Nhìn theo bóng lưng Lý Thu Sinh dần khuất đi, Tô Hành Ý cũng dần bình ổn lại tâm tình. Cậu quay sang nhìn Ngu Vĩnh An để tìm cảm giác an toàn như thói quen.
Cậu hướng về phía người dân đang ốm yếu nằm một bên, chỉnh sửa lại bộ dạng có chút tán loạn hiện tại song cung kính chấp tay hạ thấp đầu xuống nhận tội:
"Là người quản lý sự vụ trong Ngu gia nhưng ta lại không nắm bắt được tình hình để đám hạ nhân trong Phủ làm càn. Lần này là Tô Hành Ý ta có lỗi mong mọi người lượng thứ! "
"Ta khẳng định nội trong ngày hôm nay sẽ chu toàn lại mọi thứ chắc chắn sẽ không để mọi người thiệt thòi"
Người dân nhìn thấy một cảnh vừa rồi có chút mơ hồ, đáp lại cậu là những ánh mắt dò xét cùng tiếng người xì xào to nhỏ khiến cậu không khỏi ngượng ngùng, càng không dám ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, nam nhân vừa rồi lên tiếng mắng Tào Trảm bỗng dưng chống đỡ cơ thể đứng dậy, khiêm tốn nói:
"Phu nhân không cần thiết phải hạ thấp bản thân như vậy! Kẻ gây tội cũng đã bị bắt đi, dân đen như chúng tôi chịu khổ đã quen. Chỉ là nhịn đói mấy bữa thôi không sao cả! "
Nam nhân vừa rồi chứng kiến hết mọi việc lại từng nghe tiếng đồn về vị phu nhân Ngu Gia này. Biết cậu là người tốt nên cũng nhìn thấu trong chuyện này Tô Hành Ý chính là kẻ bị lừa gạt. Lại thấy cậu là ca nhi hắn càng không muốn gây khó dễ thậm chí còn thấy kính nể cậu. Thành thân với một nam nhân không có chí tiến thủ còn phải giữ vững sản nghiệp Ngu gia khó trách cậu gánh vác không nổi nhiều chuyện.
Tô Hành Ý nhìn nam nhân mà cảm kích vô cùng, vô thức mà cười mỉm, nhẹ giọng cảm tạ hắn.
Vốn dĩ Tô Hành Ý dung mạo hơn người, nay mỉm cười lên lại càng thuận mắt khiến cho nam nhân nhìn thấy cũng ngượng tới đỏ mặt nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy lạnh người, khẽ rùng mình một cái.
Ngu Vĩnh An bên này liếc mắt một cái, đắc ý khi nam nhân kia dính thính Tô Hành Ý. Thành Thành nhà hắn chính là luôn có sức hút như vậy. Nam nhân nào mà không thích cậu chứng tỏ tên đó không liệt d**ng cũng bị mù.
Chỉ là sao hắn cứ có cái cảm giác không đúng lắm.
Quay người nhìn ra phía sau Ngu Vĩnh An không khỏi trợn trắng mắt. Vẻ mặt hắn 3 phần bất lực và 7 phần khinh thường nhìn nam nhân nấp ở phía sau tượng Phật đang toả hắc khí xung quanh.
Ánh mắt Ngu Phước sáng quác, có tính sát thương cực cao nhìn về phía nam nhân kia như muốn phanh thây tên đó ra làm trăm mảnh. Bức tượng phật được làm từ đất nung phủ một lớp vàng mỏng đã bong tróc gần hết cũng bị lão bấu chặt mà in sâu năm đầu ngón tay. Song 'phặc' một cái gãy luôn một bên tượng, miệng lão còn không ngừng lẩm bẩm:
"Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! ... "
Cũng không biết Đinh quản gia xuất hiện từ lúc nào, lọm khọm đứng bên cạnh lão thủ thỉ khuyên ngăn:
"Lão gia! Người này không thể giết, phu nhân mà biết chắc chắn sẽ tức giận! "
Nghe thấy lời nhắc nhở của Đinh quản gia tuy miệng Ngu Phước vẫn lẩm bẩm hai từ 'Giết hắn' như cũ nhưng cơ thể lão khẽ khựng lại, không dám ở trước mặt Tô Hành Ý làm càn. Làm như vậy chỉ khiến ấn tượng của cậu với lão càng giảm, lão đương nhiên không ngốc tới vậy. Đợi sau khi Tô Hành Ý rời đi lão giết tên nam nhân thối đó cũng được. Dám liếc mắt đưa tình với phu nhân lão còn chưa nói lại còn có thể lấy được nụ cười của cậu. Thứ Ngu Phước này không có được thì đừng hòng kẻ khác chiếm lấy.
Đương nhiên trừ nhi tử cùng Ngu Vĩnh An là trường hợp khác.
"Lão gia! Người đừng động, y phục người rách rồi kìa! "
Hiện tại trên người Ngu Phước ngoài kiện áo lót trắng tinh nhuốm bẩn có vài vết rách lớn cùng quần ra thì chẳng còn cái gì khác. Lão vừa động người một cái mà áo cũng muốn rớt xuống nào giống với bộ dáng chỉnh tề ban sáng.
Lão lại bị cướp?
Bên tay Đinh quản gia là một bộ y phục mới loè loẹt không kém bộ sáng nay lão mặc.
Nhưng sự chú ý của Ngu Vĩnh An vẫn luôn dừng lại trên người Đinh quản gia.
Đinh Lôi - quá khứ từng là hiệp khách nổi danh trên chốn giang hồ. Những việc người này làm đa số đều là giúp đỡ dân chúng mấy việc vụn vặn, đôi khi còn giết thổ phỉ. Tới một lần Đinh Lôi nhận được một nhiệm vụ giết một tên tham quan nhưng thất bại, sau bị người truy sát may lúc đó đôi phu phu Ngu Gia đi ngang qua ra tay cứu giúp. Tiếp lại bị sự mộc mạc, thôn dã và hiếu khách của họ làm mềm lòng, nguyện bảo hộ họ đi lên kinh thành làm ăn. Sau trên đường đi đôi phu phu nhặt được một hài tử bị phụ mẫu vứt bỏ liền nhận làm nghĩa tử. Dù sao cả hai nhiều năm cũng chưa có nhi tử, rất vui vẻ mà đối tốt với nó. Mà hài tử năm đó không ai khác cũng chính là phụ thân của Ngu Vĩnh An - Ngu Huyền Lan.
Tính ra Đinh Lôi cũng chính là người ảnh hưởng nhiều nhất tới phụ thân hắn. Vì năm đó sau khi phu phu Ngu Gia lên kinh thành Đinh Lôi liền thành quản gia của họ. Suốt quãng thời gian đó đều chăm sóc phụ thân hắn song còn kể rất nhiều chuyện trên giang hồ khiến phụ thân hắn mang trong mình tư tưởng trở thành hiệp khách ngao du khắp nơi.
Mà lớp người đầu tiên của Ngục Đảo cùng một thân võ học của phụ thân hắn đều là Đinh Lôi đào tạo ra.
Ngu Vĩnh An đối với con người này lại vạn phần kính nể. Đinh Lôi vẫn luôn trung thành với Ngu Gia, trung thành với Ngục Đảo và phụ thân hắn. Cả đời nguyện không lấy vợ sinh con cống hiến hết thảy cho Ngu gia. Tương lai còn vì Ngu gia mà chịu tội thay cho Ngu Phước, bị 'Ngu Vĩnh An' gài bẫy cuối cùng bị nam chính ban chết.
Kiếp trước 'Ngu Vĩnh An' không hề tiết lộ thân phận thật sự của y vì hiểu lầm trong quá khứ với Ngu Huyền Lan. Đinh Lôi cũng vì không biết nên vẫn luôn phản đối việc y lên đứng đầu Ngục Đảo. Cuối cùng phản bội Ngu Gia, bị 'Ngu Vĩnh An' gài bẫy đáp trả.
Y khi đó nhắm vào Ngu Phước mà tính kế, Đinh Lôi lại là người trọng tình nghĩa, không thể nhẫn nhịn được cảnh hài tử mà bản thân nuôi lớn rơi vào hiểm cảnh nên đã thay Ngu Phước nhận tội.
- Kiếp trước -
Ngu Vĩnh An khoác trên mình hồng y chạm đất, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cài thêm trâm khổng tước lộng lẫy. Đôi hài được tú nương tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ nay lại bị lớp lớp bùn đất bẩn thỉu của ngục giam làm cho nhiễm bẩn. Nhưng những bước đi của y vẫn rất bình thản, thanh thoát không kém phần hữu lực mà đi tới trước một phòng giam cũ kĩ, ẩm mốc.
Trước mắt y hiện tại là hình ảnh một lão nhân gia già nua xấu xí, y phục rách nát. Mái tóc bạc phơ lưa thưa vừa rối bời vừa bết bẩn ngồi trên nền đất mà lẩm bẩm về những ký ức ngày xưa. Những ký ức khi mà lão vẫn còn chăm sóc cho hai vị tiểu thiếu gia năm đó.
Song Đinh Lôi thở dài một cách mệt mỏi, nhìn Ngu Vĩnh An một thân cẩm ngọc vô giá bằng ánh mắt đầy thù hận, khinh bỉ nói:
"Thôi - Chỉ - Lục! Người Tây Minh các ngươi đều ác độc như nhau. Cha ngươi hại chết công tử của ta còn chưa nói, đến ngươi lại thôn tính cả Ngu gia lẫn Ngục Đảo... Khụ... Khụ... Rốt cuộc Ngu gia gây thù chuốc oán gì với cha con các ngươi mà các ngươi lại ép bọn ta tới bước đường cùng như vậy? Khụ... Khụ... "
Ngu Vĩnh An đơn giản liếc xuống nhìn Đinh Lôi ho khan mà khoé môi nhấc lên.
"Ngu gia đối với ta chẳng có thù oán gì. Chỉ là công tử của ngươi... " - Ngu Vĩnh An giọng nói lạnh như băng, từ từ ngồi xuống tiến gần tới Đinh Lôi thủ thỉ - "Công tử của ngươi nợ cha ta một đoạn tình nghĩa phu phu, nợ nhi tử của ông ấy một mạng! "
Giọng Ngu Vĩnh An thủ thỉ bên tai như âm điệu của yêu ma đang dụ dỗ con người đi vào bẫy rập mà y tạo ra. Dung mạo bị che khuất một nửa bởi bóng tối cùng ánh mắt chứa đầy lửa hận càng khiến dung mạo của Ngu Vĩnh An trông ma mị cũng không kém phần doạ người.
Nhìn lão già khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt mơ hồ nhíu lại nhìn y một cách khó hiểu lại như nhớ tới điều gì, bỗng Ngu Vĩnh An cười lớn, giọng y vang vọng khắp ngục tù tối tăm nghe thật rợn người. Cuối cùng y nở một nụ cười đầy thương xót cùng thống khổ, nước mắt bên khoé mi trực trào rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt Ngu Vĩnh An mất đi vẻ cao quý lãnh diễm ban đầu thay vào đó y như mất kiểm soát mà nói ra điều bản thân cất giấu lâu nay:
"Ngươi biết hay không 26 năm về trước, cha ta cùng Ngu Huyền Lan trên đường ngao du vô tình gặp được nhau. Cả hai vốn dĩ kẻ có tình người có ý, thậm chí còn chung sống với nhau như một đôi phu phu thực sự. " - Ngu Vĩnh An thoáng dừng lại, bình thản nói tiếp - "Vậy mà ngay lúc cha ta mang thai Ngu Huyền Lan lại bỏ mặc người mà thành thân với công chúa Tề Quốc. "
Nói đến đây Ngu Vĩnh An nắm chặt vạt áo rách rưới của Đinh Lôi kéo lão lại gần. Nụ cười bên môi y vặn vẹo, giọng điệu điên cuồng hơn trước:
"Còn chưa hết đâu! Hắn còn hạ Hồng Hoa (*) vào rượu ép cha ta uống! Là chính tay hắn giết chết nhi tử của mình! Đinh Lôi! Ngươi nói xem hắn có đáng chết hay không? "
Hồng Hoa: Thuốc phá thai
Ngu Vĩnh An càng về cuối giọng nói càng ẩn chứa tức giận, nước mắt của y cứ rơi liên tục. Đau khổ cùng uất hận mà cha của y phải gánh chịu sao Ngu Huyền Lan có thể thấu được. Chính Ngu Huyền Lan là người hại cha y, hại Thôi Túc mất đi bản chất ngây thơ trước kia của mình.
Chính tay Thôi Túc năm đó trước khi rời đi đã hạ trùng độc khiến Ngu Huyền Lan phải chết trong thống khổ. Nhưng cũng chính vì vậy mà hại bản thân Thôi Túc rơi vào tuyệt vọng, để rồi cả tuổi thơ của Ngu Vĩnh An chỉ còn lại bất hạnh.
Trong quá khứ Ngu Vĩnh An cùng Thôi Túc nói chuyện với nhau đều cách một cánh cửa gỗ, đa số đều là y đơn phương nói chuyện. Thôi Túc luôn nhốt bản thân trong phòng còn y luôn đứng bên ngoài hỏi thăm nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến 3 câu. Cho tới một ngày, cha chấp nhận gặp mặt y, kể lại cho y toàn bộ mọi chuyện, còn gục bên vai y mà khóc nấc lên.
Nhưng họ chỉ gặp nhau đúng một lần duy nhất bởi đó cũng chính là ngày tộc Du toàn diệt. Đó là lần đầu tiên cha nhìn y một cách dịu dàng, bao dung. Cũng là lần đầu tiên y thấy cha khóc vì y, mỉm cười vì y.
Cái thời khắc Thôi Túc bị bao trọn trong ngọn lửa đỏ rực Ngu Vĩnh An vẫn luôn nhớ mãi thậm chí sau này nó còn trở thành cơn ác mộng của y.
Một hài tử đang học cách trưởng thành cứ như vậy tự nuôi trong mình thù hận. Ban đầu Ngu Vĩnh An cũng muốn học cách tha thứ nhưng lâu dần y cảm thấy như vậy không đáng. Cảm thấy Ngu Huyền Lan dù đã chết nhưng hận thù trong lòng y vẫn chưa nguôi ngoai.
Vậy phá hủy hết tất thảy những gì hắn yêu quý đi là được. Để hắn dù ở dưới Địa Ngục cũng phải thấy Ngu gia, Ngục Đảo mà một đời hắn gây dựng bị phá hủy trong tay chính nhi tử của mình.
"Ngươi... Không thể nào... "
Đinh Lôi đồng tử mở to hết cỡ, khuôn mặt trắng bệch, thất thần luôn miệng phủ nhận thân phận của Ngu Vĩnh An. Nhưng nhớ tới y năm nay cũng đã 25 khuôn mặt tựa có nét Ngu Huyền Lan năm xưa. Lại theo những lời mật tín cuối trước khi Ngu Huyền Lan chết lão không thể không tin đây là sự thật.
Nếu lão biết trước thân phận của Ngu Vĩnh An có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước đường này?
Không đúng, rõ ràng chính lão cũng đã nhận ra từ trước chỉ là một phần nào đó lão không chấp nhận được việc này nên đã tự lừa mình dối người để Ngu Vĩnh An sống trong thù hận mà phá hủy hết thảy.
Đinh Lôi đau khổ cười lớn, nước mắt cũng rơi, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa nhưng tất cả đã quá muộn.
Ngu Vĩnh An biết rõ bản tính của Đinh Lôi nên mới cố tình nói ra sự thật, để lão phải hối hận.
Bởi y muốn người Ngu gia khi chết đi đều phải mang trong mình nỗi ân hận xuống Địa Phủ để có thể nói cho Ngu Huyền Lan biết nhờ ơn hắn bọn họ sống khổ như thế nào, bị y dày vò ra sao.
Ngu Vĩnh An cũng chẳng muốn nói nhiều với người sắp chết. Trước khi đi y vẫn không quên mỉa mai:
"Ta rất mong chờ giờ Ngọ ngày mai đấy! Khi đó ngươi sẽ như con cá đang nằm trên thớt vậy. Một nhát dao chặt xuống liền... Hahaaahaa "
Tiếng cười của Ngu Vĩnh An vang vọng trong không gian tối tăm, yên lặng khiến người không khỏi rùng mình. Nhưng chính chủ nhân của nó lại chẳng lại chẳn nhận ra trong tiếng cười đó có bao phần thống khổ, bất lực. Càng không nhận ra trong đó có bao nhiêu tuyệt vọng.
Đám người Ngu gia đau khổ một, Ngu Vĩnh An lại đau khổ mười. Với một người nặng tình như Ngu Vĩnh An, tự tay giết chính những người luôn đứng ra bảo vệ, chăm sóc y là một chuyện khó khăn. Nhưng y lại là một kẻ cố chấp, nhất quyết không chịu nhường bước cuối cùng để đôi bên cùng rơi vào đau khổ, tuyệt vọng.
.
Ngu Vĩnh An mệt mỏi day day mi tâm, nếu sự việc đơn giản như vậy chắc chắc sẽ không tạo nên một hồi bi kịch của 'nhân vật phản diện' .
Thời gian sau đó nam chính Hàn Minh Dực cùng nữ chính Ngô Tiểu Huệ tiến độ tình cảm được thúc đẩy nhanh.
'Ngu Vĩnh An' vì thù hận mà tàn sát người Ngu gia cũng chính là mất đi chỗ dựa vững chắc đối với nam chính cũng mất đi giá trị lợi dụng. Cứ như vậy nam chính lấy cớ y hãm hại nữ chính bị mà hạ lệnh cho người vây bắt.
'Ngu Vĩnh An' cũng nhờ vậy mà nhìn rõ bộ mặt thật của nam chính, uất hận rời khỏi hoàng cung.
Trên đường chạy trốn thì vô tình gặp được nữ đế Tề Quốc, cũng chính là công chúa năm xưa thành thân với Ngu Huyền Lan.
Ả ta như kẻ điên mà lảm nhảm đủ điều, đến khi cái tên Ngu Huyền Lan được phát ra từ miệng ả mới thu hút sự chú ý của 'Ngu Vĩnh An' .
Ả ta đang kể về sự thật năm đó.
Mộng Hoa khi đó vẫn là công chúa, đem lòng ái mộ Ngu Huyền Lan mà Tề Quốc nổi tiếng bởi Vu Thuật Cổ, ả ta cứ vậy mà hạ Vu Thuật vào Ngu Huyền Lan. Khiến Ngu Huyền Lan cùng Thôi Túc xảy ra xích mích, còn ép Thôi Túc uống Hồng Hoa.
Nhưng không ngờ Thôi Túc vì yêu sinh hận mà hạ độc chết Ngu Huyền Lan.
Sau khi mất đi người mình yêu Mộng Hoa như kẻ điên mà tạo phản, cướp ngôi lên làm nữ đế Tề Quốc hòng tìm thấy Thôi Túc để trả thù. Trận chiến toàn diệt tộc Du năm đó cũng có một chân của ả.
Thù đã trả chỉ là tâm ả ta chưa bao giờ đặt vào chính sự nên không lâu sau Tề Quốc thất thủ, bị Đại Minh Quốc đánh chiếm. Ả ta cũng vì thế mà bị bắt nhốt.
'Ngu Vĩnh An' khi đó như chết lặng, y hoàn toàn tuyệt vọng mà ngã khụy trên nền đất lạnh lẽo.
Đến khi đó y mới nhớ tới những lời mà cha y đã dặn dò trước khi hoả hoạn năm đó xảy ra.
"Ta không mong con hận hắn... Cũng không muốn con sống trong thù hận... Lục Nhi! Hứa với ta sau khi đến Ngu Gia hãy an phận sống một đời! Lấy chồng sinh con như bao ca nhi khác được không? Hứa với ta... "
Y đau khổ cười lớn, nụ cười đầy tuyệt vọng cùng thống khổ. Gần 20 năm y sống trong thù hận, làm hết thảy để phá hủy những gì Ngu Huyền Lan yêu quý nhất. Vậy mà kết quả y nhận lại đơn giản là hai chữ 'hiểu lầm' .
Kẻ thù thật sự vẫn còn sống trước mặt y, còn 'người thân' còn lại của y đều bị chính tay y tự mình giết hết.
Đúng là chuyện cười nhân gian mà!
Sau đó y như kẻ mất hồn mặc người vây bắt, dù là được ám vệ thân cận tới cứu y vẫn không muốn đi. Thậm chí còn có ý định muốn chết, cuối cùng y để tên ám vệ đó một đao kết thúc tất cả.
Đến cuối cùng người chết trong thống khổ cùng nỗi day dứt thật sự lại là 'Ngu Vĩnh An' .
Ngu Vĩnh An đối với vị 'ca ca' này của mình không biết phải nói làm sao.
Nếu không phải hắn thấy rõ ràng ký ức của 'Ngu Vĩnh An' chắc chắn hắn vẫn sẽ bị nội dung trong cuốn tiểu thuyết kia lừa.
Nội tâm cùng bối cảnh trong quá khứ của nhân vật phản diện 'Ngu Vĩnh An' được miêu tả rất chi tiết. Nhưng tác giả đã lược bớt một số chi tiết nhỏ để xây dựng lên 'Ngu Vĩnh An' với hình tượng một kẻ mang tâm lý vặn vẹo, yêu nam chính đến điên cuồng, là một kẻ ham hư vinh làm tất cả để đạt được quyền lợi cho bản thân. Và đặc biệt không thể thiếu việc y luôn đối đầu với nữ chính.
Sự thật tác giả không hề viết về việc Ngu Huyền Lan đã hạ Hồng Hoa với Thôi Túc nên trong mắt người khác một nam nhân vứt bỏ vợ con của mình không xứng để y trả thù như vậy.
Còn việc yêu nam chính là tác giả biểu đạt thứ tình cảm đó quá lên. Thực sự 'Ngu Vĩnh An' ban đầu chỉ coi nam chính như công cụ lật đổ Ngu gia, sau mới có tình cảm. Cũng vì thế mà y không hề chấp nhận được việc nữ chính với nam chính gần gũi nhau mà ghen tuông, đối đầu với nữ chính.
Nhớ tới đây Ngu Vĩnh An hắc tuyết đầy đầu, mệt mỏi day day mi tâm.
Tất cả là tại tác giả.
"Tiểu An! Con không sao chứ? "
Thấy Ngu Vĩnh An mặt xanh xao, mi tâm nhíu lại như thấy khó chịu khiến Tô Hành Ý có chút lo lắng nhưng đáp lại cậu chỉ là cái lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói qua đáp lại vàu câu với cậu sau đó hắn cúi đầu rời đi.
Tô Hành Ý công việc bề bộn cũng chỉ biết nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vẫn không quên để người đi theo bảo vệ hắn.
Bước ra sân chùa Ngu Vĩnh An sực nhớ tới Cửu Mộ liền dò hỏi vài người xung quanh.
Tiến tới một túp lều gần cửa chùa, Ngu Vĩnh An chân chưa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Cửu Mộ gào thét bên trong:
"Ngươi cái tên hỗn đản, không biết bắt mạch mà cũng đòi làm đại phu sao? "
"Ta... " - Một giọng nam trầm yếu ớt vang lên như muốn phản bác lại nhưng chưa kịp nói Cửu Mộ đã chặn họng gã - "Ta cái gì mà ta! Nhìn thôi đã biết chẳng được tích sự gì! Quả nhiên không nên tin cái tên ngụy quân tử kia mà! "
Ngu - tên ngụy quân tử kia - Vĩnh An: ???
"Không biết tên xui xẻo nào lại chọc phải nhóc Mộ vậy? " - Một người phụ nữ ở lều bên cạnh thì thầm.
"Ai biết được! Nhưng chắc chắn tên này sống không được yên đâu! Tiểu cẩu tử này tinh quái lắm " - Một người khác ở bên phụ hoạ.
Đám người ngồi lại với nhau mà rầm rì bàn tán, Ngu Vĩnh An đứng một bên mà hắc tuyến đầy đầu. Sức mạnh của mấy bà thím nhiều chuyện thật không thể coi thường được.
Ai đời lại đi nói con nhà người ta là cẩu bao giờ?
"Ôi trời... "
Ngu Vĩnh An vừa chuẩn bị bước vào đã thấy thiếu niên mình chỉ định chạy ra, phía sau còn có vật lạ bay tới. Là một chiếc ghế gỗ nhỏ, may hắn né kịp không đã ăn trọn cái ghế vào mặt.
Thiếu niên nhanh chân núp ra sau lưng hắn, Cửu Mộ cũng từ trong lều chạy ra. Miệng nó còn không ngừng mắng chửi thiếu niên kia.
Đương sự vừa bước ra lại thấy Ngu Vĩnh An trước mặt, nó cười gằn một cái. Bỏ mặc chiều cao chưa tới vai hắn mà cất giọng lanh lảnh:
"Ngươi cái đồ ngụy quân tử còn dám tới đây? Ngươi xem người ngươi đem tới là cái bộ dạng gì? Bắt mạch còn không biết mà dám tự xưng là đại phu? "
"Ta... Ta chưa từng nói... ta là đại phu... Là y... bắt ta tới... "
"Im miệng"
Thiếu niên run rẩy co người lại mà phân trần nhưng chưa để cậu nói hết Cửu Mộ đã quát thẳng mặt khiến cậu càng sợ hãi hơn. Rõ ràng chỉ là một hài tử mà sức mạnh còn hơn cả cậu. Đánh cậu một cái mà như gãy mấy cái xương sườn vậy.
Thiếu niên không dám đối mặt với Cửu Mộ, cậu cố nép mình phía sau lưng Ngu Vĩnh An để tránh ánh mắt giết người đang nhắm vào cậu.
Ngu Vĩnh An bị vây chặt giữa cả hai cũng chỉ biết cười trừ, đưa hai tay ra ngăn cản Cửu Mộ phía trước đang có ý tiến tới hại người.
Liếc nhìn thiếu niên phía sau, Ngu Vĩnh An khẳng định bản thân không nhận nhầm người. Hắn nhớ rõ ràng đây là Quỷ Y trong ký ức của 'Ngu Vĩnh An' .
Liêu Quân từ nhỏ đã không cha không mẹ, sống trong một thôn trang nhỏ nhưng không biết vì lý do gì đám người đó lại không hề ưa cậu, mặc cậu sống chết tự lo cho bản thân. Khi cậu lớn hơn mỗi ngày đều lang thang nơi hoang vu rừng rú, tự kiếm sống qua ngày.
Năm cậu lên 7 tuổi, Trương Địch Luân khi đó lên núi hái thuốc vô tình bị thương Liêu Quân khi đó đi ngang qua, tiện đường ra tay cứu giúp.
Biết được cảnh ngộ của cậu Trương Địch Luân thương xót không thôi lại thấy cậu và lão có duyên liền đưa cậu trở về Ngu Gia.
Nhưng lão lại sai lầm khi tin tưởng Lý Thu Sinh, giao Liêu Quân cho gã dạy dỗ.
Liêu Quân ban đầu vốn lạ người, ít nói nhưng vẫn rất thẳng tính nhiều lần thấy Lý Thu Sinh hại người đều ra tay ngăn cản, nhất là khi gã hạ dược Ngu Vĩnh An. Nhưng mỗi lần như vậy cậu đều bị gã cho người đánh đập, phạt không cho ăn uống lâu dần khiến cậu mắc tâm bệnh, tính tình thay đổi không ít trở lên sợ người hơn, còn mắc bệnh lười ăn.
Năm nay Liêu Quân cũng vừa bước qua tuổi 21 nhưng thân thể lại yếu kém thua cả thua thiếu niên 17 tuổi. Cơ thể gầy gò như đụng vào một cái liền gãy thành tám khúc, khuôn mặt hóp lại hốc hác. Y phục tùy ý mặc, tóc cũng tùy ý vấn lên. Chưa kể tâm bệnh lâu ngày khiến cậu mỗi ngày đều không ngủ đủ giấc, quầng thâm dưới mắt rất đậm khiến cậu trông già trước tuổi. Thêm cả giọng nói trầm ổn, run rẩy, đối với người ngoài luôn là bộ dáng sợ sệt, trốn tránh thực sự khiến người chướng mắt. Nếu không phải có ký ức của 'Ngu Vĩnh An' hắn lại tưởng người trước mắt này là một ông chú trung niên bị gia đình bỏ rơi mà trở nên điên điên khùng khùng cũng nên.
Nếu nói nam nhân có điểm gì đặc biệt thì chỉ có thể là đôi mắt màu xanh ngọc bích có phần u ám. Chính điểm này khiến cậu bị người khác né tránh, chửi rủa. Cũng là tiền đề trong tương lai khiến cho cái tên Quỷ Y vang xa.
Tương lai sau khi Lý Thu Sinh bị đuổi, Trương Địch Luân phát giác ra những chuyện gã làm từ đó cũng từ mặt gã. Lão luôn nghĩ Liêu Quân như hiện tại là do bản thân đã quá tin người nên sau đó vẫn luôn chú tâm dạy dỗ cho cậu.
Liêu Quân học hỏi rất nhanh, chỉ một quãng thời gian ngắn học được không ít cách chữa bệnh. Thiên phú so với Thôi Túc cũng không kém cạnh là bao.
So với Thôi Túc giỏi điều chế thuốc giải độc cùng một số loại bệnh hiếm khác thì Liêu Quân lại luôn làm những điều khiến người kinh ngạc. Như tìm cách chữa bệnh hoa liễu cho nữ tử thanh lâu, hay luôn tìm cách chữa bệnh lao. Đặc biệt cậu mang tư tưởng tiến bộ khi có thể thực hiện phẫu thuật trên cơ thể người.
Chỉ là đối với người cổ đại những việc đó đã vượt qua sức tưởng tượng của họ nên đối với họ Liêu Quân không khác gì kẻ điên.
Thêm bộ dáng khác người kia, cái tên Quỷ Y cũng từ đó mà ra đời.
Nhưng người có tài ắt sẽ có đất dụng võ, năm Liêu Quân 27 tuổi khi đó theo lệnh của 'Ngu Vĩnh An' mà ở lại biên cương phụ giúp cứu người. Tĩnh vương khi đó bị địch đánh lén, một đao xuyên bụng, gan cũng bị xuyên thủng. Liêu Quân khi này sử dụng tài năng của mình mà cùng Tĩnh vương đánh cược một mạng. Sau đó Tĩnh vương cũng nửa tin nửa ngờ mà chấp thuận phương án của cậu. Nhờ vậy mà gã thu về một mạng, danh của Liêu Quân cũng vang xa người đời cũng ít gọi cậu là Quỷ Y hơn.
Chỉ tiếc 1 năm sau đó, cậu lại không thể chống trọi được với chính căn bệnh của bản thân, cứ thế mà chết trong cô đơn.
Mà Tĩnh vương - Hàn Nhất Dạ do chính cậu ra tay cướp về từ Quỷ Môn Quan lại ngu ngốc tự đâm đầu vào chỗ chết, còn lấy lý do chết vì tình yêu cao cả.
Đúng thật là người muốn sống cũng chẳng được, kẻ lại thích chết một cách vô ích.
Ngu Vĩnh An nhìn nam nhân trưởng thành đang núp sau thân hắn kia mà không khỏi thở dài. Thật ra dáng người của hắn cũng chẳng tốt hơn là bao, thử hỏi xem một người một ngày ăn không đủ ba bữa, lại còn ít vận động thì trên người có được mấy lạng thịt. Hắn hiện tại cũng mới 15, vóc dáng cũng không quá cao, so với Liêu Quân thấp hơn đốt ngón tay là cùng.
Bối cảnh hiện tại lại có chút khó nói, nhìn nhóc Cửu Mộ kia tức tới mặt đỏ lên thở phì phò, răng nghiến chặt kêu lên từng tiếng ken két rõ ràng, ánh mắt vẫn chứa đầy lửa giận chưa nguôi. Nhìn nó như hận không thể lao lên cắn xé hai người bọn hắn vậy.
Liêu Quân phía sau lại như muốn khảm cả người cậu vào sau lưng hắn để trốn tránh Cửu Mộ.
Còn Ngu Vĩnh An đương nhiên vẫn đứng im một chỗ, hắn nào biết dỗ trẻ con. Kiếp trước hắn không chọc cho bọn nó khóc rống lên thì cũng thôi đi lấy đâu ra chuyện nhẹ nhàng dỗ dành. Nên hắn chẳng biết làm gì trừ đứng giữa tách cả hai ra.
"Ngươi còn không mau tránh ra? Nếu không tránh đừng trách ta độc ác! "
Ngu Vĩnh An không quá quan tâm, dù hắn thân hình đúng là có chút thiếu thịt nhưng cũng không tới mức quá yếu. Kiếp trước còn từng vật lộn với không ít người kích cỡ quá khổ. Một hài tử như Cửu Mộ có thể đả động gì tới hắn?
Suy nghĩ vừa dứt Ngu Vĩnh An không ngờ Cửu Mộ thật sự xông lên cắn vào cánh tay phải đang giơ về phía trước của hắn khiến hắn bất ngờ không thôi.
Hắn xin rút lại lời vừa nói, nước đi này của Cửu Mộ hắn thật sự đỡ không lại.
Đến khi định thần lại Ngu Vĩnh An đau đớn hét lên, tay còn lại cố gắng gạt đầu Cửu Mộ ra nhưng vẫn là bất lực.
"Ết... i... "
Cửu Mộ tăng thêm lực đạo, miệng cố gắng nói hai từ 'chết đi'. Nó càng nhìn càng thấy Ngu Vĩnh An chướng mắt, rất đáng bị cắn.
Hai bà thím bên kia vừa thấy Cửu Mộ xông lên cũng không dám ngăn cản, đứng một bên chỉ có thể tặc lưỡi thầm bàn tán. Nó chính là cẩu tử đấy. Không cần biết đối phương là ai, không vừa lòng cái gì liền cắn, không vừa mắt ai cũng cắn. Trong thôn của bọn họ trừ mẫu thân của nó ra trên người ai mà chẳng có dấu răng của nó để lại. Tới can ngăn có khi còn bị nó cắn xé khắp người cũng nên. Vì thế mà bọn họ cũng chỉ biết đứng một bên thầm cầu mong Ngu Vĩnh An không mất đi miếng thịt trên tay.
"Á! Mau nhả ra... Cứu ta... Ai đó... cứu... "
Ngu Vĩnh An thấy lực đạo càng lúc càng lớn hơn liền điên cuồng hét lớn. Hắn cảm thấy tay hắn như sắp mất một miếng thịt nhưng dù có làm thế nào đi nữa nhóc Cửu Mộ cũng không chịu nhả hắn ra nên hắn chỉ đành cầu cứu người ngoài.
Nhìn xung quanh thì tất cả đều né tránh không dám tiến tới một bước như sợ người tiếp theo sẽ là họ.
Quay qua Liêu Quân thì thấy cậu đã giả chết nằm trên đất từ bao giờ.
'Thật không có tiền đồ' - Tất cả mọi người có mặt đều cùng chung một suy nghĩ.
Ngu Vĩnh An bị cơn đau quấy nhiễu mà không suy nghĩ được gì, nước mắt trên khoé mi trực trào.
Đúng lúc này từ trong lều vọng ra tiếng người yếu ớt:
"Khụ... Khụ... Mộ nhi... Mau thả người ra... Khụ khụ... "
Dường như Cửu Mộ thật sự nghe theo lời người kia, lực cắn nhẹ đi nhưng nó vẫn rất tức giận, miệng vẫn không thả tay Ngu Vĩnh An ra.
Ngu Vĩnh An biết bản thân chọc đúng chó dữ, chứ đám nhóc hồi trước hắn chọc chẳng khác gì cún con, kêu ngao ngao mấy tiếng rồi thôi. Còn Cửu Mộ hắn sợ nó không chỉ là chó dữ mà còn dại, chuyên đi cắn người.
Hài tử thời cổ đại thật khó chọc mà.
Lại nghĩ nó nghe lời người kia như vậy chắc là mẫu thân của nó đi. Vì thế Ngu Vĩnh An liền lớn giọng nói:
"Mau thả ra... Mẫu thân ngươi nói nhả ra kìa... Nhanh lên... Áaaaaa... "
Chẳng biết Cửu Mộ ăn phải gì, Ngu Vĩnh An chưa nói xong nó lại cắn mạnh như trước khiến hắn thất thanh kêu lên.
"ARG... AAAAAAaaaa... "
"MỘ NHI... KHỤ... KHỤ... Khụ khụ.... "
Ngay sau khi nghe thấy tiếng kêu thất thanh, âm giọng nữ thanh mảnh, có chút yếu ớt từ trong lều vọng ra quát nhưng dường như người đó đã lấy hết sức lực của mình mà gọi tên nhi tử nên về sau chỉ có thể nghe thấy tiếng người ho khan dữ dội.
Cửu Mộ nghe thấy thế lập tức thả Ngu Vĩnh An ra, liếc hắn mấy cái, để lại lời cảnh cáo rồi mới bước vào trong.
"Ngươi chờ đấy! Gừ... "
Trước khi vào nó còn không quên quay lại nhe răng cảnh cáo. Ngu Vĩnh An ấm ức nắm chặt vết thương vẫn còn đau âm ỉ, thầm chửi nó trong lòng là 'cẩu tử biết cắn người' mấy trăm lần.