Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 38



Oanh Nhi không dám nói thêm gì nữa, chỉ dám hơi cúi đầu giấu đi vẻ mặt đầy lo lắng của mình, cẩn thận xách đèn lồng đi bên cạnh Ngụy Thành Vãn.

Chỉ mong Quận chúa sẽ không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là những hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh như bọn nàng thôi.

Vừa về đến phòng, Ngụy Thành Vãn ngay lập tức nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đôi mắt nàng ta lạnh lùng nhìn Văn ma ma đang đứng trước rèm châu rồi nói: “Hay là ngày mai lúc hồi cung bà đi cùng ta đi?”

Văn ma ma trả lời: “Nô tỳ là người trung cung, dĩ nhiên là đi vào trong cung.”

Ngụy Thành Vãn híp mắt: “Rất tốt.”

Thái độ và giọng điệu của nàng ta cũng không tốt đẹp gì, Văn ma ma không quan tâm mà chỉ cười cười cho qua. Chủ tử của bà ta là Thánh thượng, chỉ cần hết lòng hết sức phân ưu với Thánh thượng là được, còn về phần Quận chúa có hài lòng có vui vẻ hay không thì cũng không liên quan gì nhiều đến bà ta.

Ngụy Thành Vãn nhìn thấy gương mặt kia của Văn ma ma là lại bực mình, nàng ta cũng không thích bà ta hầu hạ bên người mình, nên khoát tay áo ra hiệu cho bà ta ra ngoài.

Văn ma ma đi vòng qua bình phong ra ngoài, lấy tay áo hơi che miệng ngáp một cái, căn dặn mấy nha đầu gác đêm nhất định phải cẩn thận chăm sóc: “Đêm cuối cùng này, các ngươi phải giữ vững tinh thần tỉnh táo chút.”

Từ trước đến nay, những nha đầu này luôn sợ bà ta, vừa nghe thấy bà ta nói như vậy thì vội vàng nói dạ.

Văn ma ma quay lại phòng đơn của mình, sau khi rửa mặt qua một lần thì thổi tắt ngọn nến trên bàn nhỏ rồi mới nằm lên giường. Bà ta đã lớn tuổi, hôm nay lại bị giày vò một trận nên mệt mỏi rã rời, đắp kín mền xong thì rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ say.

Trong phòng hương hoa mai thoang thoảng, song cửa sổ tràn ngập ánh trăng dịu mát.

Văn ma ma có thói quen đi tiểu đêm, sờ soạng đứng dậy để giải quyết vấn đề của bản thân, lúc quay lại giường thì có hơi khát nước nên bà ta lại uống nửa bát trà nguội.

“Quận chúa, đã qua giờ Tý rồi mà người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Oanh Nhi thì đã sớm ngáp không ngừng nhưng Ngụy Thành Vãn thì vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường không nhúc nhích gì, nàng ấy cũng đành phải lẳng lặng đứng bên cạnh chăm sóc, đứng hơn một canh giờ thì rốt cuộc cũng có phần không chịu nổi nữa.

Tròng mắt Ngụy Thành Vãn hơi động: “Qua giờ Tý rồi?”

Oanh Nhi lau đi nước mắt chảy ra ở khóe mắt, chỉ vào cái đồng hồ nước được đặt ở trên bàn nói: “Đúng vậy ạ, cũng sắp đến giờ Sửu rồi.”

Ngụy Thành Vãn nhẹ giọng ừ một tiếng nhưng vẫn không định lên giường đi ngủ, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kêu quàng quạc của mấy con quạ, nàng ta mới ngồi thẳng người lại, đôi mắt như phát sáng nhìn về phía Oanh Nhi: “Đồ đâu?”

Oanh Nhi bị nàng ta nhìn như thế, cơn buồn ngủ tiêu tan trong nháy mắt, vội vàng đưa hai bọc giấy nhỏ giấu trong tay áo cho nàng ta: “Đây là một phần Quận chúa muốn này, một phần khác thì sáng sớm nay nô tỳ đã giao cho Ngạn Hà rồi.”

