Cuộc nói chuyện cùng với Kỳ Tường cũng đã ngừng, cả 2 đều cảm thấy rất vui và thoải mái trong suốt cuộc trò chuyện, Đoá Lệ đọc tin nhắn mới đã đến trong lúc đang nói chuyện đt mà cô chưa đọc. Mở hộp tin ra, nội dung trong tin nhắn hiện ra:
- Ừ. Thế vào ngày mai lúc 8h sáng ở quán cà phê mà em thích nhé. Thôi nếu em bận rồi thì thôi vậy. Chúc em ngủ ngon nhé!
- Okie, hẹn anh vào ngày mai. Cảm ơn.
Nhắn xong cô cảm thấy có điều gì đó không vui mấy, có cảm giác không thích vào cuộc hẹn ngày mai chút nào cả. Cô lại có cảm giác “ửng đỏ” khi nhớ về câu “moazh, thương em” của Kỳ Tường ban nãy mới nói xong, thì cái cảm giác không vui khi nhận tin nhắn của người yêu cũ cũng đã tan biến đi mất. Nằm suy nghĩ lâu, cô lấy đt ra và nhắn tin cho Kỳ Tường:
- Không biết giờ có làm phiền anh không? Ngày mai anh rảnh hông? Cỡ 8h sáng anh có phải đi học gì không? Nếu hổng có thì đi cafe với em nhé, được không anh?
Kỳ Tường đang cắn răng ngậm bút suy nghĩ về bài làm bỗng nghe tiếng chuông của tin nhắn tới, anh đọc tin nhắn xong không khỏi ngạc nhiên vì tin nhắn này đã có sự thay đổi hơn mọi ngày đó là từ “tui” hằng ngày nay đã đổi sang từ “em” rồi, anh không biết nên vui mừng hay sao nữa, trả lời tin nhắn:
- Ngày mai đó hả em? Ừ anh rảnh, vậy mai anh qua đón em ha?
5phút sau tin nhắn tới, không ngoài sự mong đợi, suy nghĩ của cô là anh sẽ đi với cô khi cô mở ra đọc tin nhắn của anh. Có cảm giác gì đó rất lạ khi đọc tin nhắn đó, không đợi lâu cô liền trả lời:
- Okie. Vậy sáng mai anh chạy qua chỗ công viên gần nhà em rồi chúng ta đi nhé. Thôi em đi ngủ đây. Mai anh nhớ đến sớm đó nha.
- Tuân lệnh. Anh biết rồi. Em ngủ ngon... Thương em.
Màn đêm đã buông xuống khắp thành phố, Đoá Lệ chìm vào trong giấc ngủ ngon. Bình minh lên đón chào ngày mới tốt lành và căng đầy sức sống, cô dậy từ sáng sớm đi tập thể dục vừa về tới nhà ngồi trên chiếc ghế cầm đt trên tay định gọi báo thức Kỳ Tường dậy chưa kịp gọi cho anh thì anh đã gọi đến cho cô, cảm giác rất vui và điều đó làm cho cô nhớ đến những thói quen khi xưa cùng với người yêu cũ. Cô bắt máy với giọng vui vẻ, cô nói:
- A.. Lô... Em nghe nè...
- Ô.. La... Anh nghe đây.. Em dậy rồi hả? Em mới đi tập thể dục về và đang định gọi cho anh đúng không nè?
- Bingo., sao anh biết hay quá vậy. Ai báo trước cho anh sao mà anh biết là em đang định gọi cho anh vậy. Anh dậy chưa. Nếu dậy rồi thì qua nay ăn sáng với em rồi chúng mình đi luôn.
- Anh mà lại. Okê, vậy em đợi anh 15’ anh sẽ có mặt ở công viên gần nhà em yêu liền. Đợi anh đó nhá, đừng đi đâu đấy.
- Okie anh, mau mau nha, em chờ đó. Lâu quá thì ở nhà nhé
- Okê anh biết rồi. Moazh
Cô cúp máy rồi đi thay đồ để lát đi gặp người yêu cũ, vẫn còn chút tình cảm gì đó với người ấy mặc dù trong suốt thời gian qua bản thân đã luôn cố nhận thức rằng mình đã quênđược nhớ về kí ức buồn đó nữa nhưng thật sự mà nói thì trong lòng vẫn còn nhung nhớ người yêu cũ. Chỉ cần nhắc đến 3 từ người-yêu-cũ thôi thì tim cô đã bắt đầu cảm thấy đau nhói vì không biết bao nhiêu kí ức xưa lại ùa về trong đầu của mình. Lấy tay gạt đi dòng nước mắt vô thức tuôn rơi từ đôi mắt của mình, Tiểu Lệ hít một hơi thật sâu rồi trang điểm để cùng Kỳ Tường đi gặp mặt một người cũ đã từng thương yêu.
Kỳ Tường đã đến công viên chờ đợi, anh hôm nay mặc đồ rất đơn giản nhưng vẫn toát ra bên ngoài một vẻ lịch lãm và đẹp trai, cũng vì thế mà trong suốt quảng thời gian đến và đợi Tiểu Lệ thì đã không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái nhìn anh một cách say mê không những thế một số trong đám người con gái đã bạo dạn tới làm quen với anh nhưng... Cái kết quả mà bọn họ nhận được từ anh chàng lạnh lùng ít nói họ Kỳ này đó làcâu nói “Tôi đã có người yêu rồi. Cảm phiền xin đứng xa tôi ra.” Đóa Lệ từ xa đi tới thì đã thấy xung quanh anh đã bị bao vây bởi những người con gái khác, cô vừa đi vừa ôm bụng cười kiểu đắc trí không ngờ kẻ vô duyên đáng ghét chỉ đẹp ở bề ngoài như anh ta mà lại thu hút nhiều cô gái phải bao vây như vậy – cô nghĩ thế rồi chả hiểu sao càng đi đến gần thì càng cảm thấy khó chịu thế này, chả biết cái cảm giác bây giờ của cô là do đâu mà ra nữa. Tiểu Lệ bèn lên tiếng giải vây cho hắn ta: “Anh yêu à, em xin lỗi vì em sửa soạn hơi lâu lát em sẽ bù lại cho anh yêu nhé”. Thế là anh chàng họ Kỳ tên Tường đó cuối cùng được giải thoát ra khỏi đám nữ háo sắc đó, anh mừng rỡ bước xuống xe và đi tới ôm siết lấy cô và hôn lên đôi má đang ửng hồng vì bất ngờ bị anh ôm lấy. Sau đó anh bế cô đặt lên xe mình, cẩn thận đội nón bảo hiểm cho cô. Và hai người xuất phát tới quán cà phê mà Tiểu Lệ đã hẹn với người yêu cũ. Xuyên suốt quảng đường tới quán ấy, cô cứ như nửa muốn nói rõ ràng vấn đề của cuộc hẹn hôm nay là muốn dằn mặt người yêu cũ mà thôi chứ thật sự cô không có ý khác, nhưng chả hiểu sao một nửa khác thì cô lại muốn có một cuộc hẹn cà phê này với anh cùng với một tư cách gì đó có thể tạm gọi là “trên mức bạn bè một tí”. Cứ thế cho tới khi bánh xe dừng lại trước cửa quán, Đóa Lệ bước xuống xe, dảo mắt nhìn xung quanh quán vài lần và trong lòng cô lúc này đây có một thứ gì đó rất đau nhói không thể dễ dàng đối diện được. Cảnh vật không thay đổi, mà tại sao lòng người thương lại đổi thay. Chua chát làm sao, có phải nước mắt của cô đang rơi ra không? Không phải đâu, chắc chắn là như thế... Tiểu Lệ đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt đang lăn dài xuống gò má, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần trong khi đợi Kỳ Tường gửi xe. Tại sao trong đầu cô cứ muốn quay về thế kia, chả phải cô muốn chứng tỏ cho kẻ phản bội đó thấy rằng những tháng ngày xa hắn, cô đã tìm cho mình một nửa mới rồi sao? Chả phải tối qua cô đã quyết định như thế rồi sao? Thì hà cớ gì bây giờ đã tới quán rồi thì cô lại muốn quay về nhà? Hàng vạn câu hỏi đang được đặt ra trong đầu của cô, thì bất chợt có bàn tay ai thật ấm áp đang nắm lấy tay cô rồi cô nghe thấy giọng nói có chút ấm áp khi gọi tên của cô. Đó là Kỳ Tường, anh đã đứng bên cạnh nãy giờ và tay anh thì vẫn đang nắm lấy tay cô và anh cất tiếng:
- Đóa Lệ ơi, Anh thật xin lỗi, bãi xe đông quá bắt em phải đứng đợi rồi, nào vô trong quán ngồi và thưởng thức nước thôi nào. Chắc nãy giờ em đứng đợi anh lâu như vậy thì chắc em khát nước phải không? Thế thì phải nhanh chóng vào trong kiếm chỗ ngồi và gọi cho em mới được.
Anh vừa nói dứt câu cánh tay ấy vẫn đang nắm chặt lấy tay cô không buông, cô quay sang nhìn anh vô tình nhận được nụ cười tỏa nắng của anh đang mỉm cười với mình. Tim cô lại một lần nữa lạc nhịp, sự buồn bã nãy giờ trong cô đã tan biến mất. Tại sao anh lại kì diệu tới như thế, như thể anh biết được rằng cô đang buồn đang lo vì một chuyện gì đó. Bước vào trong quán, thì một chàng trai thanh niên cỡ 20 mấy đứng dậy ra dấu hiệu với cô. Bàn tay cô bắt đầu toát hơi lạnh và có cảm giác bây giờ như đang cố muốn trốn tránh điều gì, không hiểu sao bàn tay cô đã được nắm chặt hơn, hơi ấm áp từ bàn tay kia đang truyền qua cô, tinh thần cô đã từ từ ổn trở lại. Đóa Lệ nắm chặt lấy bàn tay ấy rồi bước tới cái bàn của chàng trai kia. Kỳ Tường hình như đã biết được tại sao lại có cuộc hẹn này nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với nó. Anh giữ thái độ bình tĩnh bước đi cùng với Tiểu Lệ. Chàng trai kia đứng lên chào và đưa tay ra bắt tay với Kỳ Tường nhưng anh ta chỉ nhận được cái gật đầu. Kỳ Tường kéo ghế cho cô ngồi, và lấy menu chọn nước cho cô uống. Trong lúc anh chuẩn bị kêu nước thì anh chàng đó đã lên tiếng gọi trước: “Cho cô ấy một ly capuchino lạnh ít đá với ít đường.” Đóa Lệ giật mình, đưa mắt nhìn người yêu cũ của mình bèn suy nghĩ “tại sao anh lại phải làm như vậy chứ? Anh muốn chứng tỏ là anh vẫn còn thương tôi sao? Hay là anh muốn biết đây có phải là người yêu mới thật sự của tôi không? Ngu xuẩn, dù anh có ra vẻ như thế nào đi chăng thì những tình cảm hồi đó cũng đã chết mòn hết rồi, Quý Thành”, bỗng nhiên cô lên tiếng:
- Thật bất ngờ khi anh vẫn còn nhớ rõ loại nước em thích uống nhỉ. Nhưng mà giờ em không còn thích loại nước đó nữa rồi. Nên chị phục vụ làm ơn gạch loại nước đó đi dùm ạ. Đợi người con trai ngồi bên cạnh em gọi đã. Cảm ơn chị.