Sau khi băng bó vết thương , nó và hắn quay trở về lớp , lúc này đã vào tiết địa . Cô giáo địa khá dễ tính nên hai bọn nó vào chót lọt .Nhìn thấy nó và hắn đi về cùng nhau , rất nhiều ánh mắt nghi ngờ rọi vào nó , nhưng ánh mắt làm nó ớn lạnh hơn cả là của nhỏ , ánh mắt đó vừalạnh lẽo , vừa tức giận lại xen chút gì đó như chế giễu và khinh bỉ nữa .
Nó quyết định phớt lờ ánh mắt đó , hơn nữa nó còn cầm cặp ở bên cạnh nhỏ Nhi . Sau đó nói với cô giáo :
_ “ Thưa cô em muốn đổi chỗ ” .
Quả như lời đồn cô địa đặc biệt dễ tính , lại rất quý nó vícái lần xông ra ngoài đường làm anh hùng cứu con gái của cô , con gái cô lúc ấy vẫn chỉ là một đứa bé , nên cô lập tức gật đấu đồng ý .
Nó đi về phía bàn hắn , sau nói với Dũng – bạn nam ngồi gần hắn :
_ “ Đổi chỗ cho mình được không ? ” .
Hành động của nó làm cả lớp hết sức sửng sốt , ngay cả hắn .Ai không biết nó và nhỏ lúc nào cũng dính lấy nhau , đúng là không phảinó quấn nhỏ mà ngược lại , nhưng nó chưa bao giờ phản đối chuyện này .Vậy mà hôm nay mối quan hệ giữa hai người lại căng như vậy khiến ai cũng cảm thấy tò mò .
Dũng tất nhiên là đồng ý rồi , trong lớp này ai cũng mến nó , dù tính cách của nó có hơi lưumanh , nhưng lại rất tốt bụng .
Nhỏ Nhi nhìn nó ngồi xuống cạnh hắn mà trong lòng tràn ngập tức giận , nó tất nhiênlà nhìn thấy điều đó . Nó chính là chuyển đến đây để chọc tức nhỏ , coinhư trả thù cái vụ nhỏ làm nó bị thương , nhưng nó không biết rằng cáchnghĩ đơn giản đó đã làm nó và nhỏ này càng xa , mối quan hệ của haingười này càng bế tắc hơn .
…………………………………………….
Kết thúc buổi học nó là người ra khỏi lớp đầu tiên và khôngnhư mọi ngày , hôm nay nó chen chúc trong đám đông vội vàng đi xuống ,hắn cũng nhanh chóng đuổi theo nó , sau đó đi song song cùng nó dưới sân trường . Nhìn thấy hắn cứ bám theo mình cuối cùng nó cũng không nhịnnổi , dừng lại và mà tức giận nói :
_ “ Ông theo tôi làm gì ? ” .
_ “ Chiều nay rảnh không ? ” _ Hắn hỏi .
_ “ Không ” _ Nó dứt khoát trả lời , quả thật nó không có rảnh thật , nó phải lo cho vụ án nữa .
_ “ Bận gì ? ” _ Hắn nhíu mày nhìn nó hỏi .
Nó đang tính nói : “ Không việc gì tới ông ” . Thì có tiếng gọi ngọt ngào đằng sau vang lên :
_ “ Chị ” .
Nó không thể nào nhầm lẫn được đó là giọng của nhóc Vũ , cái tên quỷ nhỏ này sao hôm nay lại dùng cái giọng nói đó mà gọi nó chứ làm nósợ hết hồn . Nó từ từ quay người lại nhìn nhóc Vũ đang đi về phía mình , trên người mặc một bộ thể thao trắng , làm nhóc vô cùng sáng chói thuhút hết ánh mắt nhìn của bao nhiêu người .
_ “ Nhóc đến làm gì ? ” _ Nó nghi ngờ hỏi .
_ “ Chị làm em tổn thương đó , người ta qua mời chị ăn cơm mà ” .
Nó nhìn nhóc Vũ như quái vậy vậy , mỗi lần nhóc dùng cái giọngđiệu này là nó có thể chắc chắn nó không thể sống yên ổn với lại làm gìcó cái chuyện tốt như vậy chứ .
_ “ Anh Thiên có muốn đi ăn chung không ? ” _ Nhóc còn quay ra lịch sự mời hắn nữa chứ .
_ “ Chị làm sai cái gì à ? ”_ Nó hỏi .
Nghe câu nói của nó khuôn mặt dễ thương của nhóc liền thay đổicòn nhanh hơn cả lật sách nữa , khuôn mặt lạnh te , nhìn chằm chằm vàocái tay bị băng bó đến trắng toát của nó . Nó hiểu ra rồi thì ra thằngnhóc tức giận vì chuyện đó , vậy tại sao nhóc biết chứ ? khỏi cần hỏicũng biết chắc chắn tên nào đó trong lớp đã hớt lẻo với thằng nhóc này , tốt nhất đừng để nó tìm ra đó là người nào , nó mà tìm ra nó sẽ bẻ gãycổ tên đấy mất .
_ “ Không sao , chỉ là bất cẩn thôi ” _ Nó nói còn dơ cánh tay không bị thương xoa nhẹ lên đám tóc mềm mại của nhóc .
_ “ Chị cẩn thận một chút sẽ chết à , sao lúc nào cũng vậy hả ? ” _ Nhóc Vũ đã không còn nói với cái giọng sến súa đó nữa mà thay vàođó là giọng của một đứa trẻ non nớt đang tức giận .
_ “ Sao nhóc cứ như ông cụ non vậy ? cằn nhằn càu nhàu mãi ,như vậy không tốt đâu ” _ Nó nói xong còn đưa tay bẹo má thằng nhóc mộtcái nhưng thằng nhóc lại lạnh lùng hất tay nó ra và bỏ đi thẳng .
Nhìn theo bóng của thằng nhóc nó biết nhóc đã nổi giận thật rồi , nó khẽ thở dài . Quay sang hắn hỏi :
_ “ Muốn đi ăn cùng không ? ” _ Nó hỏi hắn , vì nó biết nếulúc này mà để bản thân mình một mình với nhóc Vũ là không hề sáng suốttí nào , vậy thôi đành lôi hắn ra làm tấm bia chắn đạn tạm thời vậy . Nó cũng chẳng biết tấm bia này có đủ dầy để tránh cho nó khỏi cơn bùng nổcủa nhóc Vũ không nữa .
…………………………………………
Nó , nhóc Vũ và hắn đến một quán cơm gần trường , vẫn như bình thường nó để cho nhóc Vũ chọn món , nhưng lần này thằng nhóc đó còn lịch sử thảoluận cùng hắn xem nên ăn gì , hoàn toàn phớt lờ nó , coi nó như khôngtồn tại . Nó cũng không nói gì , chỉ rút điện thoại ra nhắn đi một cáitin nhắn có nội dung như sau : “ Nói với em gái Lê Minh Hằng rằng chịmình là thủ phạm , kể toàn bộ với cô ta , kể cả em gái của Duy Hùng ,bạn gái của nạn nhân nam . Hãy tìm cách nói với họ tự nhiên nhất , đừnglàm gì ngu ngốc ” .
Sau khi rời mắt khỏi tin nhắn trên bàn đã đầy ắp những thức ăn ... nó không thích . Nó liền bắnđôi mắt lửa giận sang nhóc Vũ và nói :
_ “Nhóc biết chị không thích chúng mà , toàn món chị không thích là sao hả ? Giận chị cũng làm ơn đừng hạnh hạ cái kiểu đánh vào miệng ăn thế nàychứ ” _ Gì chứ đánh vào miệng ăn của nó là đâu có được .
_ “ Nhiều lời ăn đi ” _ Nhóc Vũ lạnh lùng nói và bắt đầu cầm đũa lên ăn .
_ “ Chị là chị em đó ” _ Nó tức giận mà quát lên , đã bắt đầu có những ánh mắt hướng về bàn ba người của tụi nó .
Hắn từ nãy ngoài lúc bàn luận về ăn gì hôm nay với nhóc Vũthì chẳng nói gì cả . Hắn cảm thấy mình như là người dư thừa ở đây vậy , cảm giác bị coi là không khí rất ư là khó chịu nha . Nhưng biết làm thế nào chứ , hắn chỉ có thể nở một nụ cười khổ . Xem ra địch thủ của hắnkhông ai khác lại chính là một thằng nhóc này đây . Chỉ cần thằng nhóckhông thông qua thì coi như hạnh phúc nửa đời sau của hắn không cánh màbay rồi .
Hắn thì im lặng ngồi ăn , hai chị em nhà họ Trịnh thì cứ tôi một câu chị một câu , cãi nhau mỗi lúc mộtto , nói chính xác hơn thì nhóc Vũ thì điềm đạm thậm chí lạnh nhạt mànói lại , còn nó thì nói mỗi lúc một to , gây không ít sự chú ý xungquanh . Hắn cũng thấy ngại chứ , da mặt hắn đâu có được như hai chị emnhà họ Trịnh đâu . Vì vậy đành lên tiếng , nhưng chưa kịp mở miệng nó đã đập bàn tức giận đùng đùng bỏ đi .
Khi hắn đã đi ra khỏi quán rồi , hắn tính đi theo thì nhóc Vũ lên tiếng :
_ “ Anh thích chị ấy hả ? ” .
Hắn đưa mắt nhìn nhóc Vũ , sau đó nhẹ nói :
_ “ Khi không thấy trong lòng khó chịu , lại cứ nghĩ đến .Luôn muốn nhìn thấy . Khi tiếp xuc thì đôi lúc trái tim sẽ loạn nhịp ,muốn gần gũi hơn . Khi thấy cô ấy tiếp xúc với người khác giời thì liềncảm thấy khó chịu đôi khi là tức giận , vậy có được gọi là yêu không ? . ”_ Hăn thẳng thắn nói ra những cảm xúc gần đây hắn có , đối với hắn thì đây là những cảm xúc mới mẻ đối với hắn . Một người IQ cao đâu nhấtthiết EQ cũng cao , nên chuyện hắn mù mờ về mặt tình cảm cũng chẳng cógì là lạ . Chỉ là hắn lại đi hỏi lời khuyên của một đứa trẻ bảy tuổi vềchuyện tình cảm nói ra cũng thấy mắc cười .
_ “ Chị tôi bề ngoài tuy không phải loại xinh đẹp như Tây Thi nhưngcũng thuộc loại ưa nhìn , không chán mắt . Có bộ não cũng không được coi là vô dụng , tạm dùng được . Nhưng đôi khi suy nghĩ mọi thứ đơn gian ,không chịu sử dụng bộ não của mình , hơn nữa … ” _ Nói đến đây nhóc dừng lại , đưa mắt nhìn hắn .
_ “ Hơn nữa cái gì ? ”_ Hắn khó hiểu hỏi .
_ “ Chị ấy tuy chưa chính thức trở thành công an nhưng chị ấy đang làm việc ở cục cảnh sát đó ” _ Thực sự nhóc không muốn nó làm việc ở cục cảnh sát chút nào , rất nguy hiểm như hai năm về trước vậy , nhóc không muốn nhìn thấy nó đau lòng thêm một lần nào nữa . Cứ cho là nhócbỉ ổi lợi dụng người này kéo chị mình quay lại đi , như vậy có sao . Chỉ cần nó luôn vui vẻ là được .
Khi nói song câu đó , nhóc nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn một cách không dấu diếm .Nhóc đã nói ra như vậy rồi thì nhóc cần câu trả lời .
Nhưng biểu hiện của hắn đầu tiên là đầy kinh ngạc , biểuhiện này nằm trong dự đoán của nhóc nhưng sau đó như hắn chìm trong hồiức nào đó điều này không làm trong dự đoán . Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi lên tiếng :
_ “ Không phải anh nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng hay sao ? ” .
_ “ Nhóc muốn tôi kéo chị cậu lại ? ”_ Hắn hỏi .
Nhóc Vũ khá bất ngờ nhóc không nghĩ mình lại để cho hắnnhìn thấu tâm can một cách dẽ dàng đến vậy . Vì trước nay vốn cậu chedấu cảm xúc rất tốt . Nhưng cậu vẫn im lặng đợi hắn lên tiếng nói tiếp .
_ “ Nếu một ngày chị cậu nhảy lầu tôituyệt đối sẽ không ngắn cản ” _ Hắn nói ánh mắt còn nhìn ra phía ngoàiđường , môi cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười .
Lông mày của nhóc Vũ đã xô lại , nhưng nhóc vẫn im lặng không lên tiếng .
_ “ Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tôi tôn trọng quyết định củachị cậu , tôi sẽ ủng hộ cô ấy , tôi sẽ không ngắn cản cố ấy chỉ là ….Tôi sẽ cùng nhảy . ” _ Đúng hắn đã xác định , người con gái này vì côhắn có thể cùng sống hoặc cùng chết .
NhócVũ nở nụ cười thỏa mạn , như vậy là đủ , không cần những lời hứa sáorỗng , thứ nhóc muốn nhìn thấy là hành động , nhóc sẽ quan sát hắn . Chỉ một giọt nước mắt của chị cậu rơi vì hắn cậu sẽ xử gọn hắn .
…………………………………………………………