Ngạn Hà là ám vệ của Ngụy Thành Vãn, mấy ngày nay nàng ta bị theo dõi sát sao, đã lâu không gặp hắn.

Trên mặt Ngụy Thành Vãn lộ ra vẻ hơi hài lòng, nhìn về phía cửa sổ đã đóng chặt, lúc này mới đi ngủ theo ý của Oanh Nhi.



Ngày hôm đó lại là một ngày trời đầy mây, vào sáng sớm còn mưa một trận, cơn mưa vừa to vừa mau. Đúng lúc mưa vào ca trực của Sở Hốt, may là hàng ấy chạy nhanh mới không bị ướt sũng.

Thanh Miêu cầm khăn sạch đưa cho nàng ấy, hâm mộ nói: “Lúc nào Sở thị vệ rảnh thì cũng dạy ta hai chiêu đi.”

Sở Hốt lau lau mặt: “Cũng được thôi, cô nương trong nhà học một chút công phu cũng là điều tốt.”
Thanh Miêu nghe thấy vậy rất vui sướng, gọi thẳng Sở Hốt từ Sở thị vệ thành Sở tỷ tỷ, gọi Sở Hốt ân cần đến mức ngay cả Thanh Đan cũng lộ ra mấy ánh mắt xem thường. Ninh Hồi đang chăm sóc cây hoa lê nhỏ của nàng, vốn đã rất vui vẻ nhưng thấy các nàng ấy sôi nổi như vậy thì tâm trạng lại càng vui vẻ hơn.

“Sở Hốt, hôm nay ngươi đến đây muộn hơn bình thường một chút thì phải.”

Sở Hốt đi lại gần nàng trả lời: “Giờ Dần thuộc hạ theo Thế tử đi đến quan thự, vừa mới trở về.”

Quan viên Đại Diễn giờ Mão vào triều, nếu ở xa một chút thì giờ Dần đã phải thức dậy sau đó vội vàng vào cung. Phủ Hiển Quốc công cách hoàng cung không xa, vẫn tốt hơn một chút nhưng cũng phải đi từ rất sớm.

Ninh Hồi tính toán qua trong lòng như vậy xong thấy vô cùng hổ thẹn, lúc còn ở Thủy Lam Tinh thì còn tốt, bây giờ lại càng ngày càng sa đọa. Nếu Thanh Đan không gọi nàng dậy thì chắc nàng có thể ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới dậy mất.
Trong lòng Ninh Hồi thầm khinh bỉ bản thân mình chính là một con heo hết ăn lại nằm một hồi, rồi lại nói với Sở Hốt: “Giờ Dần thì cũng sớm quá, ngày thường ta ở trong phủ cũng không có việc gì, nếu như ngươi mệt thì tự đi nghỉ ngơi đi là được.”

Sở Hốt chắp tay lại, cũng không từ chối mà cũng không đáp lại mà chỉ nói: “Đa tạ thiếu phu nhân.”

Trong phòng im lặng một hồi lâu, sau đó Sở Hốt lại nói đến chính sự: “Buổi chiều hôm nay Trưởng công chúa lại phải về núi Thiên Diệp rồi, hiện nay sứ thần Nam La đã vào kinh, Thế tử lại phải bận rộn tiếp đón sợ là không có thời gian rảnh, nói là xin thiếu phu nhân thay ngài ấy đi đưa tiễn Trưởng công chúa.”

Ninh Hồi kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy Trưởng công chúa đã lại phải đi rồi ư?”

Nàng thấy Sở Hốt nhẹ gật đầu thì bỏ đồ trong tay xuống: “Vậy bây giờ chúng ta đi qua luôn hay để muộn chút nữa thì đi qua?”
“Đều được ạ.”

Ninh Hồi do dự một lát: “Vậy để lát nữa thì đi qua đi.”

Nhưng mà, nếu đến tiễn người ta thì cũng không thể đi tay không, huống chi cây hoa lê nhỏ này là do Trưởng công chúa tự mình mang về, trong lòng nàng cũng rất cảm ơn, đáng tiếc nàng ngồi trên giường nhỏ suy nghĩ mãi một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra muốn tặng cái gì.

“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nghĩ giúp ta một chút xem.”

Gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên thích chơi trò lăn mình, nó cuộn người mình lại thành một vòng tròn rồi lăn xong một vòng thì không cẩn thận lại rơi lại vào hố, cố hết sức nói: “Trong không gian của hệ thống vẫn còn một bình bong bóng nước, người có thể tặng cho bà ấy để bà ấy thổi bong bóng đấy.”

Ninh hồi: “... Quên đi, ta vẫn nên tự mình nghĩ thì hơn.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Hồi vẫn nhịn đau mang một chậu Thu Cúc ở trong viện tử do mình chăm sóc qua để tặng. Pháp Chân trông thấy gã sai vặt chuyển một chậu hoa cúc màu trắng vào, khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ, gọi nàng lại gần: “Chậu hoa này ngươi trồng rất tốt, rất đẹp.”
Ninh Hồi nghe thấy lời khen này của bà thì vô cùng vui mừng: “Trưởng công chúa thích thì tốt ạ.”

Pháp Chân không mang bao nhiêu đồ quay lại, cũng không định mang bấy nhiêu thứ trở về, ngoại trừ hai bộ y phục thì cũng không có gì đáng để thu dọn, hiện nay bà rất rảnh rỗi bèn kéo Ninh Hồi nói: “Cùng ta đi ra ngoài xem xem?”

Dĩ nhiên Ninh Hồi đồng ý, xe ngựa của nàng ở ngay bên ngoài, cũng không cần phải chuẩn bị cái gì cả, chỉ cần ra ngoài là được.

Pháp Chân gẩy Phật châu, bà không định gọi mấy người Thanh Đan Phỉ Vân đi theo, ngay cả Sở Hốt bà cũng đuổi đi: “Ngươi tự đi đi, không cần đi theo bọn ta đâu, ta và thiếu phu nhân nhà ngươi chỉ tùy ý đi dạo thôi.”

Có Trưởng công chúa Trấn Quốc ở đây nên thật ra Sở Hốt cũng không có điều gì không yên tâm cả, nàng cung kính trả lời: “Vậy thuộc hạ trước về quan thự ạ.”
Pháp Chân gật đầu, hạ màn xe xuống chặn lại ánh mắt bên ngoài, quay đầu nở nụ cười lãnh đạm nhìn về phía Ninh Hồi nói: “Ta vốn định đi một mình.”

Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu, có chút hiếu kỳ: “Dạ?”

Tiểu cô nương trông mềm mại tựa như món bánh ngọt xốp mềm mà bà đã từng nếm qua, Pháp Chân đưa tay sờ trán của nàng, cười nói: “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì gọi một người đi cũng vẫn tốt hơn.”

Trời ngày mùa thu luôn luôn âm u, đi kèm với một cơn gió mát, mặc dù không có cảm giác lạnh thấu xương giống như trời mùa đông nhưng lại có một cảm giác đìu hiu thê lương đặc biệt.

Xe ngựa đi qua một con phố rồi lại một con phố, cuối cùng cũng vững vàng dừng lại bên cạnh một quán trà đơn sơ.

Bên ngoài yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng người nào, chỉ có một hoặc hai tiếng móng ngựa tiếng lộc cộc hạ xuống con đường lát đá xanh, Ninh Hồi vén rèm nhìn ra bên ngoài, con phố dày này sâu và yên tĩnh hơn phố Đông Du chút, gần như không thấy bóng người nào.
Ninh Hồi xuống xe trước một bước, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy lá cờ làm bằng vải bay phấp phới trước gió, trên đó viết chữ trà màu mực rất to.

Quán trà lâu này thực sự là đã cũ nát rồi, ngói xanh cạnh mái hiên có mấy chỗ cũng đều bị thiếu, trong khe hở của đá xanh trước cửa còn mọc không ít cỏ dại, cứ thế mà mọc lên không có ai nhổ bỏ, hai cánh cửa gỗ đã mục nát nửa khép nửa mở, bất luận là bên trong hay là bên ngoài thì đều vô cùng vắng lặng.

“Chỗ này không có ai hết.” Ninh Hồi vừa nói câu này ra, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không mà nàng cảm thấy hình như mình nghe thấy một chút tiếng động: “Sẽ có người tới uống trà hay sao ạ?”

Pháp Chân đưa tay đẩy cánh cửa đang khép hờ kia ra, nở ụ cười thản nhiên: “Ta chính là người tới uống trà đây.”
Ninh Hồi đi theo Pháp Chân đi vào, trong chính đường bày mấy cái bàn đơn giản, chưởng quỹ tuổi vẫn còn trẻ thì nằm trên ghế phía sau quầy, trong tay cầm sách, miệng thì ngân nga hát khúc.

Chưởng quỹ nhìn thấy có khách đi vào thì cũng không nồng nhiệt cho lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Muốn uống trà gì?”

Ninh Hồi nhìn về phía Pháp Chân, Pháp Chân nói một tiếng trà hoa nhài xong liền đi lên cầu thang gỗ lên lầu hai, Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải một hồi rồi cũng xách váy đi theo.

Chưởng quỹ kia ung dung chậm rãi tới bếp sau chuẩn bị nước trà, trong miệng vẫn ngân nga hát điệu hát dân gian như trước, dáng vẻ thong dong tự tại vô cùng.

Hai người Pháp Chân và Ninh Hồi ngồi bàn cạnh cửa sổ, có thể trông thấy con phố dài lát đá xanh phía ngoài và các cửa hàng bên đường rất dễ dàng. Ở nơi kinh đô phồn hoa huyên náo lại có nơi yên bình thanh tĩnh như này, Ninh Hồi chống cằm nhìn chim sẻ bay nhảy trên nóc nhà phía xa mà ngẩn người.
Trong trà lâu này không có tiểu nhị, phà trà hay đưa trà đều là chưởng quỹ tự mình ra tay, hắn cầm cái khay để mấy chén trà và ấm trà đưa lên, xong lại cầm khay không xuống dưới, nhìn trời rồi nói: “Sắp mưa rồi.”

Sau khi hắn nói xong câu đó thì chưa đến nửa nén hương bên ngoài quả thật đã bắt đầu có tiếng mưa rơi tí tách tí tách, thời gian dần trôi qua càng ngày mưa càng to, Ninh Hồi hết sức kinh ngạc. Người… Người này còn linh hơn cả máy đo lượng mưa của Thủy Lam Tinh nữa!

“Thanh Thanh Thảo Nguyên, những người cổ đại này lợi hại quá vậy!” Là người Thủy Lam Tinh, nàng thật sự lấy làm xấu hổ.

Thanh Thanh Thảo Nguyên trở mình, trả lời hai tiếng cho có lệ, sau đấy lại bắt đầu chơi cái trò chơi nhỏ cuộn mình lại trái lăn lộn phải, chìm đắm trong trò chơi đó không có cách nào tự thoát khỏi.
Khoảnh khắc Ninh Hồi nhìn thấy hình ảnh cười hềnh hệch ngu xuẩn lăn đều tròn xoe kia của Thanh Thanh Thảo Nguyên, để tránh cho mình bật cười nên nàng thẳng thừng tắt màn hình.

Pháp Chân thì không biết đang suy nghĩ cái gì, sau khi cầm chén trà lên nhấp nhẹ hai ngụm nước trà thì ánh mắt vẫn luôn nhìn về nơi xa. Bà không nói lời nào, Ninh Hồi bèn cúi đầu nghiên cứu trà hoa nhài trong chén, cũng không biết nước trà ở chỗ này có gì đặc sặc mà khiến Trưởng công chúa cố ý tới một chuyến như vậy.

Tiếng mưa rơi bên ngoài lại lớn hơn chút, rơi lốp bốp đập vào trên mái ngói và đường lát đá, trong màn mưa có hai người sóng vai đi đến, Ninh Hồi buồn chán quay đầu nhìn họ một lúc lâu, mãi đến khi hai người kia dừng lại trước quán trà lâu thì nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của hai người họ.
Nam tử mặc áo choàng màu đen thêu tường vân tay cầm ô giấy dầu đứng trong màn mưa trên phố dài, khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến cho lòng người kinh ngạc.

“Bùi Chất.” Ninh Hồi nắm hai tay vào bệ cửa sổ rồi thò đầu ra, khuôn miệng cong lên có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng. Nàng ngồi ở chỗ này một lúc lâu, cũng đã uống đến ba chén trà, không có ai nói chuyện cùng, quán này của chưởng quỹ cũng không có bánh ngọt để ăn, Thanh Thanh Thảo Nguyên thì bận bịu lăn lộn cũng không để ý đến nàng, quả thực là rất buồn chán.

Bùi Chất ngẩng mặt ngửa ô giấy dầu trong tay ra sau, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên trên, dù hạt mưa trên mái hiên chặn lại tầm nhìn của hắn, người đang ghé vào bệ cửa sổ trên lầu hai cười cười nhìn về phía hắn, giống như nhìn thấy hắn là một việc rất vui vẻ. Hắn thấy nàng cười thì vẻ mặt lạnh nhạt cũng dịu đi, khóe miệng hơi cong lên, vẫy vẫy tay với nàng: “Xuống đây.”
Trưởng công chúa vẫn đang ngồi ở đây, Ninh Hồi có đôi chút do dự.

Pháp Chân cũng nhìn thấy Bùi Chất, cười nói: “Đi đi.”

Lúc Ninh Hồi đi từ trên lầu xuống thì đúng lúc có người lên lầu, nàng đi cũng hơi nhanh nên không chú ý dáng dấp người kia ra sao, cuối cùng lúc đi đến đại sảnh liếc nhìn phía sau một cái, chỉ nhìn thấy một bóng lưng có phần thon gầy, trên người khoác một chiếc áo khoác màu xám nhạt, trong tay cầm ô giấy dầu vẫn đang có nước mưa nhỏ xuống.

Bùi Chất đứng ở thềm đá bên ngoài trà lâu, dáng người thẳng tắp, hơi nghiêng ô lặng lẽ chờ nàng lại đây, lúc nhìn thấy nàng thì mặt mày giãn ra, nói: “Bên cạnh chính là phố Hoa Thảo, muốn đi xem một chút không?”

“Để Trưởng công chúa một mình ở chỗ này không hay cho lắm đâu?” Ninh Hồi nghe thấy hai tiếng Hoa Thảo thì con mắt sáng lên, nhưng nghĩ đến người ở bên trên vẫn cảm thấy có phần không ổn.
Bùi Chất cố chấp cầm ô tiến về phía trước, bước xuống thềm đá một bước, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không sao, Trưởng công chúa có chuyện của mình, một lát sau chúng ta qua đây là được, đi thôi.”

Bùi Chất cũng đã nói như vậy rồi, Ninh Hồi liền chạy chậm đến trước mặt hắn, hỏi: “Chúng ta ngồi xe ngựa qua đó sao?”

Bùi Chất ngước mắt nhìn qua xe ngựa phía bên ngoài rồi lại từ từ đời ánh mắt đi, mí mắt hơi rủ xuống, môi mỏng hơi mím lại, nói: “Không, chúng ta đi bộ qua đó.”

Ninh Hồi: “Vì sao thế?” Cũng không phải là không có xe ngựa mà?

Bùi Chất đưa tay, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, hai người đứng dưới cùng một tán ô, ô giấy dầu ngăn cách màn mưa. Hắn tiến lên trước hai bước, Ninh Hồi sợ gặp mưa nên cũng vội vàng đi lên hai bước lách vào dưới tán ô, vừa đứng lại thì chợt nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm từ tốn của người kia.
“Ta thích đi bộ.”

Ninh Hồi: “...” Có bệnh thì có! Trời đang mưa mà!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv