Tất cả các bậc phụ huynh từng nuôi con nhỏ hoặc thú cưng đều biết đến một chân lý – đáng sợ hơn nhảy nhót ầm ĩ chính là đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh. Cái kiểu yên tĩnh này chính là yên tĩnh trước cơn bão, nhất định sẽ có chiêu lớn đang chờ phía sau.
Buổi tối Cố Kinh Bạch ở nhà một mình, vừa xử lý lọ hoa bị Tuyết Mãn đẩy vỡ vừa ngộ ra chân lý này. Tối nay Tuyết Mãn không yên tĩnh làm Cố Kinh Bạch mất một bình hoa đẹp. Mấy ngày qua trợ lý AI đột nhiên không còn ca thán về Lục Chỉ nữa, cũng không bàn luận với Cố Kinh Bạch về việc Lục Chỉ có phải đang giả vờ bệnh hay không… tức là có ý gì đây?
Dù thế nào Cố Kinh Bạch cũng không tin trợ lý AI bỗng thức tỉnh lương tâm, tuy nó đã thề là nó sẽ không nói xấu Lục Chỉ nữa.
Chiếu theo sự kiêng kỵ của trợ lý AI với tình người, Lục Chỉ vẫn đang nằm ở bệnh viện đồng nghĩa với việc càng khiến nó trở nên cảnh giác.
Nhưng mà từ đầu đến cuối trợ lý AI không hề đề cập với Cố Kinh Bạch một câu nào, cứ như đang muốn dời lực chú ý của Cố Kinh Bạch sang bệnh tình của Lục Chỉ.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Hoặc là trợ lý AI đang giấu chiêu cuối nào đó, hoặc là trợ lý AI và Lục Chỉ đang cấu kết với nhau làm việc xấu, che giấu chiêu cuối nào đó. Nói chung nó yên tĩnh như vậy nhất định là có vấn đề!
Khi Cố Kinh Bạch cho rằng rất có thể Lục Chỉ đang thông đồng với trợ lý AI thật sự tìm cách ra tay với Khang Văn…
Hết thảy đều đã muộn.
Máy truyền tin dành riêng cho nhân viên của Cố Kinh Bạch phát ra tiếng kêu chói tai kèm đèn báo động màu đỏ chót, dọa Tuyết Mãn hết hồn dựng ngược lông toàn thân, trông nó không khác gì một cây chổi lông gà.
Chỉ khi ở trong Cục quản lý Thời Không xảy ra chuyện lớn, ví dụ như có nhân viên đột nhiên tử vong tại nhà mới phát ra kiểu báo động toàn thể như vậy.
Cố Kinh Bạch vội vàng cầm máy truyền tin chạy ra ngoài, định lái phi thuyền tới biệt thự của Khang Văn ở một tinh cầu khác. Trước kia Cố Kinh Bạch và Khang Văn sống trên cùng một tinh cầu, thậm chí còn rất gần nhau bởi vì tất cả nhà chia cho nhân viên của phòng nghịch tập đều tập trung ở đó. Thế nhưng sau đó Cố Kinh Bạch vì Lục Chỉ, cộng thêm trợ lý AI tác động, ù ù cạc cạc mua một căn hộ ở tinh cầu khác, trải qua thêm mấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ, không chỉ mua xong nhà mà trợ lý AI còn sửa sang hoàn chỉnh giúp Cố Kinh Bạch luôn.
Lần này nhiệm vụ kết thúc, Cố Kinh Bạch không quay lại căn nhà thuê mà ngày trước y sống một mình nữa mà mang theo Tuyết Mãn đi thẳng tới nhà mới.
Phi thuyền còn chưa kịp khởi động, Cố Kinh Bạch đã bị Vương Trân Hương giữ lại. Bà gọi video cho Cố Kinh Bạch, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Đang ở chỗ nhà mới của tôi, chuẩn bị…”
“Không được đi đâu hết, đứng tại chỗ chờ tôi, tôi đến chỗ cậu ngay.”
Nhà mới của Cố Kinh Bạch và nhà của sếp Vương ở cùng một tinh cầu. Vương Trân Hương chu đáo mua trước một căn hộ ở khu dạy học này nhưng tới nay vẫn chưa từng yêu đương với bất kỳ ai, một lòng chú tâm vào công việc, kiên quyết không rời khỏi chủ nghĩa độc thân.
Trưởng phòng Vương bảo mình sẽ đến ngay và quả nhiên nói được làm được, chưa đến năm phút sau bà đã tới, cũng chẳng nói thêm gì mà dẫn Cố Kinh Bạch đi về tổng bộ của Cục quản lý Thời Không ở tinh cầu trung ương.
Các nhân viên khác cũng đang ba chân bốn cẳng chạy tới Cục, bọn họ cũng nhận được báo động trên máy truyền tin. Sau khi có mặt đông đủ, các nhân viên lần lượt bị thẩm vấn – 12 giờ đêm hôm nay bọn họ ở đâu, ở cùng ai, làm gì, có chứng cứ chứng minh hay không.
Khi Vương Trân Hương và Cố Kinh Bạch cùng nhau xuất hiện, bọn họ cũng bị hỏi những câu tương tự, không chờ Cố Kinh Bạch trả lời, Vương Trân Hương đã trả lời thay y: “Tối hôm nay hai chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, ở chỗ nhà mới của Cố Kinh Bạch, chúng tôi thảo luận một số chuyện liên quan việc thuyên chuyển công tác của cậu ấy.”
Thậm chí Vương Trân Hương còn thật sự lấy ra một tập công văn điều động nhân sự để chứng minh cho lời nói của mình.
Nhưng bản thân Cố Kinh Bạch lại biết rõ, tối hôm nay hai người bọn họ không hề ở cùng nhau.
“Trưởng phòng Cố muốn chuyển việc?” Tình cờ nhân viên hành pháp cũng là một fan của Cố Kinh Bạch, nói đúng hơn là không phải tình cờ mà là tối nay nhóm hành pháp bị gọi tới tăng ca, có cơ hội tiếp xúc với thần tượng nên đương nhiên cậu ta tích cực tranh thủ, “Tôi còn tưởng anh sẽ ở lại phòng thâm tình thật lâu.”
Cố Kinh Bạch hoang mang mờ mịt nhưng biểu hiện ra ngoài lại rất tự nhiên, y không vạch trần lời nói dối khiến Vương Trân Hương khó xử mà thuận tiện tiếp lời: “Vẫn còn đang tính xem có nên chuyển hay không, dù sao hiện tại tôi cũng kết hôn rồi mà.”
Cố Kinh Bạch giơ bàn tay của mình lên để lộ ra chiếc nhẫn.
“Trường hợp của chồng tôi mọi người cũng đều biết, tương đối đặc thù, cậu ấy không chắc có thể lúc nào cũng phối hợp được với tôi, chuẩn xác xuyên vào đối tượng cần làm nhiệm vụ tương ứng, còn nếu tôi cần đóng vai một người có thiết lập tính cách phải yêu một người khác thì cậu ấy nhất định sẽ ghen.”
Nhiệm vụ liên quan đến tình cảm đa số đều phân cho nhân viên còn độc thân, dù sao cũng phải cân nhắc đến vấn đề hòa thuận gia đình.
Mọi người dễ dàng chấp nhận lời giải thích này.
Lúc Cố Kinh Bạch cho là sự tình đã kết thúc thì có một nhóm nhân viên hành pháp khác đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông sắc mặt sặc mùi nham hiểm, mái tóc màu bạc cắt ngắn rất phù hợp với một đôi con ngươi khó tính lạnh lùng. Ông ta bước đến trước, theo thủ tục trình ID thân phận điều tra viên cấp cao của mình rồi thay thế nhân viên hành pháp vừa rồi, chính thức thẩm vấn Cố Kinh Bạch: “Chỉ vậy thôi sao? Cả một buổi tối hai người chỉ nói về chuyện này? Nói đến 12 giờ vẫn chưa xong? Vẫn luôn ở cùng nhau?”
Câu hỏi của đối phương thực ra đã làm bại lộ phương hướng nghi ngờ, ông ta cảm thấy Cố Kinh Bạch và Vương Trân Hương đang nói dối và đang giả làm chứng cho nhau.
Camera giám sát ở tinh cầu đặt nhà mới của Cố Kinh Bạch và nhà của Vương Trân Hương xuất hiện điểm mù, không ghi lại được hình ảnh mấy giờ Vương Trân Hương ra khỏi nhà, mấy giờ đến nhà Cố Kinh Bạch.
Thế nhưng camera lại ghi được hình ảnh Vương Trân Hương và Cố Kinh Bạch rời đi, cùng tới Cục quản lý Thời Không.
“Không cảm thấy hơi cố ý sao? Lúc trưởng phòng Vương đi không bị ghi lại, lúc cô ấy đi ra rất có thể sẽ đi theo đường cũ trở về, khả năng bị quay lại cũng không cao, chỉ có cậu là người quen biết khu vực xung quanh nhà cậu. Lúc cùng nhau rời đi, khuôn mặt của hai người mới xuất hiện hoàn chỉnh ở trong camera.”
Cố Kinh Bạch gần như có thể xác định thay vì nói đối phương hoài nghi y và trưởng phòng Vương, chi bằng nói rằng muốn khóa chặt y chính là hung thủ. Cầm theo đáp án để suy luận quá trình, góc nhìn sẽ hẹp hơn rất nhiều.
“Đầu tiên, đó là nhà mới của tôi, tôi cũng chỉ trở về sau khi làm xong nhiệm vụ, chẳng có bao nhiêu thời gian để mà làm quen.”
“Thứ hai, nếu như tôi thật sự quen thuộc nơi đó, cũng có ý đồ biến trưởng phòng Vương thành nhân chứng, tại sao tôi không nhắc chị ấy lúc đến cũng phải đi đường theo chỉ định để cho camera ghi lại mà phải chừa ra một lỗ hổng lớn như thế cho các anh thẩm vấn tôi cơ chứ?”
“Cuối cùng, tôi và chị Vương không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn bè thân thiết trong nhiều năm. Ngoại trừ công việc ra, đương nhiên chúng tôi cũng tán gẫu một ít về chuyện riêng tư, đây chẳng phải là lẽ thường tình sao? Chỉ là tôi không muốn nói chuyện riêng tư này là gì, cũng cảm thấy chuyện riêng của mình không ảnh hưởng gì đến việc chính cả.”
Đối phương không thể làm gì được Cố Kinh Bạch, quay sang nhìn Vương Trân Hương.
Ông ta thử tạo áp lực cho Vương Trân Hương: “Trưởng phòng Vương, tôi biết cô vẫn luôn chăm sóc cấp dưới của mình bất kể là ai, có thể giúp đỡ chắc chắn cô sẽ giúp, nhưng tôi vẫn hy vọng cô hãy nghĩ thật kỹ, người cô giúp đỡ rốt cuộc là tốt hay xấu, cô cũng có khả năng đang bị biến thành đồng phạm.”
“Không phiền anh nhọc lòng, tôi tin tôi hiểu rõ cấp dưới của tôi là người như thế nào hơn anh.” Vương Trân Hương còn khó chơi hơn cả Cố Kinh Bạch, bà dãi nắng dầm mưa không biết bao nhiêu năm, không phải loại người dễ bị dọa. Hơn nữa, rất hiển nhiên là Vương Trân Hương đã nắm được tin gì đó, sợ bị nghe lén nên mới không nói với Cố Kinh Bạch, chỉ dùng hành động thực tế để mang về lợi thế lớn nhất cho y.
Cố Kinh Bạch cũng hiểu rõ, đại loại là có ai đó đang muốn đổ chuyện gì đó lên đầu y. Kết hợp với đèn báo động màu đỏ trên máy truyền tin, hẳn là có kẻ đang muốn giá họa cái chết của Khang Văn lên đầu Cố Kinh Bạch.
Mà thực ra đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, Cố Kinh Bạch không làm nên y sẽ tự biết cách chứng minh mình trong sạch, y chẳng lo lắng cho bản thân một chút nào cả, y chỉ quan tâm một chuyện: rốt cuộc là có phải Lục Chỉ làm hay không?
Sau khi tạm thời kết thúc màn thẩm vấn, Cố Kinh Bạch và trưởng phòng Vương đi tới khu thăm khám, nhìn thấy Lục Chỉ vẫn đang nằm ở đó, thật giống như hắn chưa từng rời khỏi đây.
Nhưng mà sau khi đóng cửa phòng lại, trưởng phòng Vương thẳng thắn đâm thủng lớp mặt nạ “ngoan ngoãn vô tội” của Lục Chỉ, nói với Cố Kinh Bạch: “Lá gan của chồng cậu lớn thật đấy, chỉ một lần này thôi, không có lần sau. Tôi hy vọng cậu có thể trình ra được video giám sát có tác dụng, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Cố Kinh Bạch đỡ trán, y biết ngay mà, Lục Chỉ… chờ đã, chỉ có Lục Chỉ thôi sao?
Lục Chỉ tặng cho Cố Kinh Bạch một ánh mắt “cuối cùng chỉ có mình em gánh vác tất cả”, một khi để cho Cục quản lý Thời Không biết chuyện trợ lý AI có thể lách qua lỗ hổng thì khả năng cao nó sẽ mất tự do.
“Nói đi.” Cố Kinh Bạch nhìn Lục Chỉ, chờ đợi đáp án của mình, “Đến cùng là tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Khu thăm khám có độ bảo mật khá cao, đủ đảm bảo an toàn, không sợ bị nghe lén.
Lục Chỉ không cố gắng ngụy biện mà thừa nhận luôn: “Tối hôm nay quả thực là em có đến nhà của Khang Văn, nhưng nếu em nói em không đi đến đó để giết lão thì anh có tin không?”
“Ồ…” Cố Kinh Bạch cười khẩy, ném cho Lục Chỉ một ánh mắt “em đoán xem”.
“Nói mấy cái này chẳng có nghĩa lý gì.” Trưởng phòng Vương là phái cần kết quả, “Nhưng tôi vẫn phải nói, câu này của cậu, chẳng cần chúng tôi, đến Tuyết Mãn cũng chẳng tin.”
“… Tuyết Mãn rốt cuộc là ai?” Lòng ghen tỵ của Lục Chỉ lại kỳ quái bốc lên vào lúc này.
“Là con mèo Kinh Bạch nuôi, hai người kết hôn rồi mà? Cậu không biết à?
Lục Chỉ: “???” Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi muốn bán quách trợ lý AI đi, có còn kịp không?
Tất nhiên là không còn kịp nữa, Lục Chỉ vừa nhịn cơn giận xuống vừa kể lại tao ngộ lúc tối. Debuff đánh rơi mắt xích vào thời khắc mấu chốt kết hợp với dị năng muốn mình trở nên có ích với Cố Kinh Bạch đồng thời phát tác, hiệu quả sản sinh ra chính là…
Lục Chỉ không thể thành công hạ sát Khang Văn.
Bởi vì trước khi hắn ra tay đã có người khác ra tay trước.
Đồng thời hắn còn ghi lại toàn bộ quá trình.
Theo suy đoán của Lục Chỉ, xác suất hung thủ lớn nhất chính là người đã nộp tiền bảo lãnh cho Khang Văn và sự thật cũng đúng thế: “Không ngờ lại bị em đoán trúng, gã bảo lãnh thả Khang Văn ra chính là để giết người diệt khẩu.”
“Rồi giá họa cho anh.” Cố Kinh Bạch tiếp lời Lục Chỉ.
Người có thù hận chất chứa nhiều nhất với Khang Văn chính là Cố Kinh Bạch, y và Lục Chỉ là hai mục tiêu giá họa rất tốt. Nhưng thời gian này Lục Chỉ chỉ nằm ở bệnh viện nên không thể đổ vạ, còn Cố Kinh Bạch thì lại trùng hợp có căn phòng cùng tinh cầu với Khang Văn, cộng thêm thói quen đi về một mình của y, hẳn là sẽ không thể tự chứng minh được vào đêm mà Khang Văn tử vong mình đang ở đâu với ai. Tất cả lời giải thích của y cũng có thể trở thành tự tạo cho mình bằng chứng giả.
Nhưng đối phương lại không ngờ đêm đó Lục Chỉ cũng tới nhà Khang Văn. Hắn lập tức nói với trợ lý AI liên lạc với Vương Trân Hương, sau khi nắm được tin có chứng cứ xác đáng đủ thuyết phục, Vương Trân Hương lựa chọn giúp đỡ Cố Kinh Bạch.
Không nói ra luôn chân tướng cũng là đề nghị của Vương Trân Hương.
“Bây giờ nếu chúng ta phanh phui, đối phương sẽ có cơ hội lẩn trốn, chi bằng làm cho gã cảm thấy mình đã thành công rồi tìm cách bắt gã sau.” Liên quan đến sếp lớn, có rất nhiều điều phải tính toán cẩn thận, “Tôi không quấy rầy hai người nữa, trước khi đi tôi chỉ muốn nói, Kinh Bạch, chúng ta không nên ủng hộ bạo lực gia đình, cậu hiểu chứ?”
Cố Kinh Bạch đáp lại trưởng phòng Vương bằng một nụ cười mỉm.
Lục Chỉ: QAQ[Hết chương 96]