Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 2: Chương 2





CỘC….CỘC….CỘC…
- Ai đó ??
- Mamy…Người mẹ xinh đẹp của con đây .. ( ối…..ối…)
- Vâng…mẹ vào đi…
Bà Trịnh bước vào phòng của cậu quý tử con mình cười một cái rõ hiền từ :
- Hai con…mẹ có chuyện muốn nói nè…
- …….-im phăng phắc
- Ê…con có nghe mamy nói không đó??-Bà Trịnh bắt đầu nổi nóng
- Có mà…mẹ cứ nói con nghe…con đang nghe nhạc chứ có làm gì đâu mà không nghe-hắn trả lời
- Con có nhớ cô bé hôm qua bị ngất trước cửa nhà mình không??
- Có…mà sao ạ ??
- Hoàn cảnh cô bé rất tội nghiệp nên mẹ cho cô bé ở đây làm người giúp việc cho nhà mình thay bà giúp việc trước .Con thấy sao??
- Tùy mẹ . Con không có ý kiến .Mà mẹ hỏi con làm gì ??

- À thì đồ cô bé ướt hết rồi nên mẹ qua mượn đồ con cho cô bé ấy mặc.
- KHÔNG ĐƯỢC – hắn quát ầm lên – Mẹ nghĩ đồ con là đồ gì mà để ột con bé giúp việc mặc chớ ??
- Đi mà con yêu…- Bà Trịnh năn nỉ
- Sao không cho con bé ấy mặc đồ của mẹ ??
- Con cũng biết quần áo của mẹ như nào mà…làm sao con bé chịu mặc chứ …
- Con không biết .Con không…-Hắn chợt im bặt khi…
**Cắt ngang câu chuyện một tí nhá các tình iu….Bây giờ candy giới thiệu sơ về hắn đây…Mong mọi người đừng phiền vì dừng ở đây có ý đồ cả đấy ^^ **
Hắn tên đầy đủ là Trịnh Minh Quân . Là một hotboy của trường cấp 3 Angle school cũng là nơi nó đang theo học . Hắn bằng tuổi nó và hiện đang học lớp 11. Hắn nói chung là một nguời nói khá nhiều nhưng không bừa bãi.Chỉ nói nhiều với những thứ mà hắn cho là đáng nói nên hầu như ở trường hắn cứ như là người câm nín ngàn năm vậy lại trông khá lạnh lung chỉ có ở nhà hắn mới là chính mình . Ít cười nếu như cười cũng chỉ là nụ cười nửa miệng nhưng cũng có khối em chết . Học khá giỏi , quậy thì khỏi chê . Đua xe phân khối lớn nhá , đánh nhau còn hơn cơm bữa , được cái hắn như là lưu manh quý tộc ấy .Này nhá , không uống rượu vì sợ mặt đỏ lên sẽ xấu , không hút thuốc vì sợ chết sớm không chửi bậy nói tục vì là “con ngoan trò giỏi ”(ối…chết vì ảo ) ,ngoài ra nhà còn giàu có thử hỏi ai không mê .Vậy đó, hắn cứ như là thần tượng của cả trường ấy .Có thể nói cả trường hắn học không ai là không chết vì hắn .Hắn không sợ trời , không sợ đất chỉ sợ bố mẹ hắn thôi vì cả bố lẫn mẹ hắn đều có một tuyệt chiêu khiến hắn phải rùng mình …
^_____^
~
Trở lại câu chuyện nào….
Hắn chợt im bặt khi nhận thấy ánh mắt sát thủ, giết người chỉ bằng con ngươi ( tuyệt chiêu của mẹ iu hắn đấy thế là giải đáp thắc mắc của mọi người rồi nha ^^) từ phía mẹ hắn .Từ cãi bướng hắn chợt thay đổi 180* thành con ngoan con hiền con chỉ nghe lời mẹ :
- Vâng…mẹ…mẹ…tính thế cũng được đấy…cứ lấy đồ con cho con nhỏ Osin ấy mặc…Trong tủ á…mẹ cứ lựa chọn tự nhiên nha .Hì hì…- hắn cười duyên
- Kể ra là con biết điều…cứ chờ mẹ ra tuyệt chiêu mới chịu nghe lời…lần nào xong cũng muốn nổ con mắt…-Bà Trịnh vừa nói vừa mở tủ hắn ra – ÔI TRỜI ƠI ! –Hét muốn bể cả phòng- Sao tủ áo con nồng nặc mùi nước hoa thế ?hehe…nhưng mà…mùi này là mùi mẹ thích á…(vô duyên thật ) – Bà Trịnh lựa lựa một hồi và …..
- A…cái quần short này trông vừa với bé My nhất.Đảm bảo con bé mặc vô còn dài hơn cái quần bình thường của con bé.-Bà Trịnh reo lên
- Á..không được …cái đó…-Im bặt vì tia nhìn giết người không cần dao kéo của mamy “hiền lành”
Hắn suy nghĩ
“Huhu… cái quần mới mua ngày hôm qua của tôi . Tôi không ghét cô là không dược mà….-Chợt hắn nhớ lại lời mẹ hắn - Vậy té ra cô ta có một mẩu à..???? Ghét nhất mấy đứa lùn .(láo thật ta cũng nhùn đấy nhá ) Vậy là thêm một lý do nữa để mình ghét con bé Osin ấy (nhùn cũng là một cái tội thật ..haizz…)
- A…a…cái áo này đẹp quá…màu hồng đáng iu nữa chứ…Con thật biết chọn đồ mà…điểm này con thật giống mẹ…-Bà Trịnh reo lên lần nữa ,thái độ vui mừng như trẻ con thấy đồ chơi
Hắn nhìn cái áo với vẻ mặt đau khổ không thốt lên lời…
- Trời…ơi…con điên…lên mất…cái áo …..bồ con ….mới tặng cho con…hôm qua….còn chưa kịp mặc…ASKKK…MẸ ƠI…- hắn hét lên rồi đập chân thình thịch trên giường nhõng nhẽo .Có ai tin đây là Hotboy lạnh lùng nổi tiếng ở trường không trời.
- Im ngay ẹ..Con thật không khác gì bố con mà…Bên ngoài thì lạnh lúng , nghiêm trang , đạo mạo .Bên trong thì nhõng nhẽo y như con nít.Con phải biết hy sinh cho con gái chứ.Áo nhiều mà cứ ém trong tủ không thèm mặc để mẹ lấy rồi mới tiếc .Con thật

#$%&*!......
#$%&!-Bà Trịnh cho hắn luôn một bài
- Mới sáng mẹ đã cho con nghe Ép bạn nghe đài rồi…Kệ mẹ đấy muốn lấy gì thì lấy – Hắn nói rồi làm mặt giận phụng phịu nhìn iu chết đi dược á
Sai khi đã lựa đồ xong ,Bà Trịnh đi ra khỏi phòng liếc xéo hắn rồi nói :
- Mẹ lấy đồ xong rồi…Con đúng là đồ ki bo có nghề luôn á. - Bà Trịnh nói tiếp rít qua kẽ răng- Nhanh chuẩn bị rồi xuống ăn sáng …Vẫn thời gian cũ .Mẹ cho con 12’ chuẩn bị .Đúng giờ mà chưa xuống thì…- Bà ấy lấy ngón tay trỏ lia qua cổ
- Vâ…ng ..ạ…
= = = = = = = = = = = = = = =>> o_0 > o_0 Trông nó hơi kì nhưng cũng rất đáng iu
- Thui! Để cô lấy cái thắt lưng cho cháu thắt .Ai lại cầm cạp xách ngược lên thế này trông buồn cười mà chết mất
Sau khi đã được bà Tr. tút lại quần áo 1 lần thì trông nó cũng tạm ổn . Nó bước xuống lầu với bà Tr. ăn sáng .Xin thông báo thêm , từ nãy đến giờ đã qua 8’
- Cháu ăn chung với cô chú được ạ…?
- Tất nhiên rồi…cháu là người trong nhà mà.Lại là một người giúp việc đặc biệt nên cứ tự nhiên – Ông Tr. nói rồi khẽ nháy mắt với vợ .Hai người tủm tỉm cười
- À…cháu quên mất…cậu chủ tên là gì vậy ạ ??
- Trịnh Minh Quân cháu ạ .Cháu thấy tên nó đẹp không ?? Chú đặt cho nó đấy . hehe !!-Ông Tr. lên mặt tự hào
- Ông này vớ vẩn thật…tên thì quan trọng gì chứ…Quan trọng là cái người đã sinh ra thằng Quân cực khổ như thế nào kìa…Sinh ra nó vừa đẹp trai , vừa học giỏi , lại còn là Hotboy của trường .Tự hào thế còn gì ??-Bà Tr. còn tự hào hơn
- Ô hay…Thế cái tên không quan trọng chứ cái gì quan trọng .Thế nếu không quan trọng thì sao lúc mới sinh bà không đặt tên quách cho nó là Trịnh Văn Mướp đi cho rồi .Lại còn…
- Ông

#$%&!
- Còn bà &%$#
!
Lại bắt đầu rồi…haizz
- Thôi…làm ơn tha cho cháu với….cháu muốn biết mặt cậu chủ….-Nó hiện đang rất nôn nóng vì cái tên này nghe rất quen.Giống một người nào đó….
- À…ngay bây giờ cháu sẽ được gặp . Nhớ là đừng ngất ngây như con gà tây nha cháu – Bà Tr. vừa dứt lời thì ông Tr. dơ cao bàn tay mình lên rồi bắt đấu đếm to :
- 5….4….3….2…1….tóc
Sau tiếng búng tay của ông Tr. là tiếng chạy rầm rầm xuống cầu thang và :
- Xong rồi . Báo cáo bố mẹ không trễ một giây – Đứng cạnh bàn ăn bây giờ là hắn-cậu chủ tương lai vô vàn thân quen ( thân quen á ) với nó .
TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô cùng để ý….
-oOo-




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv