Hắn đứng bên cạnh xe,cách một đoạn lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, tròng mắt đen tĩnh mịch nhẹ nhàngcong lên.Thì ra là, là người côquen, Thẩm Thiên Dục.
Hắn cũng không có tới gần,chỉ là ở xa xa nhìn bọn họ đem mấy đứa trẻ từng bước từng bước giao cho ngườithân của chúng. Vào lúc mọi chuyện kết thúc, hắn mới cất bước từ từ đi về phíacô. Mặt Thẩm Thiên Vi không khỏi đỏ ửng, cô lên tiếng: “Thiên Dục, tại sao em lạitới đây?”
Thẩm Thiên Dục còn chưalên tiếng, mấy giáo viên giao phó bọn trẻ xong liền rối rít xông tới, cô giáo Từlập tức ám muội nói: “Này này, cô giáo Thẩm, thì ra là tới tìm cậu! Không phảilà bạn trai chứ?”
Cô giáo Trữ cố làm ra vẻan ủi: “Cô giáo Thẩm nhiều năm qua vẫn một thân một mình, chưa từng hẹn hò vớiai, mình thiếu chút nữa còn cho là cô ấy không có hứng thú với đàn ông! Thì ralà... Cất giấu một người đàn ông kim cương nha.”
Cô giáo Từ cũng vô cùngđau đớn: “Còn tưởng rằng cuối cùng cũng gặp được một người cực phẩm, thì ra làhoa đã có chủ, quá đau lòng, còn không để cho người ta sống sao!”
“Không nên nói lungtung!” Mặt Thẩm Thiên Vi càng lúc càng đỏ nhưng Thẩm Thiên Dục đứng bên cạnh vẫnkhông lên tiếng, hắn cười híp mắt mặc cho mọi người đùa giỡn, giống như có chútcố ý mặc cho họ nói như vậy, phản ứng của hắn khiến Thẩm Thiên Vi cảm thấy hắnkhông thích bị trêu chọc, thế là cô vội vàng giải thích: “Hắn không phải là bạntrai của mình mà là em trai, Thẩm Thiên Dục.”
Lời của Thẩm Thiên Vi vừara khỏi miệng, các giáo viên cũng hơi kinh ngạc.
“Cái gì? Em trai! Từkhi nào thì cậu có em trai, sao mình chưa từng nghe cậu đề cập tới?”
“Hazzz, thì ra là khôngcó phim hay để xem, lại là em trai cậu.”
“Hắc hắc, vậy có phảinói những giáo viên độc thân như chúng ta vẫn có cơ hội?”
Thẩm Thiên Dục mặc chomọi người quậy phá, hắn chỉ duy trì phong thái ưu nhã. Cuối cùng, hắn nói vớiThẩm Thiên Vi: “Em tới đón chị rồi cùng nhau đi ăn tối.”
“À, được, em chờ mộtchút, chị đi lấy giỏ xách.” Trong ánh mắt thổn thức của mọi người, cô đi vềphía cửa lớn của nhà trẻ.
Các giáo viên thấy thế,cũng cảm thấy quậy phá đủ rồi nên nói mấy câu với Thẩm Thiên Dục rồi rối rítcúi chào, đi vào bên trong nhà trẻ.
Đám người vừa rời đi, nụcười từ khóe miệng Thẩm Thiên Dục biến mất từng chút từng chút một... Vi Vi,anh thật sự muốn biết, em rốt cuộc có từng vì anh mà thay đổi một chút nàokhông?
“Mùi vị thế nào?” Nhàhàng Pháp tràn ngập không khí lãng mạn, Thẩm Thiên Dục nhấp nhẹ rượu đỏ trongly, tươi cười hỏi thăm Thẩm Thiên Vi ngồi đối diện.
“Rất ngon.” Nghe hắn hỏithăm, cô nhẹ ngẩng đầu lên, mỉm cười, buông xuống dao nĩa trong tay, cô khôngnhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên lại tìm chị đi ăn tối, có chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên Dục nghe vậy,gương mặt tuấn tú của hắn dường như rất đau khổ: “Không có chuyện gì thì khôngthể tìm chị ăn bữa tối sao? Kể từ sau khi em về nước, đã gần một tháng không gặpchị! Em nhớ chị gái của mình, chị làm việc vất vả đến mức quên về nhà, chỉ làăn bữa tối... Cũng cần phải có lý do sao?”
“Đúng là không cần.” ThẩmThiên Vi bật cười, trong lòng dấy lên một cảm xúc ấm áp, gần như khiến cô khôngkịp phản ứng.
Trong nháy mắt đó, côdường như lừa gạt chính mình, Thẩm Thiên Dục trước mặt vẫn là Thiên Dục của côngày nào. Vẻ mặt của hắn giống như hắn chưa bao giờ mất đi trí nhớ, chưa bao giờquên cô... Đúng vậy, hắn cũng không biết, trước kia hắn thường dùng giọng điệunày làm nũng với cô. Bảy năm rồi, cô không nghe thấy giọng điệu này đã được bảynăm.
“Đúng rồi!” Ngón taython dài của hắn khẽ chọt ly rượu đỏ, môi mỏng khẽ nhếch, “Công việc vất vả nhưvậy sao? Sao chị không về nhà!”
“Đoạn đường từ nhà đếnnhà trẻ quá xa, cho nên chị tìm nhà trọ gần nhà trẻ, như vậy có thể thuận tiệncho việc đi lại.”
Lúc đầu, là bởi vì hắnrời đi nên cô trốn khỏi nhà, lựa chọn sự cô đơn tối tăm. Nhưng bây giờ, quả thậtlà vì thuận tiện cho việc đi lại, hơn nữa cô thật ra rất muốn ở bên cạnh hắn, mỗingày nhìn thấy hắn, nhưng càng như vậy... Cô càng sợ mình sẽ có những biểu hiệnkhác thường.
“Vậy nếu như em nhớ chịthì làm sao đây?” Hắn dùng giọng nói hấp dẫn mê người nhẹ nhàng chậm chạp nói.
“Vậy em có thể giốngnhư bây giờ, thỉnh thoảng tới tìm chị ăn bữa tối.” Trong lòng cô khẽ tê dại,gương mặt có chút ửng hồng nói.
Nhưng là, hắn không thấyđủ với từ “Thỉnh thoảng” này... Thẩm Thiên Dục nhún nhún vai, tròng mắt đenkhóa chặt cô, đổi đề tài: “Nghe các giáo viên trong nhà trẻ nói, chị chưa từngđề cập tới em, chẳng lẽ em không đáng được mọi người biết đến?”
“Không phải như thế...”Vấn đề của hắn làm cô có chút ảo não, hắn vẫn luôn là nỗi khổ tâm riêng trongđáy lòng cô, cô làm sao có thể giới thiệu với mọi người về hắn? Nói là “Emtrai” của cô, Thẩm Thiên Dục sao? Không... Kể từ sau tai nạn giao thông kia, côđã thề với lòng mình, cô phải dũng cảm, không cần tiếp tục chạy trốn, cô muốncùng hắn kiên trì đến cùng! Cô không cần Thiên Dục làm em trai của cô, mà cô cầnhắn là người đàn ông cô yêu nhất.
Nhưng cuối cùng đã làquá muộn, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn đem tất cả chôn vùi ở đáylòng, không hề nhắc tới với bất kỳ ai.
“Vậy thì là vì cái gì?”Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp lại chứa đựng nhiều ý tứ.
“Bởi vì không có ai hỏi,cho nên chị cũng không nói.” Thẩm Thiên Vi vội vàng giải thích, mặc dù lời giảithích này chính cô cũng cảm thấy gượng ép, “Huống chi, em không ở trong nước,chị cũng không cần thiết phải nói với người khác về em.”
“Thì ra là như vậy...”Giọng nói của hắn kéo dài, Thẩm Thiên Dục mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
“Thiên Dục!” Một giọngnữ quen thuộc đột nhiên vang lên. Sau đó rất nhanh, một thân hình mảnh khảnh uyểnchuyển đi tới, nghênh ngang chen vào chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Dục.
