Chị Gái Yêu Tôi

Quyển 1 - Chương 4: Rất nhiều năm sau, vẫn không quên được tiếng thổi còi của nàng



Khi xem phim ma vào buổi tối đều luôn thấy sợ hãi hơn bình thường, rấtnhiều người đều rõ ràng chuyện này, nhưng lại có rất ít người đi tự hỏimột cái đạo lý rất đơn giản: Nguyên nhân tại sao khi xem phim ma vàibuổi tối lại thấy sợ hãi hơn khi xem vào ban ngày.

Phần lớn cảnh tượng trong phim ma đều là âm trầm và đen tối, làm chongười xem khi cũng đồng dạng ở trong hoàn cảnh âm u, thường thường sẽsinh ra cảm giác đại nhập cảm. Ngọn đèn mờ tối, trong góc tràn ngậpbóng ma, những nguyên tố này sẽ thỉnh thoảng lại ám chỉ đầu óc ngườixem: đây là cảnh tượng giống hệt như trong phim ma. Vì thế khiến chongười xem không khỏi tim đập nhanh, luôn cảm thấy giống như ma nữ sắcmặt trắng bệch ở trong phim ma kia, có khi nào chỉ sau chớp mắt sẽ xuấthiện ở trước mặt của mình.

Sinh vật càng có tính tự hỏi, lại càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tính ámchỉ. Tất cả những tài xế lái xe buýt vào ban đêm đều từng nghe nói quachuyện nửa đêm chở ma trên xe, loại chuyện xưa này ở khi chưa có bị tính ám chỉ ảnh hưởng, đều sẽ bị người cười trừ. Nhưng khi ở vào ban đêmthâm trầm, gió lạnh gào thét, thùng xe không có một bóng người, lại cómột đứa bé cười nói một mình. Khi những nguyên tố này hội tụ cùng mộtchỗ, sẽ hình thành một loại ám chỉ mạnh mẽ, làm cho tài xế cảm giác mình đang ở trong chuyện ma kia, mục đích của Vương An cũng đạt tới.

Vương An chậm rãi đi đến chỗ dự tính, đó cũng không phải là một đoạnđường ngắn ngủi và dễ dàng, nhất là đối với một đứa bé trai hai tuổiphải mang theo giỏ đồ ăn và vải bạt, còn muốn né tránh người đi đường.

Còn may là có nước rỉ ra từ vòi nước chữa cháy công cộng, nên Vương Ankhông cần dùng sương sớm trên lá cây để rửa sạch môi. Làm xong hết thảyviệc này, lại ngồi ở bậc thang thở phì phò nghỉ ngơi một hồi, dựa vàoánh đèn ở bên hiên nhìn rõ số nhà, xác nhận chính mình đã đi tới ngoàicửa nhà Mã Hướng Đông.

Vương An buông giỏ đồ ăn nhựa, tỉ mỉ đem vải bạt gấp gọn xếp vào giỏ đồăn, lại nhìn đôi giày của mình bởi vì lây dính không ít tro bụi và cọngcỏ lá vụn mà có vẻ hơi bẩn thỉu, vội vàng cởi giầy, mang nó ném vàothùng rác.

Bởi vì nếu dấu vết đi đường quá mức mới mẻ, sẽ làm người ta sinh ra mộtít liên tưởng, khiến người ta khi cần làm ra quyết định trọng đại nhưngkhông nhất định phải làm, liên tưởng này sẽ dễ dàng sinh ra nghi ngờ, mà nghi ngờ này sẽ làm dao động ý nghĩ vốn cũng không kiên quyết cỡ nàotrong đầu, Vương An cần phải làm được không có chút sơ sót nào.

Tuy rằng dưới tình hình chung, không có ai sẽ nghĩ rằng có thể là dochính đứa bé này đi đường lại đây, chính mình nằm vào trong giỏ đồ ăn.

Vương An mang ra một ngàn đồng tiền mình lấy được từ trong ví của cô gái trẻ tuổi kia, nhét vào trong túi nhỏ trên áo của mình, để tờ tiền lộra một nửa. Sau đó nằm vào trong giỏ đồ ăn, bàn tay nhỏ bé đặt ở trênmiệng túi che tiền lại, sau đó nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi LýTuệ mở cửa.

Hiện giờ chuyện nhặt được đứa bé bị bỏ rơi ở trong thành phố đã muốngiảm bớt rất nhiều. Nhưng chuyện này nếu đặt ở mười năm trước, một đứabé được đặt trong giỏ đồ ăn, lại thêm một hai túi sữa bột và một tờ tiền giấy trị giá 50 hoặc là 100, chuyện này tỏ vẻ đứa trẻ đã bị cha mẹ vứtbỏ xảy ra rất nhiều.

Vương An muốn làm bộ như chính mình là đứa nhỏ bị vứt bỏ, tuy rằng những đứa nhỏ thế này phần lớn đều ở một tuổi trở xuống, lớn tuổi như VươngAn này là vô cùng hiếm thấy...... Đứa nhỏ hai ba tuổi đã muốn có một íttrí nhớ và nhận thức đối với cha mẹ, điều này sẽ ảnh hưởng đến lựa chọnvà quyết định của rất nhiều người.

Chờ Lý Tuệ vừa mở cửa, Vương An sẽ mở to mắt, kêu một tiếng “mẹ”.

