Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 67



Nàng thẳng thắn thoải mái chấp nhận như vậy khiến Bùi Chất không khỏi bật cười.

Ôm nàng gần hơn, trong mắt hàm chứa ý cười: “Đúng là làm khó nàng mà.” Vì chút đồ ăn, đúng là bỏ ra không ít tâm sức.

Ninh Hồi quay đầu lại bỏ đồ ăn thừa vào miệng: “Cũng vẫn ổn thôi, hai chúng ta sống trong một chuồng, cũng không có gì khó khăn.”

Khóe mắt Bùi Chất co giật: “Sống trong một… chuồng?”

Ninh Hồi nghịch tua rua trên hầu bao màu lam đậm bên hông hắn, nghiêng đầu nói: “Đúng vậy, chuồng heo đó.” Nơi heo ở không phải chuồng heo sao?

Nàng cong mắt, lời nói cực kỳ chân thành.

Bùi Chất nhìn nàng một lát, véo má nàng rồi cười khẩy một tiếng: “Nàng là heo chứ ta đâu phải heo.” Sống cùng một chuồng cũng không đúng, đừng có mà vòng vo rồi kéo cả hắn vào.

Ninh Hồi vỗ một phát lên tay hắn, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đáng thương của mình, không phục nói: “Chàng không phải heo thì là gì?”

Bùi Chất vương hai ngón tay chống vào trán nàng, lười nhác dựa vào ghế mềm, nhìn chằm chằm con ngươi lấp lánh nước của nàng, khẽ nheo mắt lại, cười như không cười: “Đương nhiên ta là người nuôi heo.”

“?!!”

Cánh tay Ninh Hồi nắm lấy hầu bao của hắn khẽ run lên, ngồi thẳng thân mình, buồn bực trừng mắt với hắn: “Ai cần chàng nuôi, ta có tiền!”

Xuất thân nàng giàu có, khế ước nhà đất lần trước Thanh Đan lấy ra còn đựng trong cả một cái hộp lớn. Có nhà có núi có đất, nàng là một người cho thuê nhà thảnh thơi thu tiền cũng có thể sống rất tốt đấy biết không hả!

Bùi Chất nhàn nhạt cười: “Hoa trà…”

Lời trong miệng Ninh Hồi còn chưa nói xong, nghe thấy ba chữ này sợ đến nỗi vội vã nuốt trở lại: “... Người nuôi heo, xem như chàng lợi hại!”

Bùi Chất nhướng mày: “Cũng thường thôi, khách khí rồi.”

Ninh Hồi buồn bực quay đầu đi, Bùi Chất quả thật là một người quá âm hiểm, không nói lại một phát là lại lôi hoa trà ra uy hiếp nàng!

Bùi Chất một tay chống cằm, nhìn nàng một bụng đầy lửa giận không có chỗ trút, dáng vẻ cực kỳ vui sướng.

Tiếng chuông tháp Phi Yến xuyên qua tấm rèm, gió mạnh lùa qua góc, ống tay áo thêu hoa cũng bay phất phơ.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi động sắc, khẽ mím môi, cánh tay dài một lần nữa vươn ra ôm lấy nàng, ngón tay thon dài vòng qua sau cổ, ôm lấy nàng khẽ hôn một cái.

Ninh Hồi thoáng sửng sốt, giọng nói âm trầm lọt vào tai, cực kỳ dễ nghe.

“Để ta giúp phu nhân hạ hỏa.”

Hàng lông mi khẽ run lên vài cái, đôi môi hắn lại một lần nữa chạm tới.

Hat mưa đọng lại trên mái xe ngựa bị gió tây bắc thổi rơi xuống phiến đá xanh không thấy tăm hơi, chỉ có thể khẽ nghe thấy tiếng vang nhỏ.

Ninh Hồi nắm chặt tay trên cửa sổ xe, gió lùa vào hơi đau, nàng vô thức thu tay về vòng trên eo hắn.

Thanh Đan Thanh Miêu ra sức cúi thấp đầu xuống, mãi tới khi phía trước vang lên tiếng nói chuyện mới dần dần đứng thẳng thân mình, hướng mắt nhìn thẳng.

Bùi Chất: “Tức giận trong lòng đều tan hết rồi chứ?”

Ninh Hồi có chút ngơ ngẩn: “???”

Bùi Chất: “Không cần cảm ơn ta.”

Ninh Hồi: “...” Tên thối tha không biết xấu hổ.

Ai muốn cảm ơn hả!

Vì chuyện này mà tới tận sáng hôm nay Ninh Hồi vẫn không nói chuyện với Bùi Chất một câu, Thanh Thanh Thảo Nguyên nói đúng, người này thật sự không biết xấu hổ!

Ngày rời khỏi Bình Xuân là một ngày đẹp trời, bên ngoài không khí ấm áp, tiếng chim sẻ kêu hân hoan vô cùng, Ninh Hồi đứng dưới mái hiên che miệng ngáp một cái, trong mắt phủ một tầng sương.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở nơi cách nàng không xa, người bên trong vén rèm lên gọi nàng một tiếng biểu tỷ.

Là Hàn Ý Lan.

Hôm nay nàng ấy mặc váy màu hoa anh thảo, đeo chiếc trâm cài tuyết xanh, so với lần trước vừa trầm ổn hơn lại đoan trang hơn mấy phần.

Ninh Hồi thấy nàng ấy có chút kinh ngạc: “Sao muội lại tới đây?”

Hàn Ý Lan đưa bình sứ đựng thuốc và hộp đồ ăn mà Tiểu Ly cầm theo cho Thanh Đan Thanh Miêu ở bên cạnh Ninh Hồi, cười nói: “Nghe nói biểu tỷ sắp về kinh nên đặc biệt tới tặng chút đồ.”

Nàng ấy chỉ vào bình sứ: “Đường không dễ đi, gió lớn trời lạnh, đây là chút thuốc viên hạ sốt, chẳng may cần thì dùng tới.” Sau đó lại chỉ vào hộp đồ ăn: “Còn đây là chút đồ ăn thích hợp mang theo ăn trên đường ta và mẫu thân làm, đều là mấy loại tươi ngon.”
Nàng ấy ân cần chu đáo như vậy, Ninh Hồi nói một tiếng cảm ơn, hai người lại ghé vào nhau nói vài câu tạm biệt, một lát sau Tề Thương ở đầu bên kia gọi khởi hành.

Lúc này Ninh Hồi mới gật đầu cáo từ với nàng ấy, kéo áo choàng bước lên ghế phía trước tiến vào xe ngựa.

Hàn Ý Lan đứng tại chỗ, khuôn mặt chất chứa ý cười.

Ninh Hồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay về phía nàng ấy.

Hàn Ý Lan cũng giơ tay vẫy vẫy.

Chim sẻ từ trên nóc xe bay tới đậu ở bờ tường bên kia đường, sải cánh lướt qua những cành cây rồi biến mất ở phương xa, ánh mắt nàng sáng lên, ẩn chứa vẻ cực kỳ hâm mộ.

Những nơi khác ngoài Bình Xuân có quang cảnh thế nào?

Nhất định sẽ có một ngày nàng phải tới chân trời góc bể ngắm nhìn.

Nếu không sống trên đời này thật lãng phí.

“Tiểu thư?”
Hàn Ý Lan quay đầu: “Đi thôi, quay trở về.”

Ninh Hồi lấy đóa dạ dạ hương trong hầu bao ra, có chút cảm thán: “Lần từ biệt hôm nay cũng không biết bao giờ mới gặp lại.”

Tay Bùi Chất đặt trên đầu gối, nhìn đóa dạ dạ hương kia, hơi nhướng mày, đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Có chút thú vị.”

Ninh Hồi nhíu mày nhìn về phía hắn: “Chàng nói gì?”

Bùi Chất dựa thân mình về phía sau: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới chút chuyện thôi.” Một chuyện rất thú vị.

Hắn vén rèm, nhìn con đường vút qua bên ngoài, sau đó lại lên tiếng: “Biểu muội đó của nàng e là không gặp được nữa đâu.”

Ninh Hồi ngước mắt nhìn: “Hả?”

Bùi Chất thả rèm xuống, khóe mắt xoẹt qua: “Nhưng cũng không chắc chắn, nếu nàng ấy đủ thông minh và may mắn.” Cũng có lẽ sẽ là một quang cảnh khác.
Tốt và xấu, có lẽ là bên 8 bên 2, cũng có chút khó.

Ninh Hồi chớp chớp mắt, đầu óc mù mịt: “Rốt cuộc chàng đang nói cái gì thế?” Nói loạn xạ cái gì thế, không đầu không đuôi, nghe hoàn toàn không hiểu.

Bùi Chất xoa đầu nàng, vẻ mặt lãnh đạm: “Không có gì, cũng không liên quan tới nàng.”



Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, khó khăn lắm mới đi được nửa đường, tới Lãng Lăng, buổi tối trực tiếp nghỉ ở trạm dịch cửa nam ngoài thành.

Trạm dịch tuy đơn sơ nhưng vẫn thoải mái hơn so với xe ngựa, Ninh Hồi mệt mỏi nằm xuống giường, đến xoay người cũng không muốn xoay.

Bùi Chất tắm gội xong, khoác áo đứng bên cửa sổ hóng gió một lát, trạm dịch Lãng Lăng gần sông Trường, từ đây nhìn tới ánh đèn thấp thoáng trên thuyền cùng tiếng mái chèo mơ hồ.

Hắn nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cũng không đi tới giường mà ngồi vào ghế tròn chậm rãi xoa trường kiếm mà Ninh Hồi chưa từng thấy hắn dùng qua.
Lưỡi đao sắc bén dưới ánh nến đầy sự lạnh lẽo.

Ninh Hồi duỗi tay chắn lại ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu tới, thò đầu tóc đã rối loạn từ trong chăn ra hỏi: “Bùi Chất, chàng đang làm gì thế?”

Bùi Chất ngẩng đầu, vẻ lạnh lùng trên mặt còn chưa tan hết: “Lâu không dùng, lau chút bụi bám bên trên.”

Ninh Hồi gác cằm trên mu bàn tay khẽ ồ một tiếng, lại nhìn thêm một lát rồi một lần nữa kéo chăn đắp vào nằm xuống.

Hắn cầm khăn lau qua lau lại thật lâu mới cắm trở lại vỏ kiếm, nhấp một hớp trà, cầm kiếm đứng dậy chậm rãi đi vài bước thổi tắt nến rồi lên giường ngủ, đặt thanh kiếm đó bên cạnh người.

Ninh Hồi nhanh chóng ngủ say, nhưng Bùi Chất lại tỉnh táo trong bóng đêm mãi cho tới gần giờ Mão mới ngủ được một canh giờ.

Sáng sớm Ninh Hồi tỉnh dậy, dùng xong canh gà nóng hổi thơm ngào ngạt, bên trên rải chút hành lá thái nhỏ cùng với rau thơm xanh mượt, nhìn rất đẹp mắt.
Nàng ăn một miếng, đôi mắt cong lên hình trăng lưỡi liềm.

Bùi Chất nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, chuyển đĩa đựng rau tới gần phía nàng.

Hắn ăn rất nhanh, ăn xong bèn cầm kiếm đi xuống lầu.

Ninh Hồi cũng không đi tìm hắn mà nhanh như chớp chạy tới phía sau xem hoa trà của mình một chút, thấy chúng không vì đường cái xóc nảy mà héo rũ, trông có vẻ tinh thần còn tốt hơn nàng không ít, lúc này mới yên tâm, chậm rãi xoay người về.

Hôm nay bên ngoài mây đen ùn ùn kéo tới, trời âm u như sắp sụp xuống, cực kỳ đáng sợ.

Từ Lãng Lăng tới kinh đô có lẽ còn phải đi khoảng hai ngày. Càng gần kinh thành trời càng lạnh, ở trên đường lâu sẽ càng khó chịu, về kinh thành sớm một ngày thì sẽ được giải thoát sớm một ngày, dù trời không tốt cho lắm nhưng vẫn phải tiếp tục đi. Cả chặng đường ngoại trừ một đoạn đường ngắn đều là quan đạo ra thì cũng xem như dễ đi.
Qua giờ Thìn, đoàn người lại chuẩn bị xuất phát. Ninh Hồi đứng bên ngoài một lát, dậm dậm đôi chân đã hơi tê cứng, không muốn đứng bên ngoài hóng gió nữa. Nàng dùng tay che lò sưởi lại, dẫn Thanh Đan Thanh Miêu nhanh chóng lên xe ngựa.

Nàng nghiêng người dựa vào, hơi vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy thị vệ đi tới đi lui ở bên ngoài, trên mặt không khỏi lộ ra chút nghi hoặc.

Tuy nói những thuộc hạ dưới trường Bùi Chất ngày thường cũng đều có dáng vẻ lạnh lùng ít nói ít cười từ trên xuống dưới như vậy, nhưng hôm nay nàng cứ cảm thấy có chút kỳ lạ, có một cảm giác gì đó không thể hiểu nổi.

Ninh Hồi nhìn Thanh Đan đang thêm than vào trong bếp lò, ôm lấy thảm lông im lặng không một tiếng động.

Bùi Chất vượt qua gió lạnh đi vào, hắn ngồi xuống bảo Thanh Đan Thanh Miêu đi xuống: “Hôm nay các ngươi ngồi xe ngựa phía sau, lúc xuống thì bảo Sở Hốt lên.”
Thanh Đan Thanh Miêu nhanh chóng ngước mắt nhìn, vội đáp vâng. Hai nàng thu dọn bếp lò trong xe, sau đó lại sắp xếp các đồ vật có khả năng sẽ dùng tới trên đường, lúc này mới lần lượt xách váy đi ra ngoài.

Màn xe dày nặng hơi phất phơ, dáng người mảnh mai của Sở Hốt lập tức xuất hiện trước cửa.

“Thế tử, thiếu phu nhân.” Sở Hốt chào hỏi xong liền không nói chuyện gì nữa, chống trường kiếm, thẳng thân mình, hơi rũ mắt xuống, ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Bùi Chất lại nghiêng người nhìn thoáng qua Ninh Hồi, đặt kiếm xuống, vén áo choàng rồi dựa nửa người xuống, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Bên xe cực kỳ an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn khe khẽ.

Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải, vén mái tóc rũ xuống của mình, nhất thời có chút hoang mang.
Đang định làm gì thế?

Không hiểu sao có chút căng thẳng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv