Trần Tích đi rồi, Lâm Vãn cảm thấy bầu không khí trong phòng y tế hơi vi diệu nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
May mà gần 10 phút sau cũng truyền dịch xong, cô và Chu Đường về lớp.
Tiết học buổi chiều nhanh chóng kết thúc, tới giờ ăn tối, các bạn đều đi gần hết rồi, Nhậm Hi Văn kéo cô tới một quán ăn thanh đạm gần trường.
Bởi vì tới muộn nên trong quán cũng chỉ có hai người.
Lâm Vãn vừa ăn một thìa cháo thì bỗng nhiên Nhậm Hi Văn hỏi: “Vãn Vãn, cảm giác được trai đẹp ôm kiểu công chúa là thế nào?”
Khụ khụ.
Suýt nữa Lâm Vãn bị sặc, cô mơ màng nhìn cô bạn thân: “Cậu nói vớ vẩn gì thế!”
Nhậm Hi Văn thấy ánh mắt vô tội của cô y như chú thỏ con, có khi lúc đấy cô ngất nên mới không biết, tròn mắt nói: “Cậu không biết ai ôm cậu đến phòng y tế à?”
Lâm Vãn gật đầu: “Tớ không biết, chỉ nhớ mang máng là có người ôm mình thôi, chẳng lẽ không phải là thầy Vương à?”
Nhậm Hi Văn ăn xong miếng cơm, nói: “Kì lạ thật, thầy Vương khỏe thế mà không chạy nhanh bằng Trần Tích, này, không phải cậu ấy thích cậu đó chứ?”
Trái tim Lâm Vãn run lên, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bình tĩnh đáp: “Cậu nói đùa gì thế, đâu phải cậu không biết, lúc nào cậu ấy cũng được gán ghép với Chu Đường mà.”
Thấy Nhậm Hi Văn không tin, cô nói tiếp: “Hồi trước tớ học ở lớp 4 từng thấy Chu Đường đưa bữa sáng cho Trần Tích, nhìn hai người họ rất thân mật, cậu đừng nói lung tung.”
“Có việc này hả?” Lâm Vãn nghiêm túc gật đầu, khuấy cháo trong bát.
Nhậm Hi Văn im lặng một lát, bỗng dưng cao giọng nói: “Không đúng, cậu biết Trần Tích từ trước rồi à?”
“Này, cả cái trường này có ai không biết Trần Tích chứ?” Lâm Vãn lẳng lặng nhìn cô nàng, kiểu gì câu hỏi này rất ngu ngốc.
Nhậm Hi Văn gật đầu: “Cũng đúng ha.”
Thế nên không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Thấy cô nàng không hỏi tiếp, Lâm Vãn thở phào một hơi.
Nhưng cô không còn bình tĩnh như trước được nữa.
Thật sự giống như lời Hi Văn nói ư?
Nếu được thì tốt quá.
Về tới phòng học, nhìn thấy Trần Tích và Chu Đường ngồi trước mình, cô không thể tìm được lý do nào để thấy hai người họ không hợp nhau, thầm tự nhủ bản thân không được nghĩ lung tung, không được ảo tưởng.
Hai ngày sau, sáng nào Lâm Vãn cũng phải tới phòng y tế truyền nước, cô sợ không theo kịp tiến độ học tập của các bạn nên cầm sách vở theo.
Trần Tích sợ cô thấy chán sẽ tới phòng y tế với cô, nhưng mà đều là Nhậm Hi Văn và Chu Đường nói chuyện với Lâm Vãn, Lục Dương thì hay kể mấy chuyện buồn cười ở lớp cho cô vui, còn cậu lại chẳng hay nói gì.
Cậu vẫn luôn như thế.
Tới ngày thứ 3, cô không phải truyền nước nữa, nhưng vì bỏ lỡ nhiều tiết học nên vẫn thấy lo lắng.
Cô không có thiên phú như các bạn khác, sức học cũng không bằng họ, mà lại còn lãng phí nhiều thời gian, Lâm Vãn hoảng hốt.
Tới khi học xong tiết tự học buổi sáng, Lâm Vãn đi ăn sáng về, thấy trên bàn có tuyển notebook mới tinh màu nâu.
Cô còn tưởng ai để nhầm trên bàn mình, vừa mở ra thấy chữ viết bên trong, từng chữ cứng cáp có lực, không phải kiểu viết ẩu qua loa.
Nhìn qua cô cũng nhận ra đây là chữ của Trần Tích.
Bên trong là ghi chú của từng môn học, trật tự, logic rõ ràng.
Trần Tích dạy kèm cho cô một tháng, cô cũng biết một ít thói quen lúc học của cậu, cậu thích phân loại rồi tổng hợp kiến thức theo cách riêng của mình, không phải cứ ghi theo sách giáo khoa hay là cách dạy của thầy cô, cậu sẽ viết lại những gì mình đã học được theo cách hiểu của mình, lúc học hay ôn lại cũng sẽ phù hợp với bản thân hơn.
Lâm Vãn vô thức cong môi cười.
Rõ ràng sáng nay cô chỉ ăn bánh bao và một cốc sữa đậu nành, nhưng vì Trần Tích, cô cảm thấy mình như uống mật ong vậy.
Tiếng chuông vào học vang lên, Trần Tích bước vào lớp.
Cậu ngồi xuống, cảm thấy Lâm Vãn đang nhìn mình, cậu ngoảnh đầu lại, mắt cô long lanh như sao trên trời, hai người mỉm cười nhìn nhau.
Lâm Vãn ghi lại những ghi chú mà cậu viết, vì còn phải trả vở cho cậu nên tới tối, cô lén đi tới quán photo ngoài công trường photo lại, cẩn thận ghim từng tờ với nhau, kẹp trong một cuốn sách khác, để ở trên bàn học.
Ngày hôm sau, nhân lúc Chu Đường không có trong lớp, Trần Tích đang ngồi một mình, cô trả vở cho cậu.
Giống như có tật giật mình, có lẽ vì cô cảm thấy Chu Đường và Trần Tích mới là một đôi, cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba.
Hoặc là cô muốn nói chuyện với cậu, nếu có Chu Đường ở đây thì sẽ không thoải mái lắm.
Cô cũng không rõ nữa.
Lâm Vãn chọc bút vào lưng cậu, Trần Tích đang cắm cúi làm bài, quay lại nhìn cô.
Lâm Vãn đưa vở cho cậu: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà, cũng không tốn nhiều công sức.” Trần Tích do dự, cậu cầm quyển sách rồi lại đưa cho cô: “Nếu không thì cậu cứ giữ lại đi, tớ cầm cũng chẳng để làm gì.”
Lâm Vãn cảm ơn cậu lần nữa, cô siết chặt chiếc bút trong tay, lúc cậu định quay lên, cô bảo: “May mà có cậu viết lại cho tớ, không thì tớ sẽ không theo kịp các bạn khác mất, cậu không biết quyển sách này quan trọng thế nào đâu.”
“Đúng lúc tớ muốn ôn lại kiến thức thôi, đều là bạn bè cả mà, cậu đừng coi trọng quá.” Trần Tích thờ ơ tỏ vẻ chẳng để ý lắm.
Lâm Vãn mỉm cười, đột nhiên cô cảm thấy giống như mình quay lại hồi bé.
Lúc cô cần nhất thì cậu sẽ xuất hiện.
Cậu giúp cô làm bài toán ứng dụng thực tế.
Giúp cô dạy dỗ mấy bạn bắt nạt cô hồi cấp 1.
Lúc cô giáo hỏi vấn đề mà cô không biết, cậu khẽ nói đáp án cho cô.
Lúc cô buồn bã, cậu cho cô viên kẹo xinh xắn.
Lúc cả người cô tái đi vì lạnh, cậu cho cô mượn túi chườm nóng.
Cậu như ánh nắng mặt trời, dịu dàng chiếu lên người cô.
Chỉ cần thấy cậu là cô sẽ yên tâm hơn.
Vì muốn cảm ơn các bạn đã chăm sóc mình, Lâm Vãn suy nghĩ hồi lâu không biết nên cảm ơn thế nào.
Mời ăn cơm thì quá bình thường, sẽ không chân thành lắm, tặng quà nhưng cô lại không biết nên tặng gì.
Hơn nữa nếu đứng trước mặt nói lời cảm ơn thì Lâm Vãn sẽ thấy ngại, cô là người hướng nội, có những lời không thể thốt ra được.
Cô còn đang sầu não vì chuyện này, đột nhiên cảm thấy người mình ấp lên, cô ngẩng đầu, nửa tháng nay trời lạnh âm u không có mặt trời, bây giờ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng học, hắt lên người Trần Tích giống như tranh vẽ.
Lâm Vãn mỉm cười, cô biết mình nên làm gì rồi.
Sáng thứ hai, trong lớp còn chưa có ai, Lâm Vãn cầm 4 túi quà màu trắng, đôi mắt ngập tràn vui vẻ chờ mong.
Cô vội vàng nhét hộp quà vào ngăn bàn Trần Tích, Chu Đường, Nhậm Hi Văn và Lục Dương.
Sau đó đó cô về chỗ ngồi mong hóng phản ứng của bọn họ.
Cô tặng Chu Đường chiếc khăn quàng màu đỏ, bên trong còn có tấm card ghi lời cảm ơn của cô, mặt sau là hình Chu Đường do Lâm Vãn vẽ, cô gái trong tranh buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy tự tin.
Hộp quà tặng Nhậm Hi Văn cũng là khăn quàng nhưng là màu hồng, cũng có một tấm card có hình vẽ, cô gái nhỏ có mái tóc ngắn, hồn nhiên đáng yêu.
Quà cô tặng cho Lục Dương là chiếc bút máy màu đen, bức vẽ trên tấm card là hình cậu ta đút tay vào túi quần, dáng vẻ lạnh nhạt khó gần.
Cô cũng tặng Trần Tích một chiếc bút máy màu đen nhưng họa tiết trên thân bút khác với Lục Dương, hình vẽ trên tấm card là lúc cậu đang ngồi trên bàn, vì quá cao nên khom lưng xuống, ánh mặt trời chiếu vào người cậu, gương mặt góc cạnh rõ ràng, yết hầu nhô lên, cực kì đẹp trai.
“Trời ơi Lâm Vãn, không ngờ luôn đó, người gì đâu vừa xinh vừa giỏi, lại còn vẽ đẹp nữa chứ, huhu hình cậu vẽ bọn tớ đẹp quá đi.” Nhậm Hi Văn hình cả 4 bức, đôi mắt sáng ngời, lao tới ôm Lâm Vãn.
“Tôi thấy tôi đẹp hơn thế này nhiều, cậu vẽ lại đi.” Lục Dương giả vờ bất mãn.
Nhậm Hi Văn lườm cậu ta, “Thôi đi cha ơi, cậu muốn Vãn Vãn vẽ thêm cho cậu một bức chứ gì, đừng hòng!”
“Lâm Vãn, cậu không cần khách sáo thế đâu, bọn tớ cũng có làm gì đâu.” Chu Đường mỉm cười cầm tấm card lên, “Tớ thích món quà này lắm, cảm ơn cậu nhé.”
Dáng vẻ cô nàng không vui sướng như 2 người kia.
Bởi vì Chu Đường đang nhìn tấm card cô vẽ cho Trần Tích.
Trần Tích nói: “Cậu vẽ đẹp lắm, cảm ơn nhá.”
Mấy chữ đơn giản lại làm lòng dạ Lâm Vãn vui như nở hoa.
Nhậm Hi Văn đi tới cạnh Trần Tích, khen: “Cậu vẽ Trần Tích đẹp trai quá. Giống như nam chính trong truyện tranh ấy, vừa đẹp trai lại dịu dàng.”
Nhậm Hi Văn là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, nói xong mới phát hiện 4 người còn lại im lặng, sắc mặt không tốt lắm, cô nàng lè lưỡi, vội vàng bảo: “Không ngờ cậu vẽ lại đẹp thế đó, mỗi người đều có nét riêng.”
“Tớ chỉ vẽ qua loa thôi, mọi người đừng chê nhé.” Lâm Vãn nhanh chóng đổi đề tài nói chuyện.
Các bạn lần lượt tới lớp, cả đám ai về chỗ người đó.
Thật ra Lâm Vãn muốn cảm ơn mọi người là thật, muốn tặng quà cho Trần Tích cũng là thật.
Cô luôn muốn vẽ một bức tranh chân dung tặng cậu, nhưng mà tặng cho mình cậu thôi thì không ổn chút nào, nhân cơ hội này nên mới vẽ.
Cô muốn tặng cậu mấy món đồ như găng tay, khăn quàng này nọ, nhưng nghĩ lại mấy thứ đó quá thân thiết ái muội, về sau, cô nhớ chữ cậu rất đẹp nên tặng bút máy, mua thêm cho Lục Dương một cái.
Cô sợ mọi người sẽ nhận ra có gì đó khác thường.
Món quà nhỏ bé không có gì đáng giá nhưng lại chan chứa cả tình cảm của cô.
Cô không biết Trần Tích biết hay không?
Hy vọng cậu biết, lại sợ cậu sẽ nhận ra.
Coi như mượn cơ hội này thực hiện mong ước nho nhỏ của cô.
Yêu thầm là thế, vừa dè dặt vừa hèn mọn.