Người đang nằm gọn trong lòng Đình Xuyên, tay anh siết chặt lấy eo nhỏ, giống như đang ôm một con thú bông mềm mại. Đình Xuyên hóa đá trong vài giây, môi mỏng hé mở, tâm trí hiện lên đoạn ký ức đêm qua.
Anh thu tay lại, rời khỏi eo nhỏ, Đình Xuyên như người mất hồn ngồi thẳng dậy. Cả anh cả cô đều không mảnh vải che thân, tỉnh giấc lại quấn quýt lấy nhau, Đình Xuyên gục mặt, trán dựa lên tay.
Anh đã làm ra chuyện gì thế này?
Đình Xuyên nhíu mày, không hiểu lúc đó bản thân mình nghĩ cái gì, sao lại làm mọi chuyện trở thành như thế này. Anh liếc mắt nhìn sang người vợ ân ái với mình đêm qua, Sương Hàn vẫn đang say giấc nồng, nhịp thở dịu dàng, Đình Xuyên ngồi dậy khiến chăn phủ trên người cô bị kéo sang một bên.
Để lộ ra bờ vai trắng nõn, tấm lưng yêu kiều.
Ánh mắt anh phức tạp, Đình Xuyên không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, nhưng đêm qua, là anh sai. Đình Xuyên kéo lấy chăn, phủ kín lên thân thể Sương Hàn, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt người đang trong mộng, tay vươn tới vô thức xoa xoa đầu cô.
Lúc nhận ra thì vội vàng thu tay lại, anh tránh đi, không muốn đối mặt với Sương Hàn, Đình Xuyên gột rửa thân thể, thay một bộ đồ mới. Anh nhìn chính mình trong gương, nhìn vết cào trên sát cổ mình, cẩn thận chọn một một chiếc áo cao cổ, che đi mọi dấu vết.
Như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Đình Xuyên biết, mình không thể trốn tránh, bản thân anh cũng không muốn trốn tránh. Có làm có chịu, Đình Xuyên bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía người đang say giấc không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cổ Thanh Chi, giờ đây không biết cô ta như thế nào sau một đêm bị nhốt.
Anh xuống dưới nhà, bảo với người làm dọn dẹp thật sạch sẽ phòng mình, chuẩn bị mọi thứ cho Phó phu nhân sau khi cô tỉnh giấc. Đình Xuyên đã làm ra chuyện không nên làm, ngủ với người mình phải đề phòng, cảnh giác.
Anh điên rồi.
Cố Thanh Chi ngồi trên ghế, khóc đến mức mắt sưng húp, xung quanh phòng là một mớ hỗn độn, mọi thứ vỡ tan tành rải rác trên mặt sàn. Thanh Chi không cam tâm, không bao giờ chấp nhận, chính cô mới là người yêu Đình Xuyên, yêu từ rất lâu. Chờ đợi anh đáp lại, Cố Thanh Chi gục mặt, mắt cụp xuống, giọt lệ lại tuôn trào, lời nói ra ấm ức như một đứa trẻ mất món đồ mình yêu thích:
"Anh phải là của em mới đúng chứ"
Cửa phòng được mở ra, mắt Thanh Chi phát ra ánh quang, nhanh chóng quay đầu lại. Chưa gì đã mừng rỡ nói:
"Anh Đình Xuyên
Không, không phải!
Người tới không phải Phó Đình Xuyên, người tới lại chính là bố của cô, Cố Thẩm Dịch. Ông Cố mặc vest đen, ánh mắt nhìn con gái mình vừa thương vừa giận, ông chỉ có một mình Cố Thanh Chi là con gái, lúc nào cũng cưng chiều cô hết mức, dung túng cho những sai lầm cô gây ra.
Nhưng lần này thì không, việc này đã ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia tộc, kèm theo đó rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực khác. Cánh nhà báo luôn săn lùng tin tức, chuyện này để lộ ra Cố Gia có một tay che trời cũng không cứu nổi, việc này còn liên quan tới pháp luật.
Những việc con gái ông gây ra, đều để lại hậu quả nặng nề, nếu Ôn Gia nộp đơn kiện thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối và khó xử lý hơn. Lần này
không giống những lần khác, không thể dung túng bao che, muốn cũng không thể, Thanh Chi nhìn thấy bố mình thì mím chặt môi.
Mi mắt khẽ run, lệ tuôn không ngừng, giọng ghẹn lại:
"Bố... bố, anh Đình Xuyên, anh ấy bắt nạt con, nhốt con, ghét con"
Thấy con gái khóc, ông Cố có chút mềm lòng, nói:
"Về thôi, con gái."
Cố Thanh Chi đứng dậy, bước tới chỗ bố mình, cô cúi gằm mặt. Thanh Chi đứng trước mặt Ông Cổ Thẩm Dịch, òa khóc thành tiếng, nấc ghẹn nói:
"Con... con... con không sai, con không sai, con chỉ lấy lại thứ thuộc về mình thôi mà, con không cam tâm, không chấp nhận, không được. Bố, bố bảo anh ấy ly hôn đi, để đường đường chính chính đến với con, bố bảo anh ấy đi"
Đến bây giờ vẫn là cố chấp không buông.
Thời điểm quay về hai tiếng trước, anh đã tụ họp cả Phó gia, Cố gia, nói rõ ràng mọi chuyện. Phó phu nhân sau khi nghe mọi chuyện, có đầy đủ bằng chứng rõ ràng thì sốc không nói thành lời, bà trở về phòng mình không nói thêm câu nào. Cố phu nhân ngồi im như tượng, bà xoa xoa thái dương, sau đó đứng dậy xin lỗi.
Đình Xuyên biết, mọi chuyện vẫn chưa hề dừng lại ở một đoạn camera này, không chỉ đơn giản là bỏ người lại giữa cơn bão tuyết. Khi anh tìm thấy Sương Hàn, cả người cô lạnh cóng, quần áo tóc tai đều ướt lạnh.
Chính Đình Xuyên cũng không dám nghĩ tới.
Trở về hiện tại.
Ông Cổ biết con gái mình như thế nào, nhưng chuyện này đã đi quá xa, Cố Thanh Chi hiện tại cũng không bình tĩnh. Ông xoa xoa đầu con gái mình:
"Được rồi, về nghỉ ngơi đi, con gái ngoan, khóc đến sưng hết mắt rồi đây này."
"Bố gọi Hàn lão gia đưa con về nhé."
Thanh Chi nhìn bố mình, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mỏng, chóp mũi ửng hồng. Giọng ghẹn lại: "Bố, bố giúp con được không? Con sẽ đợi, không làm bừa nữa."
Cố Thanh Chi biết trong tình thế hiện tại, bản thân phải lắng xuống, không nên làm bừa. Thanh Nguyệt cúi mắt, giữ bình tĩnh cho bản thân, lại tuôn lệ, dáng vẻ mỏng manh si tình:
"Con... con thích anh ấy, rất nhiều, không thể buông."