Trong vườn hoa, bên ngoài căn phòng.
Dùng cây cối là lá chắn, các hòn đá tảng làm nơi ẩn mình.
Lấy các hòn sỏi nhỏ làm phương thức công kích.
Bóng người của Tử Vũ và Mạc Nhi lướt nhanh mà qua, di chuyển khắp chốn khuôn viên trong đình viện.
Từ bỏ việc rượt đuổi.
Bảy tầng ngọc quang từ bàn tay của cả hai xuất hiện.
Theo sau là các loại vũ kỹ, cận chiến khiếu quyết, đều được thuần thục thi triển đi ra, thay phiên nhau tấn công phòng thủ.
“Tới đây thôi, Mạc Nhi.” Tử Vũ qua một hồi, chủ động lui về phía sau nói.
Từ khi thay đồ và bước ra khỏi phòng.
Nhận thấy thời gian còn là rất sớm, trước khi điển lễ toàn tộc được diễn ra.
Lại nhìn vẻ mặt Mạc Nhi, như còn mèo nhỏ phạm phải vào sai lầm lớn.
Tử Vũ rất nhanh chóng, phần nào đoán được, chuyện gì đã xảy ra.
Cô gái nhỏ này a.
Hôm nay thế mà lại lớn gan đi lên, dám tính kế lấy hắn.
Ấy vậy mà còn thành công, lôi được hắn ra khỏi phòng luôn rồi.
Làm biến quay trở vào trong, nên Tử Vũ không thể làm gì khác hơn, là chấp nhận cùng Mạc Nhi tu luyện.
Nhưng trong lúc tập luyện cùng nàng, tuy đã có phần nương tay, nhưng Tử Vũ hắn cũng có không ít lần, cho cô gái nhỏ này ăn lấy chút tiểu trừng phạt, vì chuyện lúc trước.
Đồng thời Tử Vũ cũng rất vui, vì thực lực của Mạc Nhi đã tiến bộ rất nhiều.
Chứng tỏ là nàng đã rất chăm chỉ học tập và tiếp thu được hầu hết, những gì mà hắn đã đưa cho nàng.
Bước vào đại sảnh của Tinh gia, nơi vốn luôn trang nghiêm và yên ắng.
Hôm nay ấy vậy mà lại náo nhiệt, hào khí đến lạ kỳ.
Chỉ mới bước từ bên ngoài vào thôi, đã thấy trong sân đứng đầy người, tất cả đều mặc thuần một sắc võ phục, đồng phục của Tinh gia.
Lớp trẻ thì đứng tụm lại trò chuyện vui đùa, các trưởng bối thì ngồi vào các bàn ôn tồn thăm hỏi lẫn nhau.
Những thứ bậc, trưởng giả cao hơn, thì đầy một mặt tươi cười bước thẳng vào trong sảnh đường.
Không khí lúc này, thật sự khiến cho người ta, không khỏi trở nên hài hòa, muốn cùng chung vào niềm vui ấy.
“Mọi người đã đến đủ chưa?” Tử Vũ nhìn cảnh tượng hoành tráng này, nét mặt không tự chủ được hiện lên vẻ tươi cười.
Hắn nghiên đầu sang nhìn một người hộ vệ, dù đang nghiêm cẩn canh phòng, nhưng vẫn hòa vào cuộc vui, hỏi.
“Bẩm thiếu gia, còn hai đoàn người, cùng bốn vị thiếu gia, tiểu thư nữa là đã đông đủ.” Tên hộ vệ nghe Tử Vũ hỏi, nhanh chóng đáp lời.
“Ai vậy?” Bốn vị kia Tử Vũ thừa biết là ai, nhưng hai phía đoàn thì hắn không rõ.
Bởi điển lễ này vốn chỉ dành cho con cháu Tinh gia.
Mà Tinh gia trong Kim Tước Thành, đếm đi đếm lại chỉ có nhiêu đây người, ai Tử Vũ cũng đã từng tiếp xúc và gặp qua.
Nơi đây đã đông đủ đến thế, vậy mà còn tới hai đoàn người???
“Một đoàn là bạn bè của đại trưởng lão. Đoàn sau là người đến từ Xuân Nghi Thành.”
Nghe được tên của hai đoàn người, sự vui vẻ của Tử Vũ bổng chốc trầm nhẹ xuống.
“Ừ, ngươi cứ tiếp tục. Chúng ta đi trước.” Tử Vũ cố nén nổi niềm, dắt Mạc Nhi vào thẳng sảnh đường.
Đi qua ngoài sân, không ít người nhận ra Mạc Nhi hai người.
Biết hôm nay là ngày quan trọng của cả hai, rất nhiều người đều tiến lên thăm hỏi, trò chuyện, chúc sức khỏe.
Ngặt một nỗi là tuy Tử Vũ sống trong Tinh gia.
Nhưng do thử thách của Kha lão ngày trước, cùng việc ít tiếp xúc với người trong Tinh gia, mà thay vào đó tràm mê học tập, kết hợp với tính cách có phần kỳ lạ của hắn.
Nên giữa Tử Vũ và tộc nhân trong Tinh gia, ngoài Tinh Cung ra, đều có phần ngăn cách khá lớn.
Để rồi tất cả lời chúc, cuộc trò chuyện lúc này, tuy đều được Tử Vũ hai người đối đáp trôi chảy.
Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, đa phần hoàn toàn là Mạc Nhi đang giao tiếp lấy mà thôi.
Mất một hồi, cả hai mới vào được trong sảnh đường chính.
Đập vào mắt là hai bên trái phải đứng rất đông người, đa phần tuổi ngoài 40, một số rất nhỏ là các thiếu nam thiếu nữ, trạc tuổi Tử Vũ Mạc Nhi.
Đồng thời hàng đầu của hai bên cánh, còn ngồi xuống tám vị, có nam có nữ, tuổi qua thất tuần.
Phía trước nhất là chủ tọa, đang được ngồi bởi một vị trung niên nhân, khuôn mặt đoan chính mà hiền hòa.
Tử Vũ Mạc Nhi nhanh chóng khom người:
“Tử Vũ/ Mạc Nhi, bái kiến tộc trưởng, bát vị trưởng lão.”
Bát đại trưởng lão vui vẻ gật đầu, một người trong số đó nói:
“Mạc Nhi a, lâu rồi không thấy, ngươi lại đã lớn hơn rất nhiều rồi. Cả Tử Vũ nữa, đừng suốt ngày ru rú trong phòng học tập như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Cảm ơn bát trưởng lão quan tâm.”
“Chỉ còn thiếu Thiên Cung, Hạ Phương, Phong Nghị, Tuần Vũ nữa. Là điển lễ đã có thể được bắt đầu rồi.” Đang nghe bát trưởng lão thăm hỏi Tử Vũ hai người, thì một vị trưởng lão khác đột nhiên nói.
“Nhưng mà tứ trưởng lão, vẫn còn có hai phái đoàn chưa đến nữa a.” Mạc Nhi nhìn vị trưởng lão kia, không hiểu nói.
“Hahaha.
Bọn họ là đến để bàn chuyện làm ăn, đến đúng lúc thì cùng tham dự điển lễ, không kịp không sao cả.” Ngồi tại chủ vị, cũng là phụ thân của Tinh Cung, Tinh Viên Trần Phong cười nói.
“Vậy thì xin mời gia chủ cùng các vị trưởng lão chủ trì.” Tử Vũ không nhiều lời, nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì càng để lâu, hai phái đoàn kia sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Không phải là Tử Vũ không thích đám người đó, mà là…
“Kia rồi, mới nhắc mà họ đã tới.” Một vị trưởng lão nhìn xem bên ngoài, cười nói.
Nghe được lời vị trưởng lão, Tử Vũ cùng mọi người trong sảnh đều hướng nhìn về phía cửa.
Hai phái đoàn song song đi cùng nhau tiến vào.
Cả hai cùng được dẫn bởi vài người trẻ tuổi của Tinh gia.
Dẫn đầu bên tay trái, là Tinh Cung, cùng một người thiếu niên tuấn lãng, ăn mặc sang trọng, cháu trai của đại trưởng lão, Tinh Dạ Tuấn Vũ.
Phía bên phải, là một đôi thiếu nam nữ.
Thiếu niên có vẻ gầy yếu, nhưng thần thái cương nghị, chính trực, đấy là Tinh Trung Phong Nghị.
Còn người thiếu nữ thì… dáng vẻ hơi mập mạp, ăn mặc, trang điểm lại có phần hơi nổi so với tuổi tác của mình, Tinh Lạc Hạ Phương.
Tinh gia sở dĩ ngoài tên và họ, còn các phần tên lót như Viên, Lạc, Trung, Dạ.
u cũng vì các gia chủ, trưởng lão những đời trước của Tinh gia, từng không ngừng dấy lên tranh chấp, quyền mưu với nhau, xem ai mới là chính tông nhất.
Đấu đá, tranh luận chỉ tạm có một cái kết thúc, khi phụ thân của Tinh Viên Trần Phong, ông nội của Tinh Cung lên nắm quyền.
Và rồi tạm thời yên lặng hẳn đi, khi Kha lão cùng Tử Vũ đến đây định cư.
“Tham kiến gia chủ, cùng các vị trưởng lão.”
“Tham kiến các vị trưởng lão, cùng gia chủ.”
Bất đồng người, bất đồng thứ tự xưng hô.
Có vẻ như, Tinh gia nổi tiếng mạnh mẽ, đoàn kết, vẫn không thật sự hòa thuận như vẻ bề ngoài nó đâu.
“Được rồi được rồi.” Tinh Viên Trần Phong đứng người lên, gạc nhanh đi không khí nghi kị.
“Quân thiếu gia, Hà trưởng lão, hai vì đi đường xa mà tới, vất vả vất vả rồi.”
“Trần Phong gia chủ nói quá lời, chỉ là thông qua ba lần truyền tống môn mà thôi, chút tiền lẻ ấy, Quân gia không thiếu.” Thiếu gia họ Quân ổn trọng đáp lời, nhưng lại tồn tại không thiếu sự kiêu ngạo bên trong.
“Nhân dịp quan trọng, Hà Lạc Thị Phường hôm nay có chút quà nhỏ, gửi tặng cho Tinh gia, cùng nhị vị công tử tiểu thư.” Hà trưởng lão là người dẫn đầu một đoàn người khác, tách biệt hoàn toàn với vị Quân thiếu kia, ông như không màng đến lời nói của Quân thiếu, tiến lên chúc lễ, đưa quà.
Trần Phong gia chủ hạ lệnh sắp xếp lấy chổ ngồi cho hai đoàn người, rồi tiến ra ngoài sảnh đường, cất cao giọng:
“Như mọi người đã tới đông đủ, thì buổi điển lễ cũng xin được mạn phép bắt đầu.”
Tử Vũ chầm chậm theo sau bước ra.
Ẩn ẩn liếc nhìn lấy hai đoàn người, cùng bốn còn người nơi kia, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.