Thẩm Thiên Vi hơi ngẩngngười một chút, liền nhận ra người đến là Thượng Quan Hi, chính là người khi côtới đón Thiên Dục ở sân bay được hắn giới thiệu là bạn tốt nhất của hắn.
Bạn tốt? Nỗi chua xóttràn ngập trong miệng Thẩm Thiên Vi, cô nghĩ, có lẽ là bạn gái của hắn mớiđúng! Bọn họ đã hôn nhau như thế, tình cảm đương nhiên là rất tốt... Thiên Dụctừ nhỏ đến lớn luôn luôn có nhiều con gái theo đuổi, nhưng lại không tùy tiệncùng người nào có quan hệ tiếp xúc, nếu như có thể cùng hắn tiếp xúc, nhất địnhlà người có một chút địa vị trong lòng hắn.
“Hi, chị Vi Vi.” ThượngQuan Hi bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, không còn hơi sức cùng Thẩm Thiên Vichào hỏi, ngược lại một tay tựa vào trên bả vai Thẩm Thiên Dục, mệt mỏi nói:“Thật tốt là tìm được cậu, tôi thất bại rồi.”
“Là ai làm cô thất bại?”Thẩm Thiên Dục tức giận, tròng mắt đen thoáng nhìn qua.
“Ít làm bộ cho tôi, biếtrõ còn hỏi!” Thượng Quan Hi đẩy một cái, tiếp theo ôm cổ Thiên Dục, ghé vào lỗtai hắn không biết nói cái gì, dứt lời, còn cùng Thẩm Thiên Dục đùa giỡn một hồi,cô nhìn hắn, tức giận, “Rất vinh hạnh, chuyện này làm đề tài giải trí cho cậu.”
“Không cần thiết phảinhư vậy, thật ra thì...” Thẩm Thiên Dục nói xong, một phát bắt được cánh tayThượng Quan Hi, kéo cô lại gần, hai người xoay mình gần như dán tại một chỗ, hắncũng ở bên tai cô nói mấy câu, trong nháy mắt làm tròng mắt trên mặt ThượngQuan Hi sáng lóng lánh.
“Cậu thật là đáng ghét,ha ha! Phương pháp kia cũng không tệ đó, vậy...”
Lời của Thượng Quang Hicòn chưa nói hết, Thẩm Thiên Vi vẫn ngồi im lặng bây giờ lại lên tiếng, sắc mặtcô có chút tái nhợt, hốt hoảng đứng lên nói: “Xem ra các em có lời muốn nói, dùsao bữa tối cũng đã ăn xong rồi, vậy chị đi trước, bái bai.”
“A, chị Vi Vi...” ThượngQuan Hi mở miệng, muốn gọi Thẩm Thiên Vi đang vội vàng bỏ chạy lại, nhưng bóngdáng cô đã biến mất khỏi phòng ăn trong phút chốc, Thượng Quan Hi ôm bụng cườira tiếng, “Này, phản ứng của chị gái cậu thật sự rất đáng yêu đó.”
Thẩm Thiên Dục liếc mắt,đẩy người phụ nữ đang ở trên người mình ra, bất đắc dĩ nâng ly rượu đỏ lên,tròng mắt đen không còn vẻ ưu nhã mê người mà là sự thâm trầm, nụ cười nguy hiểmlộ ra “Bảy năm rồi... Cô ấy vẫn trốn tránh như vậy, vẫn tính trốn tránh tôi nữasao, cô ấy vẫn như cũ, chỉ biết chạy trốn.” Thẩm Thiên Vi, rốt cuộc anh nên làmsao với em đây?
Thượng Quan Hi tựa vàotrên ghế sa lon mềm mại, mắt đẹp màu xanh lá chuyển một cái biến thành ánh mắtcủa ác ma, mở miệng nói: “Không, tôi lại cảm thấy chị gái của cậu đã thay đổi!Lấy trực giác của phụ nữ, tôi nói cô ấy không phải là trốn tránh mà là đangghen, cô ấy sợ mình sẽ phát điên tại chỗ nên mới chạy mất.”
“Thật sao?” Thẩm ThiênDục nhíu mày, hắn cũng thật sự hy vọng như thế... Nhưng là, có thể sao?
“Cậu hãy đối với cô ấycó chút lòng tin! Cậu trăm phương ngàn kế giả bộ mất trí nhớ, cho cô ấy thờigian bảy năm để suy nghĩ về tình cảm của mình đối với cậu, hiện tại lại nghi ngờcô ấy như thế, rất không công bằng.” Đứng ở lập trường của phụ nữ, Thượng QuanHi đương nhiên là ủng hộ Thẩm Thiên Vi.
Đúng vậy, giả bộ mấttrí nhớ, một lần giả bộ, chính là bảy năm.
Hắn không có mất trí nhớ,cũng không có quên cô.
Trời mới biết lúc ấy hắnphải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể nói với cô câu kia “Chị là ai?”, tronglòng hắn rất đau, không ít hơn so với cô, nhưng hắn có thể làm gì đây, cô chínhlà muốn chạy trốn hắn, không muốn đối mặt với hắn... Trừ ra hạ sách này, hắncòn có thể làm gì?
Kể từ bảy năm trước, côté xỉu ở nhà, sau khi nghe mẹ hắn nói những lời kia thì hắn tạm thời buông thaý nghĩ vẫn quanh quẩn trong đầu. Hắn không muốn ép cô quá mức, càng không muốntổn thương cô, cho nên hắn không thể không cân nhắc, chỉ là hắn không làm được!Điều đó làm cho hắn phát điên, yêu người phụ nữ này, từng giây từng phút hắncũng không muốn buông tay...
Cho đến khi, cô kích độnglao ra giữa đường...
Mặc dù cuối cùng ngườibị thương là hắn, nhưng hắn cũng hiểu được cô không muốn ở bên cạnh hắn, cũngđã hiểu được câu nói thâm ý kia của mẹ: “Con sẽ bức tử con bé”. Cho nên, hắn mớiquyết định, đối với mình, cũng đối với cô, lần đầu tiên tàn nhẫn.
Nhưng thấy biểu hiện sốngkhông bằng chết của cô, hắn đã từng vô số lần muốn buông tay. Vì thế, cuối cùnghắn mới lựa chọn ra nước ngoài, cho nhau không gian và thời gian. Nếu như côthương hắn, thì cuộc chia tay này, nhất định có thể thay đổi ý nghĩ trốn tránhcủa cô?
Sau đó, nhẫn nại bảynăm, hắn mới trở lại.
Rõ ràng chỉ dùng thờigian ba năm, hắn liền lấy được bằng pháp luật và danh hiệu bác sĩ sinh hóa, cóthể nhanh chóng chấm dứt cái loại hành hạ này... Nhưng hắn cũng là người, cũngsẽ sợ, sợ cô vẫn ngoan cố cho hắn là “Em trai”, cho nên hắn ép mình rời đi, đicông tác, ngược lại chịu đựng sự nhớ nhung, chỉ vì cho cô thời gian để nghĩ rõ,trong lòng cô, hắn là ai?
Bảy năm, hắn rất nhớcô, tinh thần hắn bị hành hạ quá mức. Cuối cùng cũng đến lúc trở về, hắn sẽkhông buông tay nữa! Cho dù lần này, vẫn không có tiến triển gì, hắn cũng sẽkhông lùi bước, hắn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô có để hắn ở trong lònghay không.
“Vậy thì cám ơn sự phốihợp của cô.” Thẩm Thiên Dục liếc Thượng Quan Hi một cái, đối với khả năng diễnxuất của cô bày tỏ thái độ tán dương.
“Này, cũng không phảihoàn toàn là diễn xuất, lời tôi mới vừa nói với cậu, đều là lời nói thật, mà cậucho tôi ý kiến, tôi cũng chuẩn bị thực hiện.” Thần sắc ác ma sáng quắc tỏasáng.
“Làm ơn đi!” Thẩm ThiênDục vỗ trán, “Ngàn vạn lần không được nói cho Mạc Lân biết đó là chủ ý của tôi,tôi còn muốn sống thêm vài năm.”
“Yên tâm đi, tôi sẽkhông khai cậu ra.” Thượng Quan Hi vui vẻ nhảy lên, “Tôi đi rồi, hi vọng cậucùng bảo bối chị gái của mình sẽ thuận lợi phát triển, như vậy tôi cũng không cầnhy sinh nhan sắc cùng cậu diễn trò nữa... Cậu biết không, tôi chỉ chịu đượccùng Mạc Lân tương thân tương ái thôi.”
“Tôi nghĩ, nếu như côcó thể không cần hào phóng bộc bạch trực tiếp như vậy, Mạc Lân sẽ càng có thểtiếp nhận cô.”
“Vậy cũng không được,yêu, chính là muốn lớn tiếng nói ra!” Thượng Quan Hi cho hắn một cái hôn gió,“Tôi không phải là Thẩm Thiên Vi, nếu yêu, sẽ bất chấp tất cả. Hắc hắc, đâychính là học từ cậu, Mạc Lân cuối cùng sẽ là của tôi, có trốn cũng không thoát!Ha Ha.”
Yêu, chính là muốn lớntiếng nói ra sao?
Nhìn bóng lưng ThượngQuan Hi, Thẩm Thiên Dục đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Thiên Vi, nếu nhưem yêu anh, có thể lớn tiếng nói cho anh biết không? Chờ em, anh thật sự chờ đếnsức cùng lực kiệt rồi.
Cô ghen sao? Không, côlà đố kị muốn nổi điên lên được.
Thẩm Thiên Vi ngồi mộtmình ở ban công nhà trọ, cô đem gương mặt vùi vào giữa hai chân, muốn ép mìnhbình tĩnh, cũng muốn đè nén những xao động kia.
Kể từ khi nhìn thấyThiên Dục, lòng của cô cũng không thể khống chế được nữa. Ở bên cạnh hắn, nhữngthứ muốn chôn sâu trong trí nhớ không ngừng thoáng hiện lên trong đầu cô...Thiên Dục, tất cả đều là Thiên Dục.
Tất cả những cưng chiềudành riêng cho cô, lồng ngực ấm áp ôm cô vào lòng... Những thứ đó đã từng là củacô. Nhưng bây giờ tất cả đều biến mất không thấy gì nữa kể cả hắn, mọi thứ đềuthuộc về người phụ nữ khác!
Rõ ràng muốn rời khỏi,nhưng cô lại chỉ có thể nhìn Thiên Dục và Thượng Quan Hi đi chung với, thỉnhthoảng cô về nhà ăn cơm gặp Thượng Quan Hi ở Thẩm gia... Cô ấy cùng Thiên Dục rấtthân thiết, ba, mẹ cũng đối với cô ấy rất tốt! Có phải là trong đáy lòng bọn họđã nhận định Thượng Quan Hi là bạn gái Thiên Dục hay không? Là con dâu tươnglai của Thẩm gia?
Thẩm Thiên Vi, thừa nhậnđi? Ngươi đố kị muốn điên lên được, ngươi quả thật không thể chịu được nữa!
Cô thật muốn hét to lênvới mọi người bên ngoài rằng: Thẩm Thiên Dục là của cô, người hắn yêu vẫn luônlà cô! Nhưng mà, thật sự là như vậy sao? Bây giờ còn như vậy không? Hắn thật sựđã quên cô rồi!
Thẩm Thiên Vi khóc tolên, toàn thân cô run rẩy, cô còn có tư cách gì mà muốn những thứ này, nói nhữnglời này? Bên cạnh Thiên Dục đã có Thượng Quan Hi, thông minh, xinh đẹp, trẻ tuổi,đáng yêu... Cô so ra kém hơn, hơn nữa cô vẫn là “Chị gái” của hắn! Ai có thểnói cho cô biết cô nên làm gì đây? Cô gần như không thể ngủ, ngực cô rất đau đếnmức không cách nào hô hấp được.