Thời điểm Sở Vãn Ninh tỉnh lại, ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao đứng bóng. Vu Sơn điện trống trải, ngoại trừ y ra không có lấy một bóng người, mà phía bên kia giường đã sớm lạnh lẽo không còn độ ấm. Sở Vãn Ninh ngơ ngác nhìn bụi bặm nhỏ li ti dập dềnh trong không khí, cuối cùng thử động hai chân còn bủn rủn, chống thân ngồi dậy. Lớp đệm da thú dưới thân qua một đêm lăn lộn đã ẩn ẩn hương vị tanh nồng, vài vệt máu đỏ tươi chói mắt yên vị giữa da lông hỗn tạp.
Rời khỏi giường, Sở Vãn Ninh nhặt lên bạch y dưới đất, chậm rãi mặc vào từng lớp một. Eo, hông cùng giữa hai chân dày đặc vết hồng ngân, trên cổ tay thanh mảnh cũng hằn dấu ngón tay rõ ràng. Y chỉnh lại dáng người, ưỡn thẳng sống lưng đi ra khỏi Vu Sơn điện.
Cung nhân ngoài cửa nhìn như cung kính hành lễ với y, kỳ thực khóe mắt lại đang lặng lẽ đánh giá, vị tiên tôn trông có vẻ như cấm dục thanh lãnh này, ấy thế mà đêm qua ở trong phòng truyền tới động tĩnh triền miên không dứt nổi, thẳng đến tờ mờ sáng mới dừng lại. Sở Vãn Ninh làm sao lại không nhìn ra những ánh mắt cười nhạo không có ý tốt ấy, đôi tay dưới áo bào rộng nắm chặt, mím môi trở về Hồng Liên Thủy Tạ.
Tối qua một đêm lăn lộn, buổi sáng Đạp Tiên Quân lại đi thượng triều, nhưng Sở Vãn Ninh biết, Mặc Nhiên tên này trước khi trời tối sẽ lại đến tìm y quấy rầy. Đã qua nửa năm kể từ khi y phát hiện trong tim Đạp Tiên Quân bị cấy Bát Khổ Trường Hận Hoa, sau một khoảng thời gian suy sụp chật vật, y rốt cục mượn thần lực của Cửu Ca, xé rách thời không tạo ra một vết nứt.
Sau khi gột rửa thân thể, thay lại bộ y phục đàng hoàng, nhìn dấu hằn còn rõ nét trên cổ tay, Sở Vãn Ninh nhắm mắt nghĩ, không kéo dài thì giờ nữa, liền hôm nay đi.
Mặc niệm chú quyết, Thời Không Sinh Tử Môn mở ra, âm thanh trầm trầm vang dội, Sở Vãn Ninh bước vào khe hở hỗn độn giữa hai trần thế.
Thời không y cần về là khi Mặc Nhiên mới bị gieo Bát Khổ Trường Hận Hoa. Ước lượng chuẩn xác thời điểm, đợi tới khi khe hở hiện ra rõ ràng, Sở Vãn Ninh liền bước vào một trần thế khác. Cảnh tượng hiện ra trước mắt y bất quá lại là Hồng Liên Thủy Tạ quen thuộc. Dưới bầu trời sao lấp lánh, lại là tàng hải đường phồn thịnh chưa khi nào héo tàn, là hồ nước rực rỡ sắc đỏ của hồng liên. Trong phòng không có ánh đèn, không biết là do Sở Vãn Ninh của trần thế này đã đi ngủ hay là đi đêm chưa về. Sở Vãn Ninh hiện tại không có linh hạch không dám tùy tiện nhìn trộm, y sợ bị chính mình ở một trần thế khác phát hiện.
Ra khỏi Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh tránh không muốn đụng mặt người khác, lặng yên mà đi trên con đường nhỏ. Đẩy ra cành hoa chắn lối đang nở rộ, y bỗng nhiên nhìn thấy A Li (con mèo hoa Vương phu nhân nuôi ý, cho bạn nào quên mất) đang cọ vào bờ tường, duỗi thân ngáp dài một cái. Từ sau khi Tử Sinh Đỉnh bị hủy diệt, y vẫn chưa từng gặp lại con mèo béo này. Sở Vãn Ninh đôi tay hơi run rẩy, chậm rãi đem ánh mắt dời về phía nơi xa. Nơi đó có ánh đèn thắp sáng ngời, là ánh lửa hội tụ từ trong dãy phòng của các đệ tử, là hàng đuốc như cũ được thắp lên trên đài cao của luyện võ đường, là âm thanh pháo hoa từ Mạnh Bà đường truyền đến, là Đan Tâm điện từng sáng ngời trong đêm bất diệt.
Tiếng chuông hồn hậu chậm rãi vang lên, từng chút từng chút lan tràn qua màn đêm, xuyên qua màng nhĩ, rung động tới lồng ngực y hơi nóng lên. Sở Vãn Ninh hậu tri hậu giác mà nhớ tới, đây là tiếng chuông tan học lúc tối muộn.
Đây dường như đã là mộng đẹp trôi qua tự mấy đời, là khoảng lặng bình yên mất đi mà tìm lại được. Sở Vãn Ninh lui về phía sau một bước, lưng tựa vào thân cây, hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc, tiếp theo liền tính toán đi tìm Mặc Nhiên. Nhưng chính là mới đi ra được vài bước, y liền thấy trên đường mòn dẫn tới Nam Phong Tử Sinh Đỉnh, xa xa có hai thân ảnh nam tử rõ dần.
Chung quanh là biển rừng trúc xanh, không có lấy một bóng người. Thân ảnh nam tử cao lớn kia vươn tay, vô cùng thỏa đáng mà nắm lấy bàn tay của người vận bạch y, mười ngón đan chặt, khăng khít không rời. Mà nam tử vận bạch y kia, mắt phượng hơi liếc, cũng không gạt tay đối phương ra, chỉ là lặng lẽ đem giấu dưới vạt áo bào dài rộng.
Thân ảnh cao lớn kia mở miệng: "Năm nay hội chùa so với năm ngoái lại càng náo nhiệt, quầy hàng ăn vặt cũng nhiều. Sư tôn cảm thấy cao hứng chứ?"
Âm thanh kia, rõ ràng nên là âm sắc Sở Vãn Ninh quen thuộc nhất, lại mang theo ôn nhu xa lạ nhất y từng được nghe. Sở Vãn Ninh giật mình, mắt chăm chú dõi theo hai người đang dần dần đến gần. Ánh trăng thanh bạch rọi lên khuôn mặt của người nọ, trong nháy mắt mắt phượng của y mở to, khuôn mặt trắng bệch.
Người nọ mặt mày tuấn lãng anh tuấn bất phàm, thân hình cao lớn lại không thô kệch, sớm đã cao hơn vị bạch y nhân đứng bên cạnh kia rất nhiều. Dung mạo so với Đạp Tiên Quân không có chút sai biệt nào, đúng là Mặc Vi Vũ của trần thế này! Nhưng đây tuyệt không phải nhóc con Mặc Vi Vũ mới hơn mười tuổi, thân hình này ước chừng đã qua nhược quán được năm năm, là dáng vẻ hai mươi có thừa. Sở Vãn Ninh nhớ rõ khi đó Mặc Nhiên đã luyện thành cấm thuật cờ Trân Lung, là thời điểm khi Tử Sinh Đỉnh bị hủy diệt.
Là y tới sai thời không rồi sao? Sở Vãn Ninh mím chặt môi tới phát run. Khe nứt thời không một khi đã xác định thời gian liền không có khả năng nghịch chuyển trở lại, y không thể quay về để chọn lại lần nữa. Y vậy là vẫn tới quá muộn, vẫn là không thể ngăn cản kết cục của tà hoa kia, vẫn là không thể bảo vệ người thiếu niên trong sáng dưới tàng hải đường năm ấy.
Trong ngực cuộn lên từng trận đau đớn, y nghe được thanh âm của một người khác, mang theo một ít bất mãn phẫn uất, người kia dỗi nói: "Hồ nháo cái gì! Hội chùa khắp nơi đều là đệ tử Tử Sinh Đỉnh, ngươi vậy mà cũng dám công khai đút quà vặt cho ta ăn. Nhỡ bị ai thấy nên làm sao cho phải!!"
"Thấy thì thấy thôi, không phải chỉ là đút miếng bánh ngọt muỗng nước chè thôi sao, còn chưa nói tới buổi tối trên giường ta còn đút y thứ khác đâu," Mặc Vi Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Toàn bộ Tu Chân giới chẳng phải trên dưới đều biết Mặc Tông sư đối với sư tôn Vãn Dạ Ngọc Hành nói gì nghe nấy, vừa kính yêu lại thêm quan tâm săn sóc, lãnh nhiệt vừa đủ, ân ái ngọt ngào, vạn sự mỹ mãn..."
"Ngươi câm miệng cho ta! Cả ngày chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, mở miệng liền nói năng lung tung rối loạn!" Bạch y nam nhân không nhịn nổi mà đánh gãy.
"Ta nói sai chỗ nào sao?" Thấy người mặc bạch y quyết không chịu để ý tới hắn, Mặc Vi Vũ lại như cũ không chịu buông tha mà đứng ở trước mặt người kia, đem cái tay còn lại của y cũng bọc vào trong lòng bàn tay: "Đệ tử nói sai chỗ nào, làm sư tôn phật lòng rồi. Người chỉ ra chỗ sai cho ta đi?"
Bạch y nam nhân trừng mắt liếc hắn một cái, trên mặt lại nổi lên từng mảng ửng đỏ, nói lảng sang chuyện khác: "Thôi tránh ra. Đều tại ngươi, làm nhiệm vụ xong còn không muốn trở về, một hai đòi phải đi hội chùa."
"Sư tôn mệt mỏi rồi sao?" Nam tử trẻ tuổi tuấn lãng cười đến sáng lạn, đôi má lúm đồng tiền đong đầy ngọt ngào của những năm tháng thuở xưa. Hắn cúi thấp đầu xuống, cụng trán sát vào người mặc bạch y kia, tóc mai kề cận, ôn nhu nói: "Vãn Ninh, ta cõng ngươi."
Bên kia rừng trúc, đứng trong góc tối, Sở Vãn Ninh hãi hùng khiếp vía mà nhìn hai thân ảnh gắn bó khăng khít bên nhau. Mọi đối thoại cùng cử chỉ đều làm sau lưng y đổ từng đợt mồ hôi lạnh.
Bạch y nam nhân kia không phải ai khác, mà chính là bản thân y – Sở Vãn Ninh của trần thế này. Sở Vãn Ninh trong đầu trống rỗng, phảng phất như không quen biết khuôn mặt quá đỗi quen thuộc kia. Bất quá cũng không thể trách y. Nếu bắt y tưởng tượng thực sự có người nào có thể khiến Mặc Nhiên nguyện ý đem nhu tình nồng đậm dịu dàng mà đối đãi, người kia chỉ có thể là Sư Muội, tuyệt không nên là người có đôi mắt phượng thanh lãnh lại lạnh nhạt kia.
"Hồ nháo!" Sở Tông sư ở trần thế khác không ngần ngại mà nện một cái tát giòn tan lên mặt Mặc Vi Vũ, ý đồ muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, lại không nghĩ hiện tại tên nghịch đồ kia đã cao lớn hơn y, dễ dàng thoát khỏi khống chế. Y ngược lại bị Mặc Vi Vũ kéo lấy, xoay người hơi ngồi xổm xuống, một đường lưu loát đem vị sư tôn này đặt trên lưng, nhẹ nhàng mà cõng lên.
"Hoang đường! Ngươi mau thả ta xuống!" Sở Tông sư cả giận nói, ở trên đôi vai rắn chắc của Mặc Vi Vũ nện xuống một quyền không nặng không nhẹ.
"Có vấn đề gì đâu chứ! Dù sao có thể tới Hồng Liên Thủy Tạ cũng chỉ có mấy người chúng ta. Bá phụ cùng bá mẫu đang có việc phải xuất môn, Manh Manh còn ở luyện võ đường, Sư Muội cũng mới vừa xong lớp học dược tông buổi tối."
Sư Muội? Sở Vãn Ninh cả kinh, trái tim đập rung động tới cả màng nhĩ. Mặc Vi Vũ hắn vừa nói, Sư Muội? Sở Vãn Ninh lúc bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng lẽ ở trần thế này, Sư Muội không chết?
Trong lòng hỗn loạn, vui mừng cùng may mắn nháy mắt bị cảm xúc không tên khác đè nén. Sở Vãn Ninh có hơi cả giận, bên môi không tự giác mà hiện lên một tia cười tự giễu. Khó trách, nơi này nhân gian thái bình thịnh thế. Khó trách, đôi tay Mặc Vi Vũ không nhuốm đầy huyết tinh. Chính là bởi vì, Sư Muội mà hắn yêu nhất trên thế gian này còn đang sống rất tốt. Hắn chưa từng có oán, chưa từng có hận, hắn mọi sự đều được như ý muốn, an ổn mỹ mãn.
Mong muốn... đều được thỏa nguyện sao?
Sở Vãn Ninh nghi hoặc, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang cãi nhau ầm ĩ trên con đường nhỏ giữa rừng trúc xanh. Sở Tông sư giãy giụa có ý muốn xuống đất, lại không ngờ tên Mặc Vi Vũ này sức lực kinh người, khuôn mặt rạng rỡ muốn sáng bừng cả con đường, biết sư tôn sợ cao liền đi nhanh như điên, hại Sở Tông sư theo bản năng phải ôm chặt lấy cổ hắn.
Một trận gió đêm lướt qua, mưa hoa rơi xuống, mang đến trong không khí phảng phất hương thơm nhè nhẹ.
"Vãn Ninh." Mặc Vi Vũ gọi.
"Ừm?"
"Người có thể dựa dẫm vào ta," Mặc Vi Vũ quay đầu lại, nhìn chăm chú Sở Vãn Ninh phía sau lưng, hắn khẽ cười, "Nếu người mệt mỏi, ta có thể tới bồi người. Người cũng có thể dựa vào ta, ta ở bên người. Có thể như vậy, cả đời."
Ánh mắt Sở Tông sư hơi dao động. Y khẽ rũ mắt, lẳng lặng nói: "Ta cũng không yếu đuối tới mức làm nhiệm vụ còn cần đồ đệ đi cùng. Chỉ là sau khi trừ yêu đi dạo hội chùa một chút, cũng không mệt tới nỗi..."
"Làm nhiệm vụ là do ta muốn bồi người, người có yếu đuối hay không cũng không phải vấn đề, chỉ là ta muốn ở bên cạnh người. Vô luận là trừ yêu hay là cái gì khác, không liên quan đến việc người có thực sự mệt mỏi hay không, chỉ là ta muốn bồi ngươi. Vãn Ninh, ta muốn ở bên cạnh ngươi, muốn được ngươi dựa vào. Ngươi đáp ứng ta, sau này đừng để bản thân cảm thấy quá cô độc nữa. Ta sẽ là vướng bận của ngươi, là nhược điểm của ngươi, cũng là điểm tựa để ngươi dựa vào, để ngươi có thói quen dựa dẫm vào ta."
Sở Tông sư trong cổ họng lẩm bẩm một tiếng, vành tai lại hơi ửng đỏ, trầm mặc một lát sau mới nói: "Ngươi... Ngươi trước tiên thả ta xuống đã, chờ... Chờ lát nữa lại cho ngươi ôm là được."
Mặc Vi Vũ nghe lời buông Sở Tông sư xuống, xoay người lại cùng y đối mặt. Sở Tông sư có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, tiếp theo lại một lần nữa duỗi tay, vòng lên ôm lấy cổ Mặc Vi Vũ, đem thanh niên cao lớn trước mặt kéo xuống, ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào môi hắn. Mặc Vi Vũ ôm chầm lấy eo y, môi răng giao triền, quyến luyến ngọt lành.
Sở Vãn Ninh từ xa xa nhìn lại, chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi, hoang đường không thôi. Thế nhưng khắp người lại sinh ra một cỗ kích động khó nói thành lời, khiến cho y cả người run lên.
Nụ hôn dài qua đi, Sở Tông sư đem mặt chôn ở trong lồng ngực Mặc Vi Vũ, nhẹ nhàng cọ cọ: "Ta không có quên, ta vẫn nhớ rõ..."
Mặc Vi Vũ vừa lòng gật đầu: "Ừm. Vậy cho nên lần sau đi làm nhiệm vụ, ta muốn bồi ngươi, không thể lại đuổi ta đi."
"Ngươi thích thì cứ đi theo đi.'
"Được." Mặc Vi Vũ hôn nhẹ lên vành tai đã ráng hồng của Sở Tông sư, "Vãn Ninh, ta thích ngươi... Thích ngươi lắm... Vô cùng thích ngươi."
(chu choa cha mạ ơi khúc này soft xỉu luôn á, đọc quắn quéo vl (๑˃̵ᴗ˂̵)ﻭ)
Sở Tông sư không khỏi xấu hổ buồn bực: "Ta biết rồi! Người cứ phải mỗi ngày lải nhải lặp lại nhiều lần như vậy mới vừa lòng à!"
Sở Vãn Ninh lại cảm thấy như có đạo sấm sét giữa trời quang, nổ bên tai đoàng một cái. Thích...Thích ai? Hắn nói hắn thích ai?
"Ta nói nhiều là muốn cho người nghe mà." Mặc Vi Vũ lấy lòng đáp lời, đoạn đè thấp thanh âm, dán ở bên tai Sở Tông sư thủ thỉ: "Bảo bối, tối hôm nay ta có thể ở lại sao?"
Ở lại? Ở lại làm cái gì? Qua từng ấy năm tại Vu Sơn điện phiên vân phúc vũ, Sở Vãn Ninh chẳng cần nghĩ cũng biết Mặc Nhiên nói những lời này là có ý đồ gì.
Sở Tông sư bên kia lại lẩm bẩm một tiếng nghe không rõ, tựa như đồng ý, lại tựa như bất mãn mà hừ nhẹ. Mặc Vi Vũ hắn luyện nhiều thành quen, biết y không trực tiếp cự tuyệt chính là đáp ứng. Hắn khẽ cười một tiếng, trực tiếp cúi xuống vòng qua chân sư tôn, đem y ôm gọn vào trong ngực, tiếp tục hướng về phía Hồng Liên Thủy Tạ.
Sở Tông sư lại bắt đầu giãy giụa: "Hỗn trướng! Ngươi hiện giờ càng ngày càng làm càn! Thả ta xuống dưới!"
"Không cần, cõng rồi không thể hôn môi." Mặc Vi Vũ nói xong liền trực tiếp đem y giam cầm trong một nụ hôn. Mà Sở Tông sư bên này cũng không có thời gian rảnh rỗi mà phản kháng, được một lát liền vòng tay ôm lấy Mặc Vi Vũ.
Chờ đến thời điểm hai người trở lại Hồng Liên Thủy Tạ, áo ngoài của Sở Tông sư đều đã tuột xuống tới khuỷu tay, vòng qua lưng eo mềm nhũn mà rũ xuống dưới.
Ngừng giữa khoảng trống của răng môi, Mặc Vi Vũ cười tà nói: "Sư tôn, về sau người thiết lập một kết giới bao quanh Hồng Liên Thủy Tạ, đừng để ai vào được. Chúng ta từ trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng không để người ngoài nhìn rõ được sự tình phía trong."
"Không phải...Ha..." Sở Tông sư bị đè ở trên giường, khó khăn mở miệng: "Không phải ngoài phòng đã thiết lập kết giới như vậy rồi sao?"
"Không giống nhau." Mặc Vi Vũ kéo lấy tay Sở Tông sư, hôn lên từng khớp ngón tay thon dài, "Nếu ở Hồng Liên Thủy Tạ có kết giới như vậy, chúng ta liền có thể ở giữa hồ sen, vừa ngắm cảnh trong đình vừa ---"
"Câm miệng!" Sở Tông sư không nặng không nhẹ mà gõ bụp một cái lên đầu hắn, tức muốn hộc máu: "Giữa thanh thiên bạch nhật! Ngươi cái đồ không biết xấu hổ!"
"Được rồi được rồi, không nói nữa thì không nói nữa. Không lập kết giới thì thôi, lần sau chúng ta trực tiếp ---" Mặc Vi Vũ còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại. Trong mắt hắn lóe lên ý cười, đem người trong lòng ngực lại lần nữa kề sát.
Ngoài phòng ngủ, trong góc tối, Sở Vãn Ninh trố mắt nhìn. Y biết chính mình không nên đứng ở góc tường nghe lén người ta thế này, nhưng y thế nào lại không dời nổi bước chân, trong đầu trống rỗng. Y chưa từng gặp qua một lần nào Mặc Vi Vũ hắn vừa kiên nhẫn lại vừa ôn nhu như vậy trên giường.
Khúc dạo đầu dài dòng mà ngọt ngào. Mặc Vi Vũ cơ hồ đã hôn hết toàn thân Sở Tông sư, vẫn luôn thấp giọng vừa dụ vừa dỗ, thậm chí nguyện ý cúi đầu ngoan ngoãn lấy lòng Sở Tông sư.
"Sư tôn, thoái mái không?"
"Bảo bối, muốn ra thì cứ ra đi, ta giúp ngươi liếm sạch sẽ..."
"Chân mở rộng chút nữa..."
"Chờ chút nữa, bây giờ chưa được. Vãn Ninh, người thả lỏng..."
"Bảo bối, ngươi sờ thử xem. Ngươi xem nó muốn ngươi tới mức nào rồi..."
"Vãn Ninh ngoan, đừng tự cắn mình. Có đau thì cứ cắn ta..."
Nhu tình mật ý, nhiệt ái trải dài vô tận, lại tràn đầy ôn nhu.
Khi Mặc Vi Vũ rốt cục tham nhập, Sở Tông sư hơi hơi phát run. Hắn cũng không lập tức động ngay, dù bị tình dục nhấn chìm tới sắp bùng nổ vẫn nhẫn nại đợi y thích ứng được nhục thể cực đại lại nóng rực của hắn. Mặc Vi Vũ hôn lên thái dương Sở Tông sư, môi lẩm bẩm lời trấn an âu yếm. Hắn kéo tay sư tôn của mình qua, ở nơi giao hợp kín kẽ mà vuốt ve.
"Bảo bối, đã vào hết rồi này..."
"Sâu không?"
"Người sờ thử xem, cắn chặt như vậy."
Sở Tông sư nghe tới câu này, khuôn mặt tựa hồ đã bị hun cháy cả rồi, một phen túm lấy đầu tóc Mặc Vi Vũ, cắn môi hắn, hai chân cũng quấn chặt lấy eo hông cường tráng kia. Mặc Vi Vũ lúc này mới bắt đầu động tác.
Tiếng thân thể va chạm, màn giường kẽo kẹt, âm thanh nam nhân động tình ướt át.
Sở Vãn Ninh cũng không nghe nổi nữa, như chạy trốn mà đi thẳng một mạch tới bên bờ hồ. Khuôn mặt y như nhuộm cả ráng chiều đỏ hồng, vô thố mà vòng quanh gốc hải đường dạo bước, trong đầu như có cuộn chỉ rối, hoàn toàn nghĩ không thông được những việc hôm nay đã xảy ra.