Với ánh mắt suốt lóe sáng, biểu tình điềm đạm, thân hình nho nhỏ ẩn chứa hương vị đáng yêu, chính mình sẽ kích phát tình thương của mẹ của mộtngười phụ nữ. Một tiếng “mẹ” rất khả năng sẽ khiến cho phụ nữ sinh ramột loại cảm giác đây là con của ta, nhất là loại phụ nữ đã lớn tuổinhưng vẫn chưa có con như Lý Tuệ, hơn nữa đối với phụ nữ có ý định điviện mồ côi nhận nuôi đứa nhỏ, việc này quả thật chính là đâm trúng vàotử huyệt của nàng...... Nếu Mã Hướng Đông không đồng ý, chỉ sợ Lý Tuệcũng sẽ không tiếc cãi nhau với hắn. Phụ nữ một khi vì xúc động cảm tính của mình mà bắt đầu cố chấp, đó là hoàn toàn không nói đạo lý.

Một người có thể đi tới độ cao bao nhiêu, đều quyết định bởi ánh mắt của hắn. Mà khi hắn đứng ở độ cao của mình, có thể làm ra được bao nhiêuchuyện, thì lại quyết định bởi hắn có giỏi lợi dụng lòng người haykhông!

Một đứa bé hai tuổi không có bao nhiêu năng lực, tự thân lại có tính cực hạn quá lớn, nhưng nó cũng có ưu thế của riêng mình. Chế định kế hoạchchính là như thế, tránh đi cực hạn và hoàn cảnh xấu, phóng to ưu thế của chính mình.

Vương An lẳng lặng chờ đợi, biểu hiện cũng giống như khi hắn làm điềutra để chuẩn bị cho việc mình sống lại vậy. Khi trời tờ mờ sáng, hànghiên vẫn như cũ không có người đi đường đi qua, chỉ còn chờ sau khi LýTuệ mở cửa, phát hiện “con trai” của mình.

Cửa phòng truyền đến tiếng vang, Lý Tuệ muốn ra ngoài!

Vương An nghe được tiếng cửa phòng trộm mở ra, sau đó tựa hồ có ngườingồi xuống ở trước mặt mình. Hắn không nhanh không chậm mở to mắt, chuẩn bị tốt nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhất, chỉ là khi nhìn thấy rõ ngườiđang ở trước mắt, tiếng “mẹ” kia chợt bị nghẹn ở trong cổ họng.

Trước mắt hắn là một cô bé khoảng bốn năm tuổi, mái tóc được buộc thànhmột đôi sừng dê nhếch lên thật cao, trên đuôi sam còn mang hai cái đồbuộc tóc có trái cà chua thật to. Cô bé có khuôn mặt bụ bẫm, mắt to vàcái miệng nhỏ nhắn đang ngoẹo đầu nhìn Vương An với vẻ mặt ngạc nhiên.

Trước người nàng treo một cái còi thổi bằng kim loại, đang lay động lắclư qua lại. Nàng cầm còi thổi một cái, dường như đang biểu đạt cảm tưởng của mình vào lúc này. Sau đó dùng hai tay chống lên khuôn mặt mặt mìnhrồi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Vương An.

Nhìn cái gì vậy, ta cũng không phải con khỉ trong vườn bách thú! Từ lúcnào thì trong nhà Lý Tuệ có một cô bé như vậy? Đầu óc Vương An cấp tốcvận chuyển, không chút hoang mang suy nghĩ biện pháp ứng phó...... Chỉlà với một cô bé như vậy, nên làm sao đối phó đây?

Để cho Vương An cảm thấy càng không ổn là... sau khi cô bé này quan sátvài giây, phi thường quyết đoán tách hai chân Vương An ra, đưa tay sờ sờ tiểu đệ đệ của Vương An.

Sau khi làm xong chuyện này, cô bé lại ngậm còi bắt đầu thổi, sau đónàng mang Vương An từ trong rổ ôm ra, liền vừa thổi còi vừa ôm Vương An ì ạch chạy xuống lầu!

Đối với hành động mà cô bé lựa chọn làm sau khi tự hỏi, Vương An thấytrợn mắt há mồm lại sợ muốn vỡ mật. Bà cô nhỏ của tôi ơi, ngài có thểcẩn thận một chút không? Lấy thân thể nhỏ bé của nàng ôm hắn đã rất miễn cưỡng rồi, còn hùng hổ chạy xuống lầu như vậy, nếu lỡ trượt chân mộtcái, hai người đều sẽ lành ít dữ nhiều.

Vương An không trông cậy vào việc có thể thuyết phục cô bé này mang hắnthả lại chỗ cũ, đó là chuyện không có khả năng. Hắn biết kế hoạch củachính mình ở trong thời khắc này đã hoàn toàn bị cô bé vừa thổi còi vừalao nhanh này quấy rầy toàn bộ. Trong lúc thầm kêu không hay ho, VươngAn không khỏi sinh ra vài phần tò mò, nàng định làm gì?

Âm thanh bén nhọn của còi nhiễu loạn bình tĩnh trong tiểu khu, không khí tươi mới đập vào mặt mà đến, mang theo một chút rét lạnh. Vương An bịcô bé này ôm rất không thoải mái, nhưng là hắn không dám lộn xộn, bởi vì hắn biết nàng ôm hắn lao nhanh đã là hao hết tất cả khí lực của mình,chỉ cần hơi bất cẩn là hai người sẽ ngã sấp lên trên mặt bùn đất. Tuynơi này so với từ trên thang lầu ngã xuống tốt hơn một chút, nhưng cũngkhông tốt hơn bao nhiêu, vì đứa bé hai tuổi hay bốn năm tuổi đều rất yếu ớt.

Hơn nữa, giãy dụa vào lúc này cũng không hề ý nghĩa, hắn không có khảnăng lại chạy trở về rồi tiến vào trong giỏ đồ ăn nằm xuống.

Ngẫm lại chính mình vất vả cả đêm, còn có nguyên lai rất nhiều điều travà kế hoạch, đều bị nàng phá hư. Nghe nàng không ngừng thổi còi vang lên âm thanh chói tai, Vương An rất muốn tát một cái mang cái còi nhét vàotrong miệng nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv