Lúc gần về đến nhà, tâm trạng hồi hộp háo hức của Ngô Thế Huân khác hẳn so với sự ân ẩn khó chịu của Lộc Hàm.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ Lộc liền ra mở. Cánh cửa được mở ra, Lộc Hàm có chút sững sờ, bởi mẹ cậu đang đứng trước mặt cậu lúc này thật sự cũng đã mất công chuẩn bị một phen cho bản thân. Tóc tai được chải chuốt cẩn thận, quần áo cũng là mới mua, ngắm một lượt cả người xem chừng còn trẻ ra vài tuổi.
“Thưa cô, cháu chào cô!”
Trong lúc Lộc Hàm còn đang ngây cả người, Ngô Thế Huân đứng ở đằng sau đã lịch sự chào hỏi. Lộc Hàm quay lại nhìn anh, khuôn mặt đối phương rất ôn hoà, là dáng vẻ chuẩn mực của một thân sĩ.
Mẹ Lộc cười cười, gật đầu nói: “Mau vào nhà đi!”
Sau khi dẫn hai người vào nhà xong, Lộc Hàm đưa Ngô Thế Huân đến ngồi trên sô pha. Mẹ Lộc đang vào phòng bếp rót nước hoa quả, còn hướng ra cửa nhìn trộm một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống tiếp tục công việc vắt cam của mình.
Trong lòng không tránh khỏi chút kinh ngạc, Ngô Thế Huân ở bên ngoài so với ở trong ảnh còn đẹp trai hơn.
Vốn dĩ bản thân bà đã có một người con trai có nhan sắc cao, mẹ Lộc tự nhiên đối với cái đẹp sẽ không có cảm giác kinh ngạc thái quá nữa, nhưng Ngô Thế Huân là kiểu đẹp trai khác hoàn toàn so với con trai nhà mình, thật sự rất có lực công kích.
Lộc Hàm ngũ quan theo mẹ, cho nên nhìn tổng thể là kiểu thanh tú tinh tế. Còn Ngô Thế Huân ngoại hình có thể dùng anh tuấn bức người để hình dung, ngũ quan tuấn lãng phối hợp với khí chất cao quý, nói là nam thần quốc dân thật không ngoa tí nào.
Chỉ là một khuôn mặt mà khiến cho người khác muốn tiếp cận mình, người này thật thần thánh vô song.
Mẹ Lộc trong lúc cảm thán lại dường như tỉnh táo lại, nơi đẹp đẽ là nơi nguy hiểm, lấy tướng mạo đoán tính cách là điều cố kỵ.
Mẹ Lộc bưng mấy cốc nước ra ngoài, hai người kia đang ngồi trên sô pha nói chuyện gì đó. Lộc Hàm xoay lưng lại với bà, hình như nghe được cái gì buồn cười lắm, còn đánh vào người Ngô Thế Huân.
Nhìn thấy trưởng bối đang bước đến, Ngô Thế Huân lịch sự nhìn qua, sau đó từ trong tay mẹ Lộc dùng hai tay nhận lấy mấy cốc nước mẹ Lộc đang bưng, còn nói: “Cháu cảm ơn, làm phiền cô rồi!”
Mẹ Lộc ngồi xuống, Lộc Hàm nghĩ lại buổi sáng mẹ mình nói muốn cùng Ngô Thế Huân nói chuyện riêng, cho nên cậu đứng dậy, lén lút dùng ánh mắt ám chỉ cho Ngô Thế Huân, sau đó nói: “Con đi rửa rau, hai người nói chuyện trước.”
Ngô Thế Huân mỉm cười, gật đầu.
Nhìn Lộc Hàm đã đi xa, mẹ Lộc muốn nói lại ngừng.
Ngô Thế Huân thấy bà do dự, cho nên liền mở lời nói trước: “Thưa cô, nếu cô muốn nói gì xin cô cứ nói, cháu cũng rất muốn nói chuyện giữa cháu và Lộc Hàm để cô được biết.”
Hiển nhiên là không nghĩ đối phương thẳng thắn như vậy, cho nên mẹ Lộc ngồi ngây một lúc rồi lại mỉm cười, nghĩ một lát, mới hỏi: “Người trong nhà cậu, có biết chuyện của cậu và Tiểu Lộc không?”
Nhìn mặt mẹ Lộc đang thăm dò, Ngô Thế Huân chớp mắt đã hiểu Lộc Hàm khẳng định không nói thật với bà. Căn bản là không nhắc đến chuyện đã đến ở nhà anh mấy hôm nói ra.
Anh khẽ vâng một tiếng, lại tiếp tục nói: “Em ấy đã từng đến nhà cháu, bố mẹ cháu cũng rất thích em ấy!”
“Đứa trẻ này…” Mẹ Lộc có hơi giận, thầm nghĩ con trai mình sao lại không biết tự trọng, thế mà lại có thể cứ thế cùng với đối phương về gặp cha mẹ.
Nhìn phản ứng của đối phương, Ngô Thế Huân còn tự nhủ cũng may mình không có nói Lộc Hàm còn ở lại hai đêm.
Mẹ Lộc cũng không tiện hỏi quá trực tiếp, cho nên chỉ tuỳ tiện hỏi thăm chuyện tình cảm của hai người, chuyện công việc mà thôi. Ngô Thế Huân trả lời nghe cũng có vẻ vô cùng thành thật, nói chuyện cũng rất lễ phép, mẹ Lộc thậm chí còn cảm thấy anh có hơi quá hoàn hảo không có khuyết điểm.
Thằng bé này giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra là rất có gia giáo, nói chuyện không chậm cũng không vội, thanh âm ôn nhuận, chú ý lễ tiết cũng rất bình tĩnh.
Ở phòng bếp bên kia, Lộc Hàm nghe không rõ cuộc đối thoại của hai người, khiến cậu lo lắng đi tới đi lui. Do dự mãi một lúc, cuối cùng Lộc Hàm cũng quyết định xông ra, hai người kia ngồi trên sô pha nhìn thấy Lộc Hàm hùng hùng hổ hổ bước ra, còn ngây người ra mất vài giây.
Không khí hai người nói chuyện vô cùng ôn hoà, Lộc Hàm cảm thấy hành động của mình đúng là sát phong cảnh. Cho nên bèn lắp ba lắp bắp nói với mẹ Lộc: “Mẹ, rửa xong rồi! Có thể nấu cơm rồi!”
Nói xong, còn ngốc nghếch chỉ về phòng bếp.
Đợi đến buổi tối lúc quây quần ăn cơm, cảm giác ngượng ngùng ban đầu đã hoàn toàn tan biến. Trong lời nói của Ngô Thế Huân còn mang theo chút trêu đùa, là tính cách trẻ con nên có của một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Giữa bữa cơm, Ngô Thế Huân còn ân cần gắp đồ ăn cho Lộc Hàm, mỗi một miếng đều là thứ cậu thích. Thậm chí có vài lần anh còn gắp lẫn vài cọng rau hẹ, Lộc Hàm tuy là ghét ăn nhìn nhìn mấy cái, còn dùng đũa chọc chọc, nhưng mà đến cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ăn hết.
Với đĩa tôm rang muối, Ngô Thế Huân một mặt vừa nhẫn nại ngồi trả lời câu hỏi của mẹ Lộc, một mặt vừa bóc tôm đợi xếp được thành một núi nhỏ trong bát mình, mới đổi bát cho Lộc Hàm. Người kia cũng rất tự nhiên mà gắp lên ăn, chẳng có chút ngượng ngùng nào cả.
Chỉ là một bữa ăn thông thường mà cũng khiến mẹ Lộc nhìn ra nhiều thứ, đối với sự ăn ý và cảm giác quen thuộc của hai người, mẹ Lộc rất yên lòng, một người tận tâm chăm sóc, một người thật thà nghe lời không kén chọn, quả là không thể hoà hợp hơn nữa.
Tựa như được ăn dược đơn an tâm, bà cũng không kiềm được tâm tình mà nói chuyện nhiều hơn.
————————————————
Buổi tối sau khi về phòng ngủ, Ngô Thế Huân vừa tắm xong liền bước ra để Lộc Hàm đi tắm.
Sau khi vui vui vẻ vẻ, lúc an tĩnh trở lại tránh không được nghĩ nhiều.
Lộc Hàm nhắm mắt lại, đưa mặt lên trên hứng nước từ vòi sen phun xuống, từng tia nước phun lên mặt cậu rồi nương theo khuôn mặt chảy dần xuống dưới, bên tai chỉ còn tiếng nước xối xả.
Cậu nhất thời nhớ lại sáng nay nhìn thấy thứ trong điện thoại của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân và Mục Dương Dương.
Hai người này chưa từng hợp tác, vì vậy, bọn họ làm sao lại quen biết nhau? Quen biết lúc nào?
Hơn nữa Ngô Thế Huân từ đâu mà có được số điện thoại của Mục Dương Dương đây?
Biết rõ rằng mình và Mục Dương Dương là bạn thân, tại sao không hỏi mình, lại còn chọn lựa kiểu thần không hay quỷ không biết mà trốn tránh, từ nơi khác mà có được?
Là ai chủ động cần số điện thoại của ai?
Nói cái gì mà có thể gọi điện nói đến tận 5 phút?
Còn thêm cả bạn bè trên weixin, cả cái cửa sổ chat đó nữa, đoạn sau là nói cái gì?
Cái câu “Ngô tiền bối” thật quá quen tai, quá giống lúc đầu Lộc Hàm mới quen Ngô Thế Huân, một cách gọi bao hàm hàm ý ngưỡng mộ nồng đậm.
Một câu lại một câu hỏi liên tiếp làm đầu óc của Lộc Hàm trở nên rối loạn, cậu cố gắng thuyết phục bản thân không cần tự ngược như vậy, một bên lại ghét bỏ bản thân đang trốn tránh điều gì, đến suy đoán mà cũng không dám, thật sự tin tưởng Ngô Thế Huân như vậy sao?
Chuyện sáng nay anh ấy nói dối cậu, vốn đã là một sự thật trần trụi.
Lộc Hàm biết được người đàn ông này khẳng định rất yêu cậu, nhưng điều làm cậu cảm thấy bất an đó là có phải có hiểu nhầm nào đó đang tồn tại.
Nhưng mà quả thật hiện tại cậu không vui chút nào.
Trong lòng Lộc Hàm thầm nghĩ nếu như mình chủ động hỏi Ngô Thế Huân nhất định sẽ có câu trả lời, nhưng cậu lại không muốn, cậu muốn đợi anh tự mình nói.
Lộc Hàm xoay người lại, nhìn chằm chằm xuống dưới đất, trong đôi mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp.
Ngô Thế Huân ngồi trên đầu giường chơi điện thoại, nghe thấy có tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, Lộc Hàm đang lau tóc.
Anh tắt điện thoại để trên tủ đầu giường, sau đó đang muốn nói thì Lộc Hàm đã tiến lại gần, cúi người xuống hôn lên môi anh.
Còn chưa rõ xem vợ nhỏ nhà mình định giở trò gì, chẳng lẽ là vì ỷ lại đây là nhà em ấy, bản thân anh sẽ phải cố kỵ vì có mẹ Lộc, không dám làm loạn, cho nên mới cố ý trêu đùa đốt lửa như vậy?
Ngô Thế Huân cười cười, nhìn Lộc Hàm, trêu chọc nói: “Thèm khát sao?”
Lộc Hàm nhìn anh cũng cười cười, sau đó lại xoay người lại đi ra đóng cửa vào rồi còn tắt đèn đi, chỉ để lại hai ngọn đèn nhỏ trên tường.
Ngô Thế Huân mặt đầy hoài nghi, còn đang nghĩ muốn hỏi điều gì, lại đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối mờ mờ, Lộc Hàm cởi bỏ khăn tắm trên người ra để nó rơi xuống đất.
Ngô Thế Huân: “?”
Lộc Hàm lên giường, ngồi trên chân Ngô Thế Huân, nhìn anh nói: “Làm đi!”
?!
Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, đôi mắt đối phương rực sáng, có chút trấn định bất ngờ, nhưng cũng rất giống đang kiềm chế cảm xúc. Khuôn mặt phiếm hồng nhưng không rõ, là vì vừa tắm xong hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Anh ngây người ra một chút, sau đó mới nhẹ nhàng vòng hai tay để lên lưng Lộc Hàm, nói: “Không có bao!”
Ngô Thế Huân nào có dám ở nhà Lộc Hàm giở trò, vì vậy căn bản là không có ý định mang theo mấy thứ kia.
“Em rửa qua rồi!” Lộc Hàm nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh.
Không còn gì khiến nhiệt huyết sôi trào hơn việc, người thương trong bóng đêm mờ ảo thân thể để loã hướng mình cầu hoan.
Ngô Thế Huân đặt người nằm xuống dưới thân mình, nâng một chân của Lộc Hàm lên, trong tay là một ít kem dưỡng da.
“Hôm nay em sao vậy?”
Lộc Hàm ngẩng cổ lên, hôn liên tiếp lên môi anh.
“Muốn anh thôi!”
Ngô Thế Huân không hiểu cậu, nhưng thân thể đã sớm thành thật hơn so với đại não.
“Vậy thì đừng có kêu lên nhé, vẫn còn mẹ em ở đây mà! Nhịn không được thì cứ cắn anh!”
Lộc Hàm mặt mũi đỏ ửng, gật đầu đồng ý.
Chất lượng giường cũng khá tốt, vận động kịch liệt là thế mà cũng không quá ồn.
Lúc gần đến cao trào, Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn Lộc Hàm gác mặt trên vai anh, mới thấy đối phương thế mà đang khóc toàn bộ khuôn mặt đều ngập tràn nước mắt, dáng vẻ tủi thân đến không thể nói hết được.
Trong lòng Ngô Thế Huân thầm nghĩ có phải mình làm gì quá đáng hay không?
Anh có chút khẩn trương bèn thả chậm tốc độ, dỗ dành hỏi: “Khóc gì vậy?”
Lộc Hàm không quan tâm đến anh, chỉ hung dữ cắn lên vai anh một cái, sau đó mới trợn trừng đôi mắt đã đỏ ửng của mình lên, vô cùng ghét bỏ nói: “Anh chậm quá!”
Ngô Thế Huân cảm thấy hình như mình bị khinh thường.
Cho nên trong nháy mắt lại ra sức dùng lực, khiến Lộc Hàm khống chế không nổi mà “a” lên một tiếng, sau đó tiếp tục rúc vào trong hõm vai của anh, hình như lại khóc, có dỗ dành thế nào cũng không được.
Cuối cùng Ngô Thế Huân muốn bế Lộc Hàm đi tắm, nhưng lại bị cậu từ chối, nói ngày mai tắm cũng được.
Ngô Thế Huân ôm lấy người đang nằm trong lòng mình, luôn cảm thấy cậu thật kỳ lạ. Đầu tiên không nói đến màn câu dẫn trắng trợn này, thì hôm nay tâm trạng của Lộc Hàm đã có chút không bình thường.
Hình như là bắt đầu từ khi ăn cơm xong.
“Thế Huân!”
Lộc Hàm đột nhiên gọi anh, Ngô Thế Huân cũng cúi đầu nhìn cậu.
“Ừ?”
“Anh cảm thấy Dương Dương là người thế nào?” Lộc Hàm hỏi.
Sao tự nhiên lại nhắc đến Mục Dương Dương!
Không phải là…
Ngô Thế Huân cố ra vẻ bình tĩnh, hoài nghi hỏi: “Mục Dương Dương?”
Lộc Hàm: “Ừ!”
Ngô Thế Huân truy vấn: “Sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Bàn tay của anh không ngừng vuốt ve tấm lưng của Lộc Hàm.
Trán của Lộc Hàm chạm vào cằm Ngô Thế Huân, buồn bực nói: “Chỉ là hỏi thế mà thôi!”
“Em nghĩ linh tinh gì thế, anh cũng không quen biết cậu ta!” Ngô Thế Huân giơ tay ra nâng cằm của Lộc Hàm lên, rồi cúi xuống hôn một cái, tiếp tục nói: “Mau ngủ đi!”
Chuyện của Mục Dương Dương không thể để Lộc Hàm biết được.
Không hẳn là vì da mặt Lộc Hàm mỏng, nếu biết được chuyện tối hôm đó bị bạn thân nhìn thấy nhất định sẽ xấu hổ. Mà còn là vì chuyện quá khứ của Lộc Hàm được Mục Dương Dương nói ra, kế hoạch trả thù của Ngô Thế Huân còn chưa có bắt đầu nên cũng không muốn bị cắt ngang như vậy.
Hơn nữa Lộc Hàm căn bản cũng muốn giấu diếm những chuyện này, khẳng định là chính bản thân cậu không muốn nhắc đến quá khứ đen tối đó. Ngộ nhỡ cậu biết được Mục Dương Dương đã nói với anh, nhất định lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của hai người, hơn nữa còn có khả năng khiến cậu nhớ lại rõ ràng đoạn quá khứ đen tối mà chính cậu muốn quên đi.
Không muốn Lộc Hàm thiệt thòi, Ngô Thế Huân cảm thấy vẫn không nên nói ra sẽ tốt hơn.
Lộc Hàm nhắm mắt lại thân thể hoàn toàn vô lực, những lời bên tai không thể giả dối hơn được nữa, nhưng ngữ khí của Ngô Thế Huân lại bình tĩnh xem chừng không có gì áy náy.
Anh còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là ngập ngừng không nói được.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Tiểu Bàn: Xem tình huống này phải đi cầu phúc rồi… (mang đến một cái ghế nhỏ ngồi hóng hớt).
Lâm Tranh: Kịch hay trăm năm mới thấy…(mang khoai tây chiên đến hóng hớt).
Ngô Mặc:… (tranh giành sô pha của Lâm Tranh).
Ngô ảnh đế (đại đao dài 40m): Tôi cho phép các người chạy trước 39m!