Sau chiến thắng ở biên cương phía Bắc, vào tiết Lập Hạ, tin tức lại được truyền về, Mạnh Lương Thần dẫn quân thu phục những thành trì đã mất ở phía Nam.
Với áo giáp, thuốc trị ẩm thấp và nhuệ khí tăng cao, binh sĩ liên tục đẩy lùi quân địch. Đến Hạ Chí, không chỉ thu hồi toàn bộ lãnh thổ đã mất, mà còn tái thiết lập các hiệp ước với chư hầu.
Trước tiết Thu Phân, Hoàng bá bá, Mạnh Lương Thần và phụ thân ta đều có thể trở về.
Ta may một bộ y phục mới, mang toàn bộ trang sức hắn tặng, từ sáng sớm đã chạy lên thành lầu chờ hắn.
Đại quân dự kiến đến vào giờ Ngọ, nhưng ngay giờ Thìn, ta đã thấy một con ngựa đỏ rực từ xa phi tới, bụi tung mịt mù – đó chính là Xích Ảnh Mã.
Người trên ngựa chính là Mạnh Lương Thần, người ta ngày đêm mong nhớ.
Ta chạy xuống thành lầu, hắn đã vào đến cổng thành. Trên lông mày hắn có thêm một vết sẹo, gương mặt còn dính bụi đất, đôi tay đầy những vết thương nhỏ. Nhìn hắn, lòng ta nhói đau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Mạnh Lương Thần muốn đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng xung quanh đều là triều thần, hắn chỉ cúi đầu, cố gắng nhẫn nhịn.
"Quận chúa vẫn khỏe chứ?" Giọng hắn run rẩy hỏi.
Ta gật đầu, cố nén nước mắt, nói:
"Mọi thứ đều ổn. Nhị Hoàng tử đường xa vất vả, mau hồi cung đi. Quý phi nương nương chắc đang mong ngóng. Ta sẽ ở đây đón Hoàng bá bá và phụ thân."
Lại qua một canh giờ, đại quân mới tới.
Hoàng bá bá và phụ thân đều đã thêm phần phong sương, ta lao vào lòng phụ thân, òa khóc nức nở. Chỉ cần bình an trở về là tốt, chỉ cần bình an là đủ.
Khóc xong, ta lại ôm lấy Hoàng bá bá, tiếp tục khóc. Hoàng bá bá xoa đầu ta, dịu dàng nói:
"Ai bắt nạt Lam nhi của chúng ta? Hoàng bá bá trở về rồi, có Hoàng bá bá làm chủ cho con."
Ai bắt nạt ta, tất nhiên không cần ta nói ra.
Vị Hoàng hậu luôn điềm đạm, nay lại mắng chửi Mạnh Lương Châu không còn chút gì tốt đẹp. Đức phi quỳ một bên khóc lóc:
"Tiện nhân kia nhất định sẽ bị đuổi đi, chỉ cầu bệ hạ nể tình Thái tử đã vất vả hơn một năm qua, xin tha cho nó một con đường sống."
Mạnh Lương Châu quỳ thẳng trên nền đất, không hề tỏ ra sợ hãi hay nhún nhường, nói:
"Nhi thần yêu thích Dung Vi, có gì sai? Nàng là nữ nhân của nhi thần, mang thai con của nhi thần, nhi thần bảo vệ nàng thì có gì sai? Một đại trượng phu, nếu ngay cả thê tử và con cái cũng không bảo vệ được, thì còn mặt mũi nào để sống tiếp?"
Đức phi nghe xong, suýt nữa thì ngất đi.
"Thê tử?" Phụ thân ta ngồi một bên gần như bật cười thành tiếng. "Thái tử điện hạ xem một thông phòng như thê tử? Vậy xin hỏi, Lam nhi nhà ta phải ở vị trí nào?"
Hoàng đế giận dữ đến mức sắc mặt tối sầm lại:
"Đưa nữ nhân đó ra khỏi cung. Nếu ngươi có thể sửa đổi suy nghĩ, trẫm sẽ tha cho ngươi một lần."
Ta liếc nhìn phụ thân, ông liền tiếp lời:
"Chỉ cần nữ nhân đó không còn ở đây, hôn sự giữa Lam nhi và Thái tử, mọi thứ vẫn như cũ. Nhưng Lam nhi của ta tuyệt đối sẽ không cùng chung chồng với một tỳ nữ."
Đức phi khóc lóc ôm lấy Mạnh Lương Châu:
"Con ơi, con mau đồng ý với phụ hoàng đi."
Cuối cùng, Mạnh Lương Châu đành phải miễn cưỡng đồng ý, và hôn lễ được định vào ngày mồng sáu tháng mười.
Ta ngồi dưới gốc cây lựu, cùng phụ thân ăn dưa mật.
"Hôn sự này nhất định sẽ bị hủy bỏ, nhưng không thể để Chương gia ta là người đề xuất. Chỉ khi Thái tử tự mình mở miệng xin hủy hôn, danh tiếng của hắn mới bị tổn hại, các triều thần mới không dị nghị, và việc lập Thái tử mới mới có thể suôn sẻ." Phụ thân phân tích.
Ta gật đầu:
"Nữ nhi cũng nghĩ như vậy, vì thế con đường đã được bày sẵn cho hắn rồi."
Phụ thân nhìn ta một lúc, bật cười:
"Con đúng là lanh lợi."
Ta cầm chiếc chùy bên cạnh, giúp phụ thân đ.ấ.m lưng:
"Nếu như Mạnh Lương Châu đủ tư cách để trở thành một Thái tử, biết quan tâm bách tính, để tâm đến binh sĩ, xử lý tốt các vấn đề lương thực, binh khí và thuốc men, phụ thân có còn nghĩ đến việc khuyên Hoàng bá bá lập một Thái tử khác không? Lúc đó, con có nhất định phải gả cho hắn không?"
Phụ thân lắc đầu:
"Dù hắn làm tốt việc triều chính, cũng không thể kế thừa ngôi vị. Hắn không coi trọng con, phụ thân sẽ không để con phải chịu uất ức mà gả cho hắn. Hoàng tử nhiều vô kể, con thích ai, chúng ta sẽ đẩy người đó lên làm Thái tử. Mạnh Lương Châu chỉ có lợi thế là trưởng tử, lại thêm trước đây con thích đi theo hắn. Nhưng giờ hắn không coi con ra gì, còn làm nhục con như vậy, phụ thân làm sao nhịn được?"
Nói xong, phụ thân nắm lấy tay ta:
"Lam nhi, là phụ thân sai. Trước đây chỉ nghĩ đến việc ổn định triều đình, không hỏi ý con đã đưa con đến bên Mạnh Lương Châu. Hắn lại không ra gì, việc triều chính không bằng Mạnh Lương Trạch, quân sự không bằng Mạnh Lương Thần, dù có phế hắn đi, các triều thần cũng chẳng thể phản đối. Giờ đây, con tự mình chọn đu. Chỉ cần con thích, người đó sẽ trở thành Hoàng đế tương lai."