Buổi chiều sau khi tan học.
Phong Thanh Việt thu dọn cặp sách rồi đi thẳng một mạch.
Mạnh Dư Dư muốn đi cùng nhưng lại bị cô thẳng thừng bỏ lại phía sau. Phong Thanh Việt đi rất nhanh, thậm chí còn không tính là đi, mà chẳng khác gì đang chạy, dường như cô đang rất vội.
Bạn thân của Mạnh Dư Dư là An Vũ Đường đi đến bên cạnh: “Bạn cùng bàn mà gần đây cậu hay nhắc tới là cậu ta hả?”
An Vũ Đường học lớp 11/2, bình thường chỉ khi tan học mới đi cùng Mạnh Dư Dư. Mạnh Dư Dư chu môi nói: “Đúng, chính là cậu ấy. Hầy, tớ còn muốn lân la làm quen, sau này lúc thi biết đâu còn có cửa chép bài.” Cô ấy thở ngắn than dài: “Muốn đột phá vị trí top 3 bét lớp sao mà khó quá!”
An Vũ Đường hơi cau mày, kéo Mạnh Dư Dư rời đi: “Làm sao mà phải nịnh nọt cho khổ. Người ta chưa chắc đã muốn làm bạn với cậu đâu, cậu có tớ còn chưa đủ à?”
Mạnh Dư Dư lẩm bẩm trong miệng: “Đâu có giống nhau.”
*
Bên ngoài trường.
Phong Thanh Việt không hề về nhà mà ngồi xe buýt đến trước cửa hàng tiện lợi mà cô đã đi làm thêm ở kiếp trước.
Lớp 10 và lớp 11 ở trường Trung học Số 1 không phải tự học buổi tối, chỉ có lớp 12 là phải đến lớp chạy nước rút.
Cho nên buổi tối Phong Thanh Việt có đủ thời gian để đi kiếm tiền.
Chỉ có điều, cô vừa bước vào đã gặp trở ngại, cửa hàng hiện giờ không thiếu người, hơn nữa cô còn là học sinh, họ sợ cô không thư thả thời gian cho nên đã khéo léo từ chối.
Phong Thanh Việt gật đầu, hơi cúi người nói cảm ơn rồi đi đến cửa hàng tiếp theo.
Giang Duật Dã bước ra từ siêu thị phía đối diện thì bắt gặp Phong Thanh Việt ra ra vào vào đến mấy cửa hàng, trong tay còn cầm một cuốn sổ như đang ghi chép gì đó.
“Ể? Sao học sinh chuyển trường lại ở đây?” Tần Tuấn Vũ xuất hiện từ sau lưng cậu, bên cạnh còn có một thiếu niên đeo kính trông có vẻ rất ôn hòa.
Giang Duật Dã lấy một lon coca ra khỏi túi đồ, mở lon bằng một tay rồi kề lên miệng tu, sau đó vỏ lon rỗng bị cậu bóp méo, vứt vào thùng rác bên đường: “Không liên quan đến chúng ta, quay về thôi.”
Tần Tuấn Vũ cười hì hì: “Được, đi thôi, hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của mày, anh em đã đặt cho mày một chiếc bánh kem cực hoành tráng.” Cậu ta thẳng tay liệng túi đồ đang cầm vào trong lòng Phương Chu: “Chu, cầm nha, tao đi lấy bánh kem, tập hợp tại nhà anh Duật.”
Nhà Giang Duật Dã ở số 801 tòa nhà A khu Bích Hải.
Phòng rất rộng, trang trí hơi hướng kiểu cổ châu Âu với tông chủ đạo là màu xám lạnh.
Bình thường gần như chỉ có một mình cậu ở, ngoài ra cũng chỉ có dì Vương chăm lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của cậu. Mỗi ngày bà sẽ đến quét dọn vệ sinh, làm xong ba bữa cơm thì rời đi.
Hôm nay vì là sinh nhật của mình nên Giang Duật Dã đã cho dì Vương nghỉ phép một ngày.
Trên bàn uống trà có một chiếc bánh kem rất lớn, xung quanh bày đầy thịt nướng, bia và bánh kẹo hoa quả.
Tần Tuấn Vũ nhìn bên ngoài trời đã dần tối, hào hứng đốt nến: “Anh Duật mau lại đây ước một điều đi.”
Giang Duật Dã ngồi vắt chân trên ghế sô pha, không mấy hứng thú: “Không có điều ước nào cả.”
Tần Tuấn Vũ nhìn sang Phương Chu bên cạnh, nháy mắt ra hiệu cho cậu ấy nói mấy câu, Phương Chu đẩy nhẹ gọng kính: “Nếu đã vậy thì bắt đầu ăn thôi.”
Tần Tuấn Vũ: “…”
Bộ mày là ma đói đầu thai hả.
Tần Tuấn Vũ cố hết sức để Giang Duật Dã có thể đón sinh nhật tuổi mười bảy một cách vui vẻ, náo động hơn một chút. Cậu ta đem tới một bộ loa mic để hát karaoke, có điều Tần Tuấn Vũ là một kẻ tông điếc, cậu ta hát khiến Phương Chu chỉ muốn xông lên đấm.
Thấy hai người nô đùa vui vẻ, ánh mắt lạnh nhạt của Giang Duật Dã lúc này mới khơi dậy chút hơi ấm, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Cậu không ăn bánh kem mà khui một chai bia, đi đến bên cạnh cửa sổ dài sát đất, nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Tần Tuấn Vũ vội vàng tắt nhạc đi.
Giang Duật Dã nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, đầu mày nhíu chặt, lập tức cúp máy.
Nhưng chưa đầy hai giây sau, chuông lại tiếp tục reo, sau khi tắt đi khoảng năm lần, cuối cùng Giang Duật Dã không kìm được sự bực bội nhấc máy: “Có chuyện gì?”
“Cậu chủ, ông chủ có lời muốn nói với cậu. Ông chủ nói nếu cậu dám cúp máy thì ông chủ sẽ dừng chi phí thuốc thang bên phía Bệnh viện Thành phố Liên Trạch.”
Đầu ngón tay vốn đang định ấn nút cúp máy của Giang Duật Dã chợt khựng lại.
Giọng nói già nua của ông cụ Giang vang lên ngay sau: “Tiểu Dã, ông nội muốn nói chuyện với cháu thật không dễ dàng gì.”
“Vậy chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé! Từ nhỏ cháu đã không muốn về nhà, ông nội cũng hiểu, cho nên mới để cháu ở bên ngoài, nhưng không phải là để mặc cho cháu thích làm gì thì làm. Thời gian đến trường hồi lớp 10 của cháu không được nổi mười ngày, bây giờ đã là lớp 11 rồi, hiệu trưởng trường cháu gửi thông tin của cháu cho ông, ông không thể ngờ rằng trong số năm trăm người, cháu trai của Giang Thiên Hùng ta lại đứng nhất từ dưới lên.”
Giang Duật Dã: “…”
Ông cụ Giang hận sắt không rèn thành thép: “Bố cháu trước kia hỗn hào đến mấy cũng vào được top trên, cháu thì hay rồi, đứng nhất từ dưới lên luôn, nhà họ Giang không giỏi học hành thì đã đành, nhưng từ nhỏ cháu đã thông minh, ông nội kỳ vọng vào cháu rất nhiều.”
“Cháu đừng lãng phí tài năng của mình. Ông nói trước nhé, nếu thành tích của cháu không thể lọt vào top ba trăm thì tài sản của nhà họ Giang sẽ không có bất kỳ liên can nào đến cháu, kể cả cổ phần của Bệnh viện Liên Trạch, ông cũng sẽ chuyển cho bố cháu hết, cháu tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Giang Duật Dã lập tức trở nên khó coi: “Ông nội! Ông đừng quá đáng quá!”
“Ông nội!”
Nhưng đáp lời cậu là những tiếng tút tút kéo dài.
Giang Duật Dã hơi trợn mắt lên, nhìn màn hình điện thoại đã tối thui với vẻ không thể tin nổi: “Con mẹ nó!”
Tần Tuấn Vũ nuốt nước bọt nhìn Giang Duật Dã đang kìm nén cơn giận đến cực điểm: “Anh Duật, ông nội mày nói gì thế?”
Giang Duật Dã vẻ mặt khó coi, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “Ông cụ bảo tao phải lọt vào top ba trăm toàn trường, bằng không sẽ chuyển hết tài sản cho Giang Vọng!”
Tần Tuấn Vũ và Phương Chu quay sang nhìn nhau, sau đó bấm bụng cười lớn. Tần Tuấn Vũ cười đến chảy cả nước mắt: “Má ơi, bảo mày lọt top ba trăm á? Sao ông Giang tự tin dữ vậy, với thành tích đứng bét của mày á? Tao còn khá khẩm hơn nè, ít nhất tao cũng đứng thứ hai từ dưới lên, há há há.”
Giang Duật Dã lạnh mặt nhìn cậu ta, trong lòng cũng cảm thấy rất bực dọc, đã rất lâu cậu không động đến sách vở gì rồi, giờ bảo học thà giết cậu luôn đi còn hơn.
Phương Chu khẽ hắng giọng một cái, ngừng cười: “Anh Duật, mày định làm thế nào? Từ bỏ hả?”
Giang Duật Dã trầm ngâm không nói, tài sản của nhà họ Giang thì cậu chẳng thèm, nhưng cậu muốn có cổ phần của Bệnh viện Liên Trạch.
Thấy cậu như vậy, Phương Chu đã hiểu, cậu buồn bực sờ sờ sống mũi: “Với thành tích bết bát của mày, không nhồi nhét thì còn lâu mới bò lên được.”
Giang Duật Dã liếc mắt nhìn sang cậu ấy, Phương Chu vội vàng xua tay: “Đừng có nhìn tao nha, thành tích của tao cũng chỉ mới lọt vào top bốn trăm, tao chả cứu nổi mày đâu.”
Giang Duật Dã: “…”
Tần Tuấn Vũ: “…”
Thật khó tin, ba người bọn họ thường xuyên kề vai sát cánh mà chỉ có điểm số của hai người be bét, điểm toán của Phương Chu tốt xấu gì cũng đủ đạt.
Lúc này Tần Tuấn Vũ đưa ra lời đề nghị: “Sợ gì chứ? Anh Duật có tiền mà, đến lúc đó mời người đứng đầu toàn trường đến kèm cặp không phải là được rồi sao? Hơn nữa, đứng đầu là hoa khôi của trường, Lâm Hàm, cô ấy ngây thơ lắm, ngày kia cô ấy sẽ từ thành phố quay về, nếu anh Duật không muốn bỏ tiền thì bán sắc đi. Hì hì, tao bảo đảm Lâm Hàm sẽ cam tâm tình nguyện đến dạy mày mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì.”
Giang Duật Dã giơ chân đạp cậu ta: “Cút.”
Tần Tuấn Vũ nhanh nhẹn né được, cười nhăn nhở: “Anh Duật cân nhắc đi, thành tích của mày ngoài người đứng đầu toàn trường ra, ai còn đủ thời gian dạy mày nữa.”