mấy account marketing nhả ra tin tức, nói chuyện giả thành chuyện thật, cho dù cô ta có cố gắng giải thích thanh minh thế nào đi chăng nữa cũng chỉ khiến một bộ phận nhỏ tin tưởng.” Đinh Vũ Linh cười lạnh, “Cô ta không có chứng cứ chứng minh đó là giả, chỉ cần có người tin đó là thật, vết nhơ này sẽ theo cô ta đến hết đời.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Fan Ưng Lê sắp đạt mức bốn triệu fan, cô muốn mau chóng chuẩn bị xong phúc lợi, trước kia bọn cô sẽ nghe theo ý kiến của fan nhưng lần này điều fan muốn là cô và Úc Tranh cùng nhau livestream, trái lại cô có hơi do dự.
Gập máy tính lại, Ưng Lê nhìn Úc Tranh đang chuẩn bị cắt hoa quả cho mình muốn nói lại thôi.
Úc Tranh đi tới, một bên đưa hoa quả đã gọt xong đến một bên cười nói: “Muốn nói chuyện gì đó với anh à? Anh cũng có chuyện muốn nói.”
Ưng Lê ăn miếng táo nhìn anh: “Anh nói trước đi.”
“Mấy ngày nữa ở công ty tổ chức đại hội cổ đông hằng năm, các vị cổ đông và toàn bộ nhân viên công ty đều có mặt, anh hy vọng em có thể đi cùng anh.” Úc Tranh cười khẽ, “Dù sao năm nay không giống mọi năm, anh có em.”
Ưng Lê giật mình.
“Không phải là trường hợp quá phiền phức, em chỉ cần đến cùng anh, hai chúng ta cùng nhau lộ mặt là được.” Thấy cô không nói lời nào, Úc Tranh bổ sung thêm.
Nhìn Úc Tranh có vẻ căng thẳng, Ưng Lê không khỏi nở nụ cười: “Anh đang nghĩ em không muốn đi cùng anh? Thật ra em đang ngạc nhiên vì không ngờ anh sẽ đưa em đi theo.”
Úc Tranh biết bình thường Ưng Lê không thích đi mấy trường hợp tiệc rượu này nọ, cho nên luôn do dự, nhưng lần này là cơ hội để cho toàn bộ người trong công ty nhìn thấy hai người ở bên nhau, anh không muốn bỏ qua nó.
“Còn nữa….” Nghe cô nói đồng ý, khóe môi Úc Tranh hơi hơi giương lên, “Chúng ta có thể hủy bỏ tờ giấy ký hợp đồng kết hôn trước kia không?”
Tự nhiên Ưng Lê cảm thấy hợp đồng kết hôn có phần xa lại, từ sau khi kết hôn với Úc Tranh bọn họ không còn nói đến chuyện này nữa, chưa kể việc không biết đến hợp đồng đó bị cô ném vào góc nào nữa.
Cô gật đầu, hợp đồng kết hôn chỉ cần làm lại sửa chữa lần nữa là được, không phải chuyện gì rắc rối.
Tới chuyện của mình, Ưng Lê do dự mở lời: “Phúc lợi bốn triệu fan, anh có thể livestream cùng em không?”
Úc Tranh cười như không nhìn cô: “Đây là chuyện em cứ đắn đo không dám nói ra?”
Ưng Lê mím môi: “Dù sao cũng phải xuất hiện lộ mặt…….”
“Anh rất thích việc xuất đầu lộ mặt.” Úc Tranh từ từ nói, “Không lẽ chuyện này em không biết?”
Ưng Lê ngạc nhiên nhìn anh: “Nhưng không phải ngay cả tạp chí phỏng vấn anh cũng không tiếp còn gì, còn nói gì mà không thích bị người khác chụp ảnh vân vân… gì đấy?”
“Bởi vì bọn họ không phải em.” Khóe môi Úc Tranh nở nụ cười, “Nếu nó là lời em nói, việc này không phải việc khó.”
Ưng Lê nhào đến ôm anh, vừa làm nũng vừa cảm ơn: “A Tranh, quả nhiên anh là ông chồng tốt nhất thế giới.”
“Không mắng anh?” Úc Tranh nâng eo cô trêu tức nói: “Tối hôm qua em còn nói anh là người chồng đáng ghét nhất thế giới.”
Lỗ tai Ưng Lê đỏ bừng, ngay lập tức muốn thoát khỏi ngực Úc Tranh, nhưng anh cố tình không buông tay, ngược lại càng ôm chặt thêm.
“Thì tại vì tối qua là tình huống đặc biệt……” Ưng Lê xấu hổ mở miệng.
Úc Tranh cười nhẹ bên tai cô: “Không sao, anh rất thích, nhất là giọng của em khi nói câu kia.”
Ưng Lê: “……..”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Sau sự việc xảy ra ở trung tâm thương mại, Ưng Kỳ từng muốn tìm cơ hội để giải thích với Thẩm Tầm Lam, mà anh không ngờ Thẩm Tầm Lam là người tìm anh ta trước.
Với hẹn anh ở Triều Tiên Cư.
Khác với những lần gặp mặt trước đây, dường như Ưng Kỳ phát hiện thái độ của Thẩm Tầm Lam đối với mình khác hẳn với trước, trở nên hơi lạnh lùng.
Sau khi vào phòng riêng, đầu tiên Thẩm Tầm Lam nhìn nhân viên nhà hàng gọi một bàn nhiều đồ ăn, mà đến tận lúc này, ngay cả một câu cô cũng chưa nói với Ưng Kỳ.
Nhân viên cửa hàng rời đi, Ưng Kỳ không nhịn được nói trước: “Cô vẫn chưa ăn cơm?”
Thẩm Tầm Lam không nhìn anh, sắc mặt thản nhiên trả lời: “Món ăn ở Triều Tiên Cư làm rất ngon, dù đến lần cuối cùng vẫn muốn ăn lại một lần nữa.”
Ưng Kỳ mấp máy môi muốn hỏi lần cuối cùng là có ý gì, nhưng đột nhiên anh phát hiện ra hình như mình không có tư cách để hỏi câu đó.
“Xin lỗi, chuyện lần trước là tôi hiểu lầm cô.” Ánh mắt anh dừng trên người Thẩm Tầm Lam, xin lỗi chân thành, “Lúc đó là do tôi quá đáng.”
“Không sao.” Thẩm Tầm Lam cong môi cười, “Có thể đó chính là ấn tượng về tôi trong lòng anh, nó là như thế đi.”
“Không phải, tôi….” Ưng Kỳ biết những lời nói hôm đó của mình rất quá đáng, nhưng lời đến miệng lại không biết phải nói gì để giải thích.
Nụ cười Thẩm Tầm Lam nhạt nhòa: “Tôi đã nói chuyện với ba mẹ, chúng ta không thích hợp, bọn họ cũng đã hiểu được, họ nói sẽ báo một tiếng với ba mẹ anh. Vậy nên, sau này anh không cần phải lo lắng.”
Trong lòng Ưng Kỳ lộp bộp nhảy dựng, không kịp phản ứng.
“Lý do hôm nay đến tìm anh chủ yếu vì muốn nói chuyện này cho anh biết.” Thẩm Tầm Lam khẽ mím môi, “Nói ra cũng tại tôi tự cho mình là đúng, gây ra cho anh nhiều chuyện bối rối phiền phức lớn như vậy. Thật lòng xin lỗi anh, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.”
Ưng Kỳ nhíu nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường nhen nhóm ở bên trong.
Nhân viên nhà hàng gõ cửa, mấy món ăn Thẩm Tầm Lam vừa gọi được mang lên.
Nhân viên không biết ở trong này đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí nặng nề khác thường, cô ấy liếc mắt nhìn sắc mặt ông chủ không tốt lắm, vội vã rời khỏi phòng bao.
Thẩm Tầm Lam nhìn món ăn đưa lên, tâm trạng tốt hơn mấy phần, cô thuận tay lấy điện thoại ra chụp tấm hình.
Trong lúc cô đang ăn, Ưng Kỳ không rời đi, cô coi như Ưng Kỳ không tồn tại.
Đến ngoài đại sảnh, Thẩm Tầm Lam đi đến quầy lễ tân trả tiền, Ưng Kỳ đi theo sau tiến đến ngăn cản: “Không cần thanh toán, trong sổ tính cho tôi.”
Thẩm Tầm Lam không nghe lời anh nói, cố ý trả tiền rời đi.
Vừa ra ngoài cửa, bên ngoài trời nổi gió đổ mưa to, hạt mưa lớn rơi trên mặt đất tạo ra một lỗ lớn.
Thẩm Tầm Lam không mang ô, nhìn trời bên ngoài phát sầu.
“Tôi đưa cô về.” Ưng Kỳ tiến đến bên cạnh cô, không biết là tại sao trong lòng âm thầm thấy vui sướng vì xuất hiện trận mưa này.
Thẩm Tầm Lam lạnh mặt từ chối: “Không cần.”
Ưng Kỳ có thể đoán được cô sẽ trả lời như thế, chỉ có thể lấy ô trong cửa hàng đưa qua: “Vậy cô mang ô đi theo, nếu không có phương tiện…….”
Thẩm Tầm Lam không đợi anh nói xongđã cầm túi che trên đỉnh đầu vọt vào trong màn mưa.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, vừa nãy suýt thì hỏng mất. Cô lấy phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám đến đối mặt với Ưng Kỳ, sao có thể chỉ vì một hai câu nói của anh mà mềm lòng.
Thẩm Tầm Lam cảm thấy cơn mưa này trút xuống để khiến cô tỉnh táo lại, sự dịu dàng của Ưng Kỳ giống như cơn mưa này, nó sẽ biến mất rất nhanh không còn xíu gì, cô không được để ý.
Nhìn Thẩm Tầm Lam vọt vào trong mưa, Ưng Kỳ hết kinh sợ đến ngạc nhiên. Anh xiết chặt chiếc ô trong tay, nhìn theo bóng dáng kia biến mất trong màn mưa, sinh ra cảm giác có thứ gì đó biến mất theo.
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Bộ phim điện ảnh mới của Úc Tiện bắt đầu đi tuyên truyền ở Tân Thành, tranh thủ trong lúc đó cậu rút ra được nửa ngày đến gặp Úc Tranh.
Lúc Ưng Lê gặp Úc Tiện vẫn còn đang đắm chìm vào trong bộ phim điện ảnh lần trước, vì phim có kết thúc mở, vai diễn Úc Tiện diễn còn sống hay đã chết không biết đã được mọi người phân tích ở trên mạng biết bao nhiêu lần.
Vậy nên câu đầu tiên mà cô hỏi là: “Nhân vật em đóng trong phim sống sót đúng không? Nhất định là thế đi?”
Kết cục của bộ phim đó tạo ra nhiều rung động và cảm xúc rất lớn cho Ưng Lê, doanh thu phòng bán vé cao vậy không phải không có lý do.
Úc Tranh bật cười: “Em đồng ý theo anh ra đây chỉ để hỏi Úc Tiện vấn đề này.”
Ưng Lê không định đi theo quầy rầy việc hai anh em gặp mặt, nhưng cô thực sự rất tò mò, cô mới không nhịn được……
“Lúc em xem kịch bản và quay phim thì cũng hiểu rõ, nó sẽ nghiêng về hướng còn sống hơn.” Úc Tiện nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Vì là chị dâu nên em mới nói cho chị biết đó.”
Đôi mắt Ưng Lê sáng rực: “Chị biết mà!! Nghiên Nghiên thua, chị thắng!”
Hai anh em nói chuyện, Ưng Lê quay sang thảo luận kết cục bộ phim cùng Quý Nghiên, cho dù có lời nói từ chính mồm Úc Tiện làm bằng chứng nhưng Qúy Nghiên vẫn một hai kiên định cho rằng nhân vật đó đã chết.
“Cậu muốn chơi xấu phải không? Cậu tiếc rẻ không muốn mua bộ trang sức Mr. Scott kia cho mình đúng không hả?” Ưng Lê hừ một tiếng.
Quý Nghiên hỏi: “Là thiết kế Mr. Scott tốt hay công ty bọn mình tốt.”
Ưng Lê không chút do dự trả lời: “Đương nhiên Mr. Scott tốt rồi.”
“…….” Qúy Nghiên im lặng lúc lâu mới mở miệng nói thêm lần nữa: “Tình bạn hai mươi năm của chúng ta đi đến hồi kết rồi!!”
Ưng Lê lạnh lùng nhẫn tâm phán: “Tình bạn có đi đến hồi kết cũng phải nhớ rõ đưa tiền đặt cược cho mình trước.”
Qúy Nghiên tắt điện thoại, gửi thẳng tiền sang cho Ưng Lê, bảo cô tự mình đi mà mua.
Ưng Lê lập tức gửi lại cho cô ấy meme moaz moaz, kết quả chỉ nhận được một chuỗi im lặng tuyệt đối từ Quý Nghiên.
Úc Tranh thấy Ưng Lê quay lại, ánh mắt di chuyển theo chuyển động của cô, nhìn cô ngồi xuống, anh nắm tay cô xong mới yên tâm.
Úc Tiện quan sát hết mọi thứ, cầm quà đã chuẩn bị trước đó ra, có điều nhìn sắc mặt không được tự nhiên lắm: “Không phải em cố ý chuẩn bị, đi qua nhìn thấy nên mua.”
“Không phải cậu dành thời gian một ngày trời để chọn hay sao?” Người đại diện sửng sốt, không biết tại sao Úc Tiện lại nói vậy.
Hai má Úc Tiện đỏ bừng, quay người trừng mắt nhìn người quản lý của mình.
Úc Tranh và Ưng Lê nhìn nhau, cả hai thấy được ý cười xuất hiện trong đáy mắt đối phương.
Cuộc gặp mặt kết thúc, hai người về nhà.
Ưng Lê về đến nhà đã khoe tiền mình đánh cược thắng từ chỗ Qúy Nghiên: “Em và Quý Nghiên cược nhau, bình thường toàn là em thắng được một món lớn, có phải rất lợi hại không?”
“Lần sau đánh cược với anh đi.” Úc Tranh cười bảo.
Ưng Lê giật mình không hiểu anh có ý gì.
Khóe môi Úc Tranh cong cong: “Anh sẽ luôn bại bởi em.”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng có EQ cao, không giống anh trai, sau này theo đuổi vợ sấp mặt luôn ~~
——————–
Súp Lơ: Anh Kỳ còn phải ăn hành trước đã ?