Sau khi nó trả tiền , nó và Khảiđi ngoài thì cũng đã là buổi chiều . Khải nói sẽ đưa nó về , nó cũng vui vẻ nhận lời để cậu đưa về , đứng ở cửa đợi Khải đi lấy xe . Nhìn dòngngười đi lại , bỗng mắt nó căng ra , từ quán cà phê đối diện nó thấy aitrông rất giống bố nó , à không phải nói là như là một vậy . Người đóđang nắm tay một cô gái nhìn không có giống mẹ nó . Không những vậytrước khi hai người đó bước lên taxi còn hôn phớt qua môi nhau , sau đómới lên xe rời đi , cảnh đó vô cùng ngọt ngào . Nhưng cảnh đó đối với nó không khác gì sét đánh giữa trời quang , nó cứ đứng ngây ngốc mà nhìnchiếc xe đó rời đi . Dù cái quán đó đứng cách khá xa so với cái nơi nóđứng nhưng mắt nó từ nhỏ đã đặc biệt rất tốt . Nhưng ba nó sao có thểchứ , nó lắc mạnh đầu trong lòng nói là phải tin tưởng và ba , ba nó làngười rất yêu gia đình đặc biệt là rất yêu mẹ nó , nhưng trong lòng vẫnkhông khỏi nghi ngờ , cái hình ảnh đó cứ tái diễn trước mắt nó làm nó cứ ngây ra như một con ngốc vậy . Khải đi lấy xe về nhìn thấy nó như vậycứ nghĩ là do cậu lấy xe lâu nó phải đợi nên tức giận . Cậu đi đến làmhòa :
_ “ Xin lỗi nha , hơi nhiều người nên khó lấy . Em đợi có lâu không ? ” .
Nó đưa mắt nhìn Khải sau đó nói :
_ “ Đưa em về nhà ” .
Khải khó hiểu nhìn nó , vừa lúc trước vui vẻ sao bây giờ lại thànhra thế này . Nhưng cậu cũng không có thắc mắc , nghe nó đọc địa xong anh lái xe đưa nó về nhà cả đoạn đường nó cứ im lặng không có nói gì , khác hẳn với lúc đi chơi lúc này nó trầm lặng đến đáng sợ . Nên Khải nghi nó mắc bệnh đa nhân cách lắm , nhưng không có dám hỏi . Về đến nhà nókhông có nói lời nào , đưa mũ bảo hiểm cho Khải rồi bỏ vào nhà luônchẳng kịp cho cậu ú ớ câu gì . Nó bước vào nhà lúc này cô Hương giúpviệc đang chuẩn bị cơm tối trong bếp , nó chào một câu định bước lênphòng thì có tiếng hỏi ở đằng sau :
_ “ Chị đi đâu giờ mớivề , hôm nay chị không có học chiều ” _ Minh Vũ hỏi nó , trong giọng tỏrõ vẻ không hài lòng . Cậu nhóc nắm rất rõ thời khóa biểu của nó mà .
Nó quay lại cười hì hì cố giấu vẻ mặt là có chuyện đi , vì thằngnhóc này thông minh lắm thấy bộ mặt đó của nó kiểu gì cũng hỏi đến cùng .
_ “ Lí do như mọi lần thôi , đi chơi thôi chứ làm gì nữa ” _ Nói xong nó chạy thẳng lên tầng , không cho thằng nhóc vặn vẹo gìthêm .
Lên tới phòng nó quăng cái cặp lên bàn , rồi thảmình xuống giường , mở mắt nhìn cái trần nhà màu trắng cái hình ảnh cáingười trông giống bố nó đang hôn người phụ nữ khác lại ùa về trong tâmtrí nó , nó lắc mạnh đầu để cố xua đi cái hình ảnh chết tiệt kia . Người giống người thôi nó tin chắc là vậy , bố nó không bao giờ làm ra cáichuyện như thế hết , dù tính tình bố nó hơi quái gở nhưng đặc biệt rấtyêu gia đình điều này nó có thể đảm bảo . Sau khi quăng bỏ cái hình ảnhvớ vẩn kia đi , nó đi đến tủ lấy quần áo đi tắm .
Khi nóxuống dưới nhà , thì cô giúp việc đã về và Minh Vũ đang ngồi trước mộtbàn đầy thức ăn có vẻ đang đợi nó . Nó ngồi xuống chiếc ghế đối diệnnhóc Vũ , cười nói :
_ “ Ăn cơm thôi ” .
Nói xong nó cắm cúi ăn , nhìn vẻ mặt nó Minh Vũ nhíu mày , nó rất lạ ,cậu biết là nó có chuyện gì đó , nhưng cậu không hỏi vì biết có hỏi nócũng chẳng nói . Bữa cơm diễn ra trong không khí hết sức kì lạ , nó cũng kết thúc bữa ăn nhanh hơn bình thường .
_ “ Sao chị ăn ít vậy ? ” _ Minh Vũ nhíu mày nhìn nó đứng dậy , mọi ngày nó cũng không có ăn ít như thế .
_ “ Buổi chiều đi chơi ăn lặt vặt hơi nhìu ” _ Nói xong nó cũng đi lên phòng .
Nó thả mình xuống giường , nhìn lên trần nhà và nghĩ vớ vẩn . Lúcđồng hồ chỉ 9h53 thì nó nghe thấy tiếng xe của mẹ nó , rồi tiếng mẹ nónói chuyện với nhóc Vũ . Lúc 10h40 nó ngồi bật dậy đi ra ngoài một cáchnhẹ nhàng qua phòng mẹ và nhóc Vũ chắc chắn hai người đã ngủ say rồi nómới nhẹ nhàng đi xuống tầng , ngồi xuống ghế sô pha , nó cũng không cóbật đèn . Nó quyết định đợi bố nó về , rồi dò hỏi xem chứ cứ để tronglòng nó khó chịu lắm . Nó ngồi im lặng đợi , xung quanh đều im lặng chỉnghe thấy tiếng đồng hồ chạy . Nó không biết nó đã ngồi đợi bao lâu ,nhưng có lẽ là lâu lắm rồi , nó đưa tay mở điện thoại , trên đó hiện2h32 . Bố nó về muộn như vậy cũng không có gì lạ tuy mọi ngày không cóvề muộn như vậy nhưng đôi khi bố nó còn qua đêm bên ngoài luôn cơ nêngiờ này chưa thấy về cũng chẳng có gì là lạ cả , vì đó là đặc thù côngviệc của bố nó. Đợi thêm một lúc nữa cuối cùng cũng thấy tiếng cửa cổngnhẹ nhàng mở ra và tiếng xe của bố nó . Nó vẫn ngồi im cho đến khi bố nó bước vào và mở đèn lên , bố nó có chút giật mình khi nhìn thấy nó . Nónhìn bố nó sau đó nhẹ nói :
_ “ Con có thể nói chuyện với bố được không ” .
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ngày thường của nó bố nó biết nócó chuyện nghiêm túc thật , nên dù đã mệt mỏi nhưng vẫn ngồi xuống chờnó nói :
_ “ Hôm nay bố có rời khỏi cơ quan lúc nào không ? ” _ Nó lên tiếng hỏi
_ “ Tại sao con hỏi vậy ? ” _ Bố nó khó hiểu hỏi lại nó .
_ “ Hôm nay con nhìn thấy một người rất giống bố cùng một người phụ nữ khác ” _ Nó không quanh co mà nói thẳng luôn vào vấn đề . Nói xongnó chăm chú nhìn vào mắt bố nó xem có gì khác thường không , nhưng nóchẳng nhìn ra gì cả .
_ “ Chắc con nhìn nhầm hôm nay bố ở cơ quan suốt , con đừng nói con nghi ngờ bố ngoại tình nha ? ” _ Bố nó nói .
Nó hài lòng với câu trả lời của bố nó , bố nó nói không thì nó sẽ tin . Với lại bố nó không hề có bộ dạng của một người làm chuyện xấu bị người khác phát hiện tí nào .
_ “ Con chỉ hỏi vậy thôi ,con đi ngủ đây ”_ Nói xong nó cũng đi lên tầng . Trong lòng đã trút được gánh nặng lên nó thoải mái hơn rất nhiều , trong lòng còn tự trách saolại không có lòng tin ở bố .
Bố nó nhìn theo bóng lưng nó , trong lòng khẽ thở phào . Nếu nó để ý kĩ thì có thể thấy lúc đó rấtnhanh đôi mắt của bố nó đã dao động . Nhưng bố nó là một quân nhân ,nên việc che dấu cảm xúc vô cùng tốt dù nó thông minh cũng khó có thểnhận ra được . Vì dù sao bố nó là một quân nhân xuất sắc có đầy kinhnghiệm , còn nó chỉ là một cô nhóc mười bảy tuổi . Dù thế nào nó cũngkhông thể nhìn thấy bố nó nghĩ gì được . Mới lại mắt chỉ nhìn thấy bênngoài , không thể nhìn thấy bên trong càng không thể nhìn thấu lòngngười . Đó là chân lí vĩnh hằng .