Thanh Chi từng bước đi tới bên Đình Xuyên, tầm mắt anh bỗng trở nên mờ mịt, mọi thứ trước mắt cứ mờ ảo không rõ ràng. Cả người Đình Xuyên nóng lên, yết hầu nam tính khẽ chuyển động, hơi thở ra vừa trầm vừa thấp.
Cố Thanh Chi đẩy mạnh bờ vai rắn chắc của anh, Thanh Chi vừa sát lại gần anh, vừa cúi xuống bên tai Đình Xuyên. Giọng nói ngọt ngào mà quyến rũ, hệt như một con hồ ly:
"Đình Xuyên, anh khó chịu chỗ nào? Em giúp anh giải tỏa, đến bên em, em giúp..."
Lời chưa kịp nói hết, Cổ Thanh Chi đã bị anh hất mạnh, cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, Đình Xuyên nhíu mày. Gân xanh trên mặt anh thay nhau nổi lên, Đình Xuyên đanh giọng:
"Cố Thanh Chi! Em đang làm cái loại trò ghê tởm mất não gì thế này?"
Thanh Chi mắt ngấn lệ, uất ức nhìn anh đang níu giữ bình tĩnh, giọng cô gắt lên:
"Ghê tởm mất não? Anh nói vậy mà nghe được ư, em vì anh mà làm mọi chuyện, hy sinh cả thanh xuân để đợi anh. Tình cảm của em rõ ràng như vậy anh không nhận ra sao?"
Thanh Chi gạt đi giọt lệ, đứng dậy một lần nữa. Đình Xuyên biết mình không ổn, anh đứng dậy thì bị cô níu lấy tay, Đình Xuyên vì mặt mũi của bố mẹ Thanh Chi, vì mối quan hệ tốt đẹp giữa Cố Gia với Ôn Gia nên mới nhịn tới lúc này. Anh hất tay cô ra, quát lên: "Tránh!"
Cố Thanh Chi không chịu buông tha, vẫn níu lấy tay Đình Xuyên, giọng ghẹn ngào:
"Đình Xuyên, Đình Xuyên. Anh định đi đâu?"
Anh lần này đẩy mạnh Thanh Chi khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống sàn, chính Đình Xuyên lúc này cũng không ổn. Anh loạng choạng như sắp ngã, đầu óc mơ màng, bên dưới hạ bộ nóng rực.
Đình Xuyên từng bước đi thật nhanh, không muốn ở lại nơi này lâu, đóng sập cửa lại mặc cho Thanh Chi vẫn đang ngồi dưới sàn òa khóc. Tình yêu không được đáp lại khiến cô sụp đổ, Thanh Chi tưởng anh cũng thích cô, cưới người đàn bà kia cũng chỉ là vì nghĩa vụ.
Cổ Thanh Chi sao có thể từ bỏ? Cô mặt dày đứng dậy, đi tới cửa mới phát hiện đã khóa ngoài, Thanh Chi liên tục đập cửa, gào thét đến chói tai:
"Aaa, Đình Xuyên, Phó Đình Xuyên!"
"Anh ở lại cho em, ở lại ngay, ai cho anh đi. Ai cho anh từ chối tình cảm của em hả? Anh sẽ phải hối hận."
"Hức... hức..."
Cổ Thanh Chi như phát điên, đập phá đồ đạc trong phòng, thâm âm chói tay liên tục vang vọng. Căn phòng này cách âm, không ai có thể biết bên trong đang hỗn loạn ra sao, Thanh Chi đau đớn sụp xuống đất, ôm mặt khóc nấc.
Đến bây giờ vẫn cố chấp, cho rằng mọi chuyện như vậy đều do Ôn Sương Hàn.
Cố Thanh Chi nghiến răng: "Tại mày, tất cả là tại mày, Ôn Sương Hàn."
Đình Xuyên chật vật dựa vào tường mà đi, trán anh lấm tấm mồ hôi, thời điểm hiện tại đã là đêm. Nhà chính đến một người làm cũng không có, hàng lang dài lạnh lẽo không một bóng người ngoài Đình Xuyên, phòng anh ở rất gần đây.
Trong phòng có cả điện thoại, Đình Xuyên cần liên lạc cho bác sĩ Chu, bác sĩ riêng của Phó Gia. Anh nắm chặt tay lại, dù chỉ uống một chút nhưng thuốc lại rất mạnh, trước tiên Đình Xuyên phải cứu lấy bản thân trước đã.
Anh vừa mở cửa phòng đã cảm nhận được mùi rượu vang rất nồng, Đình Xuyên không thể nhìn thấy công tắc để bật điện, mọi thứ trước mắt anh lúc này nhòa đi. Nơi phòng tối chỉ có ánh bạc của trăng treo bên ngoài trời hắt vào, Đình Xuyên mơ hồ nhìn thấy cô, người vợ trên danh nghĩa của mình.
Sương Hàn ngồi trên ghế, dưới sàn là thứ nước đỏ hồng của rượu vang cùng những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Tóc cô buông xõa, khuyên tai ngọc trai khế đung đưa, Sương Hàn tâm trí mơ màng, đầu óc thì quay cuồng.
Cô trong giây phút nhận được tin nhắn ấy đã lại không kiểm soát được bản thân, bị chính cảm xúc chi phối, Sương Hàn nhìn thấy có người bước vào. Thân ảnh cao lớn mặc sơ mi trắng, cô loạng choạng đứng dậy, dẫm lên mảnh thủy tinh trên sàn, bàn chân trắng nõn ấy bật máu sắc đỏ, hòa cùng rượu vang óng ánh.
Sương Hàn đau, nhưng không