Không khí trong bàn ăn vô cùng im lặng chỉ có tiếng đũa , tiếngmuỗng khi va chạm mà thôi còn lại thì là sự im lặng tuyệt đối , cho đếnkhi hắn và nó cũng nhau gắp trúng một miếng cá chiên và càng tai hại hơn nữa khi mà đó là miếng cá chiên cuối cùng trên đĩa . Hắn và nó khônghẹn cùng giữ nguyên chiếc đũa của mình ở trên miếng cá trên đĩa khônghề có ý định nhường cho đối phương .
_ “ Phong độ , phong độ ” _ Nó ở bên khẽ cười rồi nhắc nhở , có ý muốn hắn thể hiện sự phong độ của một thằng con trai .
Hắn tất nhiên sẽ chẳng vì câu nói đó mà nhường cho nó rồi , hắn tự thừa nhận hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử nên trước hết cứ phải lấp đầy cái dạ dày của mình cái đã , phong độ đâu có thể lấp đầy cái dạ dày của mình . Hắn cũng mỉm cười và tặng lại cho nó bốn chữ :
_ “ Hiếu khách , hiếu khách ” .
_ “ Đúng nếu anh là khách thì tôi sẽ nhường , nhưng anh đến đâyđể ăn trực chứ không phải là khách , cớ sao tôi phải nhường ” _ Nó rấtkhông lưu tình mà nói .
Hai người cứ tôi một câu cô mộtcâu không ai chịu nhường ai , hai người còn lại là nhóc Vũ và Khải bị nó và hắn coi như người vô hình , lại chỉ im lặng nhìn những gì diễn ra ,trong đầu suy nghĩ phức tạp , hai người hai suy nghĩ riêng . Còn riêngmặt nhóc Vũ càng ngày càng đen lại , nhìn nó chỉ vì một miếng ăn mà làmra loại hành vi như vậy làm cậu thực không có vừa mắt , cậu lạnh giọngnói :
_ “ Trịnh Tuyết Băng , thu đũa lại ” .
Nó theo như thói quen nghe lời cậu nhóc nên liền lập tức thu đũa ,không hề suy nghĩ , cun cút nghe theo không có tranh với hắn nữa , khiến hắn cứ gọi là một hồi kinh ngạc , tưởng trên đời này chẳng có ai có thể làm cho nó nghe lời chứ , vậy mà hôm nay lại thấy cô ngoan ngoãn nhưmột con chó con . Chuyện này nếu hắn không tận mắt chứng kiến chắc hắncũng chả dám tin đâu . Hắn nhanh chóng gắp miếng cá chiên về bát mình , ăn ngon lành trước ánh mắt đầy lửa của nó , sau đó còn tặng cho nó mộtnụ cười vô cùng sáng chói , làm nó tức sôi máu luôn .
Quả thực lâu rồi hắn mới được ăn cơm ở nhà mà không có một mình thế này . Cơm nấu rất ngon , cảm giác tuy cũng chưa hẳn là ấm áp nhưng ít ra cậucũng không có thấy cô đơn , vậy là tốt lắm rồi .
Minh Vũ tính trong bữa cơm tìm hiểu về hắn một chút nhưng nghĩ lạithì lại thôi , như vậy thì cũng quá lộ liễu , mặc dù cậu biết trong lĩnh vực tình cảm chỉ số IQ của chị cậu chỉ là một con số vô cùng thấp , vôcùng gà mờ , vô cùng thảm thương , nhưng chắc cũng không ngu đến mức chả biết gì , mà cậu không thể để bà chị già nhà mình biết được ý định được như vậy còn gì là thú vị nữa chứ . Nên cậu nghĩ cứ từ từ thì hơn , cùng lắm thì lát nữa tìm hiểu thêm chút thông tin từ mấy người khác cũngđược , không có gì phải vội cả .
Sau khi ănxong bữa cơm , bàn qua bàn lại cuối cùng tụi nó lại quyết định lên phòng nó chơi game , à không chỉ có ba người đồng ý thôi còn hắn thì nói làgì mà không thích mới trả không có hứng :
_ “ Sao anh sợngười khác biết mình chơi ngu hả ? ” _ Nó nhìn về phía hắn mở giọng châm chọc . Nghe thế nào cũng giống là đang ghẹo đòn .
_ “ Ainói vậy chứ ? ” _ Hắn tức giận nói . Đối với đàn ông thì lí trí sẽ chẳng bao giờ còn khi mà người khác đụng đến lòng tự trọng cả .
_ “ Thế thì lên đấu với tôi , ai thua phải bao người kia ăn một tuần ” _ Nó lớn giọng nói xong mới chợt nhớ ra là nó không có tiền , nhưng thôikệ nó rất tự tin vào tài năng chơi game của nó mà .
_ “ Không thích , không chơi ” _ Hắn thẳng thừng từ chối .
_ “ Sao không dám hả ? Con trai gì mà vừa mới gặp thử thách đã sợ rồi hả ? ” _ Nó nói với giọng thách thức . Vậy là sĩ diện của một thằng đàn ông lại bừng bừng trỗi dậy trong hắn , hắn đáp lại :
_ “ Ai bảo tôi không dám chứ , nhưng nếu thua thì đừng có mà la làng đó nha ” .
_ “ Được vậy chơi đi ” .
Vậy là bốn người kéo nhau lên phòng nó chơi game , nhưng khi lênđến phòng nó thì chỉ có nó và hắn chơi còn hai người kia phải ngồi nhìn , làm khán giả bất đắc dĩ . Hai người ngồi nhìn một lúc thấy chán nênnhóc Vũ kéo Khải xuống dưới nhà chơi cờ , Khải dù có vẻ không muốn đinhưng vẫn bị nhóc Vũ kéo đi cho bằng được . Hai người kia đi chưa đượcbao lâu thì trong phòng nó lại chuyển đổi từ cuộc đọ game sang đấu võmồm .
_ “ Cô chơi ăn gian , không tính không tính ” _ Hắn hét lên .
_ “ Tôi ăn gian chỗ nào chứ ? ” _ Mặc dù vừa rồi nó có chơi ăngian thật , đến lúc chốt thì nó lại như vô ý đạp hắn té thẳng cổ từ trên ghế xuống làm hắn thua . Tuy là vậy nhưng nó vẫn vô cùng mặt dày mà hét trả lại hắn , phủ định tất cả .
_ “ Cô còn dám nói vậy ? ” _ Hắn trợn mắt lên hỏi nó , cả người phừng phừng lửa giận , chỉ trựcbộc phát . Quả thật hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh đến mức này , hơn nữa lí do cũng cực kì vớ vẩn nữa chứ . đúng là nó chính là khắc tinh củahắn mà , cứ đụng độ bất kì vấn đề gì với nó cho dù nhỏ như con kiến ,không đáng nói đến cũng làm hắn phát điên lên luôn .
_ “ Có gì mà không dám chứ ? ”_ Nó cũng gân cổ lên nói , chứ cũng không có chịu im .
Hai người đang nhìn nhau tóe lửa thì đột nhiên điện thoại hắn kêu lên , trước khi rút điện thoại ra nghe hắn còn ném cho nó một ánh nhìnđầy hằn học . Hắn rút điện thoại , nhìn vào màn hình một dãy số hiển thị , mặt hắn liền lạnh xuống trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét cùng cực , nhìncó thể thấy hắn không hề muốn bắt mày chút nào .
Nó tò mònhìn chằm chằm vào hắn , không tò mò mới lạ mặt vừa rồi còn nhăn nhó tức giận giờ đã chuyển thành mặt lạnh như tiền rồi , đúng là còn nhanh hơnlật sách nữa . Có lẽ hắn cảm nhận được ánh nhìn của nó lên quay lại khẽliếc nó rồi nói :
_ “ Tôi mượn tolet ” _ Nói xong không cần nghe nó có đồng ý hay không mà hắn đi thẳng vào tolet còn tiện tay khóa cửa luôn nữa chứ . Nó cũng đâu có dễ chịu thua áp sát người lên cánhcửa , bình thường nó không phải đứa tò mò cùng thích xía vào chuyện củangười khác , nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ . Mà một khi máu tò mò củanó nổi lên là nó phải biết tường tận gốc tích mọi chuyện nếu không là ăn không ngon , ngủ không yên . Sau một lát nó chỉ có thể rủa thầm tại sao tolet nhà nó lại cách âm tốt đến vậy chứ .
Hắn mở cửa , nhìn thấy dáng vẻ nhiều chuyện của nó , thì liền lạnh lùngliếc nó . Nó chỉ trưng ra cái mặt thơ dại gãi gãi sau gáy , cười hì hìcho qua chuyện .
_ “ Xe bà tôi đã sửa xong bà đến địa chỉnày mà lấy lại ” _ Nói xong hắn còn lấy từ trong túi ra một tờ giấy ,sau đó thì bỏ đi không kịp cho nó ú ớ gì cả . Nhìn dáng vẻ có thể thấylà đang rất vội .
Sau khi hắn đi khỏi nó mớigiở tờ giấy ra , đúng như nó đoán trong tờ giấy là địa chỉ nơi sửa xe .Nhưng thực sự trong đầu nó vẫn có một nỗi thắc măc to đùng , ai mà cóthể hắn ngay lập tức cuốn xéo khỏi nhà nó trong khi nó không dưới chụclần đuổi hắn mà chẳng xi nhê gì , hắn lại còn bầy ra vẻ chẳng thèm bậntâm , vẫn mặt dày mà ở lại . Nó mang cục thắc mắc to đùng xuống nhà thìthấy Minh Vũ ngồi một chỗ ôm máy tính , còn Khai thì cũng chẳng biếtbiến đi đâu mất liền hỏi :
_ “ Khải đâu rồi ? ” .
_ “ Anh ta nhận một cuộc điện thoại thì liền bỏ về rồi ” _ Nhóc Vũcũng không ngẩng lên nhìn nó , vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tínhmà trả lời nó .
Cũng thật là quá trùng hợp đi ,hắn cũng nhận được một cuội gọi sau đó bỏ đi, không phải có liên qua đến nhau chứ , chắc không đến nỗi trùng hợp như vậy đâu nhỉ . Đầu nó điênlên mất , thật phiền phức tốt nhất là không quan tâm đến nữa , vậy là nó cũng không một chút lưu tình đạp thẳng những ý nghĩ vớ vẩn đó ra khỏiđầu . Sau đó nó đi ra đường tính bắt xe tới địa chỉ được ghi trong giấy , nhưng đúng là số nhọ mà , nó không có tiền thì trả bằng niềm tin à .Vậy là nó đành phải dùng phương tiện nguyên thủy nhất là “ căng hải ” để di chuyển thôi .
Trời thì nắng gắt , nó vừa đi vừa thầmnguyền rủa hắn . Nó đang rất nghi là hắn chơi nó nha , tại sao nó đi nửa ngày trời mà vẫn không sao tìm ra cái nơi quỷ quái hắn ghi trong giấychứ . Chân đã cảm thấy bắt đầu đau nhức một cách khủng khiếp , mà khôngđau mới lạ . Nó là người bằng xương bằng thịt mà đi bộ liên tục hơn mộttiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt , nó không xỉu là may rồi . Đang tínhbỏ cuộc quay về thì đập thẳng vào mắt nó là cái biển hiệu “ Bảo Huy ” to đùng . Đó chính là nơi nó cần đến . Nhưng nó nhìn vào trong thì mốinghi ngờ là hắn đang chơi nó lại càng tăng . Đây đâu phải tiệm sửa xeđây là tiệm bán xe đó chứ , hơn nữa chỗ này còn to một cách vật vã luôn . Mẫu xe độc, lạ thế nào cũng có từ xe đạp cho đến mô tô , ngay cả ô tôcũng có luôn . Một chỗ hoành tráng thế này lại đi sửa xe đạp sao , đánhchết nó cũng không có tin đâu . Mặc dù nghĩ vậy nhưng nó vẫn mở cửa đivào . Bên trong không có lấy một người khách nào , chỉ có hai anh chàngsiêu đẹp trai , nhìn đã biết là badboy rồi . Hai bọn họ đang nói chuyệnvới nhau thì thấy nó bước vào , một trong hai anh chàng đó nở nụ cườitươi hỏi nó :
_ “ Cô bé em cần gì nào ? ” .
Nhìn nụ cười sáng chói của anh chàng đẹp trai trước mắt , nó liền rơivào trạng thái đờ đẫn luôn . Nó cũng là con giá mà không hám giai chẳnglẽ lại hám gái , khẩu vị của nó cũng chưa có nặng đến mức đó đâu .
_ “ Anh , ở đây có sửa xe không vậy ạ ” _ Nó cực kì giả tạo bầyra bộ dạng con gái nhà lành , nếu Minh Vũ hay ai quen biết nó mà nhìnthấy bộ dạng này của nó chắc chắn sẽ phỉ nhổ nó là giả tạo ngay . Nhưngbiết sao được ai bảo anh chàng này mặt đẹp mà thân hình cũng hoàn hảoquá đi cơ .
_ “ Không đâu em , anh chỉ bán xe thôi ” _ Anh vẫn vô cùng lịch sự trả lời nó .
Nghe được câu trả lời mặt nó tối sầm xuống luôn , nó thầm nguyềnrủa tám đời tổ tông nhà hắn , dám lừa nó để xem mai nó có nhỏ từng cáilông trên người hắn xuống không . Nhìn thấy mặt nó đột nhiên khó chịunhư vậy , anh chàng đẹp trai còn lại kia dường như nhớ ra cái gì đó ,liền đi đến rồi nhã nhặn hỏi :
_ “ Em là bạn của Thiên phải không ? ” .
Nó rất muốn trả lời là : “ Không phải , em với hắn là kẻ thù ” .Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chứ ngoài miệng nó vẫn tươi cười mà nói :
_ “ Vâng ” .
_ “ Ra là vậy , em đến lấy xe chứ gì ? Để anh giới thiệu luôn anhlà Huy , con thằng này là Bảo , cửa tiệm này là của tụi anh ” _ Cái anhtên là Huy nói .
May cho hắn là hắn không có lừa nó , không thì chắc mai nó sẽ vác dao đi chém hắn mất . Nó , Bảo và Huy nói vớinhau và câu , rồi nó theo anh Huy đi lấy xe .