Nhìn bộ dạng Lục Chỉ giả què, Cố Kinh Bạch không những không giận, thậm chí đột nhiên còn có cảm giác “ồ, quả nhiên đây mới là Lục Chỉ mà mình biết”, chắc là do bấy lâu nay bị nước ấm luộc ếch thành công.
Giới hạn của Cố Kinh Bạch đối với Lục Chỉ, đã gần như đạt đến cảnh giới không có giới hạn gì hết.
Cố Kinh Bạch ngay lập tức hiểu rõ thế cục hiện giờ của Hoắc gia, Lục Chỉ đang mượn lực đả lực, chuẩn bị mượn tay bà Hoắc để đối phó với ông Hoắc. Tìm cách lôi cả hai người này đến đây để hai vợ chồng đấu đá nhau nhằm chia rẽ hôn nhân, còn hắn chỉ việc ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi. Thật ra Lục Chỉ làm đến mức này cũng gọi là khá khiêm tốn rồi, nếu không phải vừa hay bọn họ là cha là mẹ hắn thì chắc hẳn hắn sẽ không chỉ tung ra thủ đoạn nhẹ tay thế này đâu.
Bà Hoắc nhân cơ hội Cố Kinh xuất hiện đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, không đứng dậy ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế ngã ngồi trên mặt đất, tranh thủ gọi điện cho Hiệp hội Bảo vệ Omega.
Bà Hoắc nói qua điện thoại là bà bị người chồng Alpha bạo hành.
“??? Tôi mới chỉ lỡ tay đẩy bà một cái thôi mà!” Ông Hoắc tức không chịu được, cảm thấy bà Hoắc đúng là lòng dạ ác độc, cố ý vu oan hãm hại ông. Cả người nổi khùng lên như một con thú, giương nanh múa vuốt trút giận lên đầu bà vợ già của mình. Ông không dám động tay động chân với Hoắc Chi Trĩ vì ông vừa bị thằng con trai đánh cho ngu người rồi, nhưng đương nhiên ông sẽ không thừa nhận chuyện đó.
Tốc độ làm việc của Hiệp hội Bảo vệ Omega cực kỳ nhanh, bởi vì đã từng phát sinh tiền lệ Omega gọi điện tố cáo Alpha bạo hành gia đình, nhưng kết quả là nhân viên công tác còn chưa kịp đuổi đến nơi thì Omega đã bị đánh chết một cách bi thảm.
Bọn họ cưỡng chế xông vào nhà họ Hoắc, vừa lúc nhìn thấy cảnh ông Hoắc đang gào thét với bà Hoắc.
Nhân viên công tác Alpha không nói hai lời, lập tức đánh ngã rồi khống chế ông Hoắc ngay tại chỗ, đồng thời kéo bà Hoắc “yếu đuối” ra xa khỏi ông. Ông Hoắc không còn đường nào chối cãi nên chỉ có thể phản bác một cách vô lực: “Tôi không hề đánh bà ta! Rõ ràng là bà ta sai, sao các người không hỏi xem bà ta với đứa con ngoan của bà ta đối xử với tôi như thế nào?”
Nếu không phải Cố Kinh đột nhiên xuất hiện, ông Hoắc còn nghi ngờ ông sẽ bị con trai mình đánh chết.
Dì giúp việc và vệ sĩ trong nhà đã bị Lục-tâm-cơ ra lệnh từ trước, đứng xa xa bên ngoài chứ không được tới gần phòng khách, không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong. Họ chỉ có thể mơ hồ nghe thấy ông chủ lớn và cậu chủ nhỏ xảy ra tranh cãi ầm ĩ, cái gì mà con riêng, cái gì mà tai nạn giao thông, sau đó bà chủ mặt tái xanh chen chân vào, rồi sau đó không có tiếng động gì nữa.
Bà Hoắc từ đầu đến cuối không nói câu gì, cũng không hề cãi lại chồng, chỉ dùng hết sức lực mà khóc, mà lại còn khóc không ra tiếng, khiến người khác nhìn càng xót xa, đang được hai nhân viên công tác Omega an ủi chăm sóc.
Những nhân viên kia chuyên xử lý bạo lực gia đình, nhìn thấy cảnh này rồi bọn họ còn lạ gì, làm sao mà không hiểu cơ chứ?
Câu chuyện đằng sau hẳn là, con trai Omega phát hiện người cha Alpha làm chuyện quá phận, đứa con chất vấn cha mình, hai người xảy ra tranh cãi ầm ĩ, vừa lúc người mẹ Omega nghe được chuyện, người cha thẹn quá hóa giận ra tay đánh vợ. Chỉ có điều đối với những người có thân phận như nhà họ Hoắc thì gia chủ Omega thường sẽ không gọi cho Hiệp hội Bảo vệ mà cùng lắm chỉ khóc một trận đã đời rồi nuốt giận vào tim. Ấy vậy mà không ngờ một người trông nhu nhược như bà Hoắc lại có thể dũng cảm đến vậy.
Bà Hoắc căn thời điểm thích hợp xong, mãi mới nghẹn ngào “khó khăn” mở miệng: “Ông ta làm gì tôi cũng chịu được, nhưng, nhưng, sao ông ta có thể đối xử với Chi Chi như vậy được cơ chứ?”
Bà Hoắc vừa lên tiếng, Cố Kinh Bạch tức khắc hiểu ngay, trà xanh lão làng đây rồi.
Nhân viên công tác kinh hãi biến sắc, lập tức nhìn về phía Lục Chỉ vừa mới ngồi lại vào xe lăn: “Anh Hoắc, cha anh cũng động tay với cả anh nữa à?”
Nhân viên đang đè lên người ông Hoắc quay qua nhìn ông bằng ánh mắt như đang nhìn một tên cặn bã, dám đánh một người vợ Omega trời sinh yếu đuối mong manh đã đủ súc sinh rồi, không ngờ ngay cả đứa con Omega của mình mà ông ta cũng không tha! Hổ dữ không ăn thịt con hiểu không!? Chẳng trách bà Hoắc trong phút chốc quyết định gọi người đến giúp đỡ, làm gì có người mẹ nào có thể chịu đựng được chuyện như vậy cơ chứ? Vi mẫu tắc cương*!
(*Nguyên gốc là 为母则刚, có nghĩa là người phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường)
Ông Hoắc bị đè trên mặt đất, thể diện mất sạch, cảm thấy lực tay của đối phương càng lúc càng mạnh khiến ông suýt nữa thì không thở nổi. Ông muốn gọi vệ sĩ nhưng không làm được. Toàn bộ nhà họ Hoắc đã trở thành người của Lục Chỉ từ lâu, cái tên tang thi này đúng là rất giỏi về lĩnh vực thao túng lòng người. Điều cuối cùng mà ông Hoắc có thể làm chính là liều mạng gào to: “Không phải tôi, tôi, tôi mới là người bị hại!” Ông thật sự bị Lục Chỉ đánh thê thảm mà.
Nhưng vấn đề là trên người ông Hoắc chẳng có bất cứ dấu vết gì nên lời này chẳng có chút sức thuyết phục nào, nhân viên kia nghe vậy thì lại càng tỏ vẻ khinh bỉ với ông, nói dối cũng tệ hại như vậy.
Bà Hoắc giống như đột nhiên bị ông Hoắc “kích động” vậy, mới vừa rồi còn im thin thít mà bây giờ cuối cùng cũng chịu mở loa, kể lại từ đầu đến cuối sự kiện bạo lực gia đình cho nhân viên công tác biết.
“Ông là người bị hại? Ông mà là người bị hại? Ha ha, vậy Chi Chi của tôi thì là cái gì? Chi Chi đã làm sai điều gì?
Chẳng lẽ nó không được biết chuyện ông tòm tèm bên ngoài, không những nuôi tiểu tam mà còn có cả con riêng Alpha? Chẳng lẽ nó không được giúp đỡ đòi lại công lý cho vị diễn viên của chương trình nhận vốn đầu tư của nó à? Đứa con riêng kia của ông gây ra vụ tai tiếng trơ trẽn như thế, nào là cưỡng dâm nào là giam cầm, dựa vào cái gì người ta không được tố cáo gã? Chẳng lẽ bởi vì gã là con trai ông nên có thể trốn tránh trách nhiệm, có thể coi chính nghĩa như trò đùa à?
Tôi nói cho ông biết, không bao giờ! Đừng có mơ! Chúng tôi sẽ không để cho các người thích làm gì thì làm đâu, đi bắt một Omega vô tội phải viết thư hòa giải chó má gì chứ!”
Nếu không phải tình huống không cho phép thì nhân viên công tác đã múa bút thành văn miếng dưa to đùng này rồi, họ vốn biết nhà này chắc chắn có chuyện máu chó, nhưng không ngờ được lại có thể chó đến mức này!
Tuy rằng bà Hoắc không hề đề cập một chữ nào đến người trong cuộc, nhưng kết hợp những tình tiết trọng điểm, tất cả mọi người lập tức đều hiểu bà Hoắc đang nhắc tới ai.
Omega quốc dân một thời Lâm Nhiễm đang khởi kiện tổng tài của tập đoàn Vũ Văn – Vũ Văn Hoằng, sắp mở phiên toà tới nơi rồi kia kìa. Ai mà ngờ Vũ Văn Hoằng hóa ra lại chính là con riêng của gia chủ Hoắc gia, Hoắc đương gia có lẽ muốn con trai Hoắc Chi Trĩ lợi dụng thân phận nhà đầu tư chương trình để uy hiếp Lâm Nhiễm phải viết thư hòa giải.
Trời má.
Xem ra hai cha con Alpha nhà này đều có khuynh hướng bạo lực, đều quá đáng như nhau, đúng là loại người chẳng ra gì, đáng phỉ nhổ!
Trên không nghiêm dưới ắt loạn.
Chuyện này chắc chắn không giấu được ai rồi, trên internet bắt đầu xuất hiện tin tức về người mà ai cũng biết là ai đấy. Vốn dĩ bởi vì thân phận người bị hại của Lâm Nhiễm nên quần chúng ăn dưa đâm ra ghét lây sang Hoắc Chi Trĩ – kẻ lúc nào cũng nhằm vào Lâm Nhiễm lúc đi show, hiện giờ ai nấy đều quay sang vỗ tay khen hay, phất cờ hò reo hoan hô Hoắc thiếu gia.
Đây mới là quan hệ chị em bạn dì Omega che chở lẫn nhau, bình thường ghét thì ghét, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt họ sẽ đứng lên đòi lại công bằng cho người kia.
Cư dân mạng cũng không quan tâm đoàn đội của ông Hoắc thanh minh ra sao về vấn đề thái độ của Hoắc Chi Trĩ, họ cảm thấy đấy cũng không phải tật xấu gì. Bởi cách đối nhân xử thế của Hoắc Chi Trĩ chính là kiểu không bướng không vui, mồm miệng không nhường nhịn một ai, phong cách làm việc cũng nhất quán đi theo trường phái lòng dạ ác độc. Nếu hắn đột nhiên yếu đuối khóc lóc có khi lại càng khiến người ta thấy không quen.
Quay lại ngày hôm đó khi Hiệp hội Bảo vệ tới cửa, ông Hoắc hoàn toàn mất trí chỉ trích bà Hoắc: “Một hai nói tôi quá đáng quá đáng, chẳng nhẽ bà không nuôi trai trẻ bên ngoài chắc?”
Từ rất nhiều năm trước ông bà Hoắc đã ở trong trạng thái việc ai người nấy chơi, trong lòng hai vợ chồng đều ngầm hiểu rõ ràng. Chỉ cần không gây chuyện để người ngoài biết là có thể mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua, nhưng bây giờ trọng điểm là ông Hoắc không chỉ để chuyện ầm ĩ lên mà còn tòi ra một đứa con riêng. Bà Hoắc không nhịn được nữa.
Bà Hoắc lại che mặt gào khóc: “Ông thích nói thế nào thì nói, tôi cũng không có cách nào để chứng minh cho một việc mà tôi chưa bao giờ làm. Không giống như ông, Vũ Văn Hoằng chính một bằng chứng sống sờ sờ!”
Ông Hoắc tức đến suýt xuất huyết não, nhưng ông thực sự không có cách nào chứng minh được vợ ông ăn vụng bên ngoài.
Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch cùng nhau đứng một bên xem hết toàn bộ vở kịch, tiện thể đóng vai một Omega đáng thương không có cách nào đối mặt với chuyện thị phi trong gia đình. Hắn thảm quá là thảm nè, không ngờ cha hắn lại là một người như thế, còn mẹ hắn… hiện tại cũng không nói chắc được rốt cuộc mẹ hắn là người như thế nào. Hắn cần một người an ủi!
Cố Kinh Bạch còn nói gì được nữa? Chỉ đành tỏ vẻ rất A mà đứng một bên ôm lấy đôi vai đang run rẩy không ngừng, trông thì có vẻ như đang khóc, nhưng Cố Kinh Bạch có thể thề là Lục Chỉ đang cười trộm.
Vì không muốn bị cuốn vào màn chó cắn chó của vợ chồng nhà họ Hoắc, Lục Chỉ nhân lúc ông Hoắc hơi lớn tiếng một chút bèn giả vờ ngất luôn.
Cố Kinh Bạch cũng rất phối hợp, vừa ôm lấy Lục Chỉ vừa dùng lời lẽ đanh thép nói với ông Hoắc: “Chú à, chú biết thừa Chi Chi vừa may mắn sống sót sau một vụ tai nạn khủng khiếp. Omega trời sinh nhát gan, thân thể yếu ớt, chú không thể nương tay với con trai mình một chút à?”
Ông Hoắc hoài nghi Cố Kinh bị mù, chẳng lẽ y không nhìn thấy cảnh tượng con trai đuổi đánh ông trước đó sao? Tại sao có thể trợn mắt nói dối như vậy được?
“Mày đừng có giả chết, đứng lên cho tao, dậy ngay!”
“Cậu buông con trai tôi ra!”
Nhà họ Hoắc hoàn toàn lâm vào cảnh gà bay chó sủa, Cố Kinh Bạch nhân cơ hội đó đưa Lục Chỉ đang bị “ngất” về tầng áp mái khách sạn của Cố Kinh để nghỉ ngơi. Nơi này lâu rồi không có có người ở, nhưng cứ ba ngày một lần dì giúp việc sẽ đến đây quét dọn cả căn nhà nên cũng không bị bụi bặm, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.
Vừa vào đến nhà Cố Kinh Bạch đã thả Lục Chỉ ra. Lục Chỉ vốn đang muốn tiếp tục ngả ngớn nên không hề phòng bị, bị hất xuống thảm trải sàn, không cam lòng lăn lộn rên rỉ.
“Ngồi dậy, nói chuyện cẩn thận.” Cố Kinh Bạch cau mày nhưng vẫn dùng tinh thần lực dò xét tình trạng của Lục Chỉ, xác nhận hắn không sao rồi mới bắt đầu “thẩm vấn”.
“Ò.” Bấy giờ Lục Chỉ mới im miệng, phủi phủi mấy hạt bụi không tồn tại rồi lưu loát bò dậy khỏi thảm len trải sàn. Nếu đã không hiệu quả thì hắn cũng không lãng phí thời gian nữa, mở miệng bàn chính sự với Cố Kinh Bạch, “Xem ra mẹ em đã thật sự quyết tâm ly hôn, rất tốt.”
Lục Chỉ đang muốn thâu tóm nhà họ Hoắc nên tìm cách điều tra hai vợ chồng Hoắc, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Bà Hoắc là một người vô cùng sĩ diện, giống y như Hoắc Chi Trĩ trước kia, cho dù bị cha mẹ bạo lực lạnh thành dáng vẻ lúc ấy cũng không muốn tiết lộ một tí tẹo nào ra ngoài. Không phải là do còn hy vọng với tình thương gia đình hay do không muốn thương tổn bọn họ, Hoắc Chi Trĩ chỉ đơn thuần cảm thấy mất mặt thôi, bà Hoắc cũng vậy.
Cho nên, ngay từ thời khắc bà Hoắc không thèm đến xỉa gì mà tìm đến Hiệp hội Bảo vệ để làm rùm beng sự việc lên, hẳn là trong lòng bà đã suy tính đến tương lai của mình xong xuôi hết rồi, bà muốn đối đầu với ông Hoắc.
Bà Hoắc không ngại việc ông Hoắc tiêu dao bên ngoài bởi vì chính bà cũng có niềm vui riêng. Có lẽ ông Hoắc chạm đến giới hạn ngầm định giữa hai người, có hẳn một đứa con riêng còn lớn tuổi hơn con của bà, chuyện này chắc chắn đã phạm phải ranh giới lợi ích của bà rồi. Tiền, mới là thứ mà bà Hoắc quan tâm nhất, dựa vào cái gì mà dám giao sản nghiệp của dòng họ bà cho một đứa con hoang cơ chứ?
Ông bà Hoắc là thông gia, bây giờ Hoắc thị trở nên hùng mạnh như vậy có một nửa là công lao của ông Hoắc, còn một nửa là công lao của bên ngoại nhà bà Hoắc.
Giống như suy đoán của ông Hoắc về vợ mình, dám chạm vào ranh giới của bà thì nhất định phải chết! Không có bất kỳ đường lui nào nữa. Về vấn đề tình cảm, bà còn nghĩ thoáng hơn Lâm Nhiễm, chẳng hề do dự mà nhanh chóng quyết định lôi chồng lên công đường luôn. Nói bye bye liền bye bye ngay, ra tay cũng cực kỳ ngoan độc. Bà đã đến tuổi này rồi, thăng quan phát tài dí chết chồng, đúng là ba việc vui lớn nhất của đời người.
Mà nếu đã quyết ý muốn ly hôn, để có được càng nhiều tài sản, bà Hoắc chắc chắn sẽ dí ông Hoắc vào chỗ chết, nếu ly hôn sai cách thì tài sản được phân ra sẽ ít đi rất nhiều.
Mức độ bảo vệ của thế giới này đối với Omega không tính là rất tốt, nhưng cũng không đến mức kém quá, nếu không Lâm Nhiễm sẽ không thể tố cáo Vũ Văn Hoằng dễ dàng như vậy. Vũ Văn Hoằng vẫn còn đang bị xích cổ vì tội gây rối trật tự, bây giờ lại trở thành nghi phạm trong một vụ khác. Những Alpha từng là nghi phạm cưỡng ép Omega đều sẽ bị nhốt lại trước để tránh việc Omega bị trả thù, mãi cho đến kết thúc điều tra vụ án.
Mẹ của Vũ Văn Hoằng chẳng có biện pháp nào trên phương diện này, mời luật sư giỏi cũng vô dụng nên Vũ Văn Hoằng mới bất đắc dĩ gọi cho ông Hoắc cầu viện, hi vọng cha mình có thể dùng các mối quan hệ để cứu hắn.
Nhưng mà…
Hiện giờ ông Hoắc cũng ốc còn chẳng mang nổi mình ốc.
Ông Hoắc không chỉ lâm vào phong ba dư luận ầm ĩ giống hắn, mà còn bởi vì pháp luật quy định Alpha bạo lực gia đình Omega phải bị tạm giữ nên cũng bị gô cổ chung với con trai yêu dấu của mình.
Dưới tình huống này, không ra toà thì đừng có mơ mà được thả, trừ phi phía Omega đồng ý viết thư hòa giải.
Nhưng mục đích của bà Hoắc chính là nhốt ông Hoắc lại, khiến ông không thể ra ngoài để đối ứng với phương án lý hôn, nên tất nhiên bà sẽ không viết thư hòa giải. Thậm chí bà còn chó cắn áo rách mà mở một buổi họp báo, tiên phát chế nhân, phát trực tiếp video chồng mình đẩy mình ngã, sau đó còn định quay sang đánh con trai Hoắc Chi Trĩ.
Một tên ác ma như vậy, làm sao có thể thả ra ngoài được chứ? Đến lúc đó chẳng phải vợ con của ông ta sẽ gặp nguy hiểm sao? —— dư luận xã hội đã được định hướng rồi.
Lúc Lục Chỉ biết được bà Hoắc còn có hậu chiêu này thì cả kinh, không thể không bội phục mẫu thân đại nhân nhà mình. Đây mới là trà xanh cao cấp có chuẩn bị mà đến nè. Chẳng trách hắn và ông Hoắc nói qua nói lại nửa ngày rồi bà Hoắc mới “lao ra”, hóa ra là bà đã chuẩn bị chiêu số trước rồi.
Ngược lại bà Hoắc đối với con trai thì ân cần hỏi han, thậm chí còn cố lộ vẻ thật lòng, một mặt là bởi vì bây giờ bà chỉ còn một đứa con là Hoắc Chi Trĩ, mặt khác bởi bà muốn tranh thủ kéo con trai về phe mình, nên trong điện thoại mẹ con tình thâm đến cảm động đất trời. Bà cũng nhân tiện nói thẳng: “Phần sau video mẹ đã xóa bỏ hết rồi, con yên tâm.”
Về điểm này thì Lục Chỉ rất yên tâm về bà Hoắc, bởi bây giờ hai người họ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, Hoắc Chi Trĩ mà lật xe thì mức độ tin cậy của người ngoài với bà Hoắc cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
“Bây giờ mọi ánh mắt đang nhìn vào con, cứ giấu kỹ mình, không nên xuất hiện trước cánh truyền thông nhiều quá. Mẹ rất muốn đi thăm con nhưng sợ làm lộ ra chỗ ở của con để cánh báo giới mò đến, con đừng trách mẹ nhé.” Rốt cục lời này là thật hay giả thì chỉ có bà Hoắc biết.
“Được, con sẽ tự chăm sóc bản thân, mẹ cũng vậy.” Lúc Lục Chỉ cần dùng đến ai thì lời nói sẽ trở nên cực kỳ ngon ngọt.
*
Cuối cùng Cố Kinh cũng tìm đến Cố Kinh Bạch, bày tỏ xin lỗi một cách rất thành khẩn, bởi vì Cố Kinh muốn hủy bỏ nhiệm vụ.
[Tại tôi nhất thời kích động nên mới tạo thành cục diện này, tôi thật sự rất xin lỗi. Hiện tại chỉ muốn hủy bỏ nhiệm vụ ngay lập tức, trở lại thế giới của mình, tôi, thật sự… chỉ là tôi đã trốn tránh đủ lâu rồi, nếu nguyên nhân mọi việc đều bắt nguồn từ tôi thì chuyện này cũng nên do tôi kết thúc.]
Ít nhất không nên quăng vấn đề cho người khác để họ chùi đít thay mình.
[Tôi sẽ tự gánh vác trách nhiệm của mình.]
[Không, anh không cần xin lỗi tôi.]
Nguyên nhân Cố Kinh Bạch lần lượt gửi toàn bộ những sự kiện diễn ra cho trợ lý AI để trợ lý báo cáo lại với Cố Kinh, chính là vì y cảm thấy tình cảnh của thế giới này vẫn còn quay xe được.
Khác với thế giới tận thế của Cố Bạch, Cố Bạch không muốn ở lại thế giới tận thế là một chuyện dễ hiểu thôi, nhưng có lẽ Cố Kinh không cần làm thế. Cố Kinh nguyện ý trở về chắc hẳn sẽ là cái kết tốt hơn. Nơi này có cha mẹ và anh trai luôn yêu thương, còn có… Hoắc Chi Trĩ. Cố Kinh Bạch vẫn tin rằng sớm muộn rồi cũng có ngày Cố Kinh lựa chọn trở về.
Vẫn là câu nói kia, nhân vật chính luôn có điểm tốt riêng, rất nhiều nhân vật chính đều là người tốt.
[Cho tôi xin phép cắt ngang một chút, muốn hủy nhiệm vụ à? Không cần đâu.] Chuyên gia lợi dụng sơ hở – trợ lý nhỏ AI lại login, [Anh Kinh Bạch hầu như đã đối phó xong với người mà anh không thích là Lâm Nhiễm rồi, như vậy hoàn toàn có thể được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì cố chủ có thể lựa chọn ở lại không gian mười chiều hoặc chọn trở về tiếp tục sống ở thế giới nhỏ, có khác gì so với mong muốn của anh đâu?]
Cố Kinh trợn tròn mắt: [Tôi tưởng là, ờm, sẽ phải dùng linh hồn của tôi để…] Bình thường đều vậy mà, muốn giao dịch với ma quỷ thì phải bán đi linh hồn để hoàn thành tâm nguyện.
Trợ lý nhỏ AI: [… Không, cảm ơn, chúng tôi là đơn vị chính quy.] Không nhận linh hồn.
Cố Kinh kìm lòng không đặng hỏi một vấn đề mà rất nhiều cố chủ đều hỏi: [Vậy các cậu đang có kế hoạch gì?]
Trợ lý nhỏ AI cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành nêu ví dụ: [Thế chính phủ của các anh hỗ trợ cuộc sống của các anh là để mưu đồ cái gì? Đương nhiên là vì nhân dân phục vụ rồi.]
Cơ quan quốc gia hoạt động đến một mức độ nào đó thì thật sự không còn mục đích gì nữa.
Tuy rằng khẩu hiệu “Nâng cao ngọn cờ chính nghĩa, giữ gìn hòa bình vũ trụ” nghe có vẻ ngu ngốc, lại mang motip cũ mèm, nhưng Cục quản lý Thời Không thật sự luôn luôn tuân theo niềm tin này mà làm việc, không có âm mưu cũng không có quỷ kế. Nếu như nhất định phải nói xem bọn họ có mưu đồ gì, thì có lẽ là để chứng mình mình đang tồn tại đi. Bởi vì trừ điều đó ra thì trong một thế giới hòa bình, nhân dân của không gian mười chiều đều hạnh phúc viên mãn thì Cục quản lý Thời Không chẳng có việc gì để làm.
Cố Kinh Bạch giải thích thêm một chút: [Thực sự khó mà giải thích được, anh cứ hiểu là chúng tôi giống như Hiệp hội Bảo vệ Động vật quý hiếm đi, chẳng qua khác ở chỗ là chúng tôi đang bảo vệ thế giới nhỏ quý hiếm. Một thế giới nhỏ gặp chuyện e rằng sẽ không ảnh hưởng đến gì nhiều đến không gian mười chiều, nhưng nếu như rất nhiều thế giới nhỏ đều gặp chuyện thì sao? Một thế giới bị phá hủy thường sẽ gây ra phản ứng dây chuyền dẫn đến phá hủy những thế giới khác.]
Cố Kinh mơ màng tiếp thu một khóa bồi dưỡng chính trị về vận mệnh vũ trụ, không hiểu lắm nhưng ít ra vẫn rõ ràng được một chuyện: [Cho nên, tôi chỉ việc xác nhận nhiệm vụ hoàn thành là được về nhà rồi?]
[Nhớ đánh giá tích cực cho phòng Thâm tình của chúng tôi nhá, ngàn lần cảm ơn anh.] Trợ lý nhỏ AI nhân cơ hội chiếm lợi.
Phòng Thâm tình vừa mới thành lập, rất cần được đánh giá khen ngợi để gây dựng thanh danh. Ở thế giới nhỏ trước, Cố Bạch vì Cố Kinh Bạch mà bôn ba tích cực, từ đó mới giúp phòng Thâm tình nhận được rất nhiều ấn tượng tốt. Logic cũng đơn giản thôi, nếu không thật sự làm việc chăm chỉ thì lấy đâu ra cố chủ vất vả hỗ trợ như vậy chứ?
[Tất nhiên, tất nhiên rồi.] Cố Kinh gật đầu liên tục.
Chỉ có Cố Kinh Bạch lúc này quan tâm Lục Chỉ: [Anh đi rồi thì Lục Chỉ làm sao bây giờ?]
Trợ lý nhỏ AI ngay từ lúc Cố Kinh muốn tìm gặp Cố Kinh Bạch đã hỏi thăm rõ ràng: [Lúc trước anh đã ghi trong báo cáo rồi còn gì? Theo phân tích của anh, nguyên nhân khiến nhân vật trụ cột của thế giới nhỏ 1314 xảy ra vấn đề là do có nhân tố thứ ba ảnh hưởng, trong đó có một thông tin mấu chốt — Hoắc Chi Trĩ cảm thấy sự tồn tại của mình đã hại chết cố chủ Cố Kinh. Hoắc Chi Trĩ có khả năng phân biệt được người trước mắt có phải là Cố Kinh hay không. Vậy thì sau khi nhìn thấy cố chủ Cố Kinh rồi, chắc chắn Hoắc Chi Trĩ sẽ nguyện ý tỉnh lại thôi. Tỉnh lại xong thì Lục Chỉ sẽ trở về.]
[Em chắc không?]
[Chắc đến 99%. Cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.] Trợ lý nhỏ AI đưa ra các tiền lệ, [Chỉ cần không đụng phải hố đen vũ trụ kỳ quái, vùng nổ của hằng tinh hay vết nứt thời không gì đó thì không chừng Lục Chỉ còn về đến nơi nhanh hơn cả anh đấy.]
Cố Kinh Bạch rất tin tưởng dữ liệu phân tích của trợ lý nhỏ AI, nhưng y vẫn bàn bạc với Cố Kinh, sau khi được Cố Kinh cho phép thì mượn dùng thân phận của Cố Kinh một ngày để cẩn thận từ biệt [Thế giới nhỏ 1314], nói đúng hơn là hầu hạ Lục Chỉ đi chơi cả một ngày.
Thế giới tận thế vẫn khiến cho Cố Kinh Bạch canh cánh trong lòng, nói chung là trong chuyện này lúc nào y cũng mang một thân phận khác để đối mặt với Lục Chỉ, nếu có khả năng thì y mong rằng y có thể là y, còn Lục Chỉ sẽ là Lục Chỉ.
Hành trình bôn ba thế giới nhỏ này khiến Cố Kinh Bạch cảm thấy y và Lục Chỉ như đang chơi nhập vai Script Kill vậy. Vèo một cái bị phân vào một vai diễn, nhận lấy nội dung kịch bản một cách mơ hồ, căn bản chẳng biết rốt cuộc mình phải làm gì, lúc thì thế này lúc thì thế kia, cho đến cuối cùng mới phát hiện hóa ra chính vụ tai nạn giao thông nọ mới là mấu chốt chân tướng, mà mãi cho đến khi chân tướng được đưa ra ánh sáng, y vẫn luôn mờ mịt.
Vậy mà vẫn cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Thế giới vốn là một chuỗi những bất ngờ, không có tính toán thì mới có thể có được kinh hỉ.
Cố Kinh Bạch bố trí một cảnh khu hiện đại trong phim trường, cũng nhờ đạo diễn Trương giúp mình, bảo ông giả vờ là ghi hình nhiệm vụ rồi đưa cho Lục Chỉ một cái “thẻ nhiệm vụ”.
“Lại nhập vai nhân vật? Đừng bảo lại là Script Kill đấy nhé? Mấy người chẳng có ý tưởng mới gì cả.” Lục Chỉ vừa vung vẩy bao thư có chứa thẻ nhiệm vụ vừa phỉ nhổ.
Đạo diễn Trương: “…” Vì chương trình, tôi nhịn.
Lúc trước đạo diễn Trương đã chuẩn bị tinh thần là chương trình sẽ không thể không tạm dừng hoặc sẽ phải thay đổi khách mời, nhưng ông lại nhận được điện thoại của Cố Kinh, ý nói chỉ cần đạo diễn Trương đồng ý giúp y việc này, y sẽ tham gia ghi hình toàn bộ các tập trong mùa tới. Cố Kinh Bạch đã bàn bạc chuyện này với Cố Kinh rồi, Cố Kinh đã đồng ý giúp y hoàn thành nhiệm vụ ghi hình, thậm chí Cố Kinh còn cảm thấy khá hứng thú với công việc này nữa.
“Được đó, tôi làm được, không thành vấn đề.” Chỉ cần hai người chịu đến thì muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!
Thế nhưng sau khi bị ép nhập vai một búp bê mascot má hồng giả vờ đi đưa thẻ nhiệm vụ cho Hoắc Chi Trĩ, đạo diễn Trương cảm thấy mình thật là sơ suất. Làm người không thể một miệng chắc chắn chuyện gì được, không thể có chuyện “bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý” được, tựa như lúc này chẳng hạn.
“Cho nên, rốt cuộc là kịch bản gì đây? Để tôi xem xem nào.” Lục Chỉ híp mắt, nhìn kỹ nội dung in trên thẻ nhiệm vụ, “Tôi phải đóng vai một ngôi sao mới nổi của giới khoa học kỹ thuật? Con lai người Trung vừa mới về nước, tên là Lục tổng? Được, cái này tôi thích.” Đâu chỉ là thích không đâu, cái này quen tai quá, cảm giác như là kiếp trước của hắn luôn vậy.
“Cố Kinh diễn cái gì? Trưởng phòng phòng Thâm tình đến từ không gian mười chiều?” Cái này cũng cảm thấy rất quen tai, nhưng mãi mà không nghĩ ra, “Cái quỷ gì đây? Trẻ trâu thế? Chương trình này của mấy người đúng là đã lỗi thời rồi.”
Thanh âm của đạo diễn Trương u oán chậm rãi truyền ra từ bên trong búp bê: “Đây là thiết lập tính cách do ba Cố quyết định đấy ạ.”
“Há, òa, đúng là một thiết lập kinh tài tuyệt diễm, vừa nhìn đã cảm thấy đây là ý tưởng mới mẻ có một không hai, tôi rất mong chờ đấy.” Lục Chỉ ngay lập tức phô diễn cho mọi người biết cái gì gọi là trở mặt, điên cuồng thổi phồng Cố Kinh bay đến tận mây xanh.
Đạo diễn Trương: Haiz.
[Hết chương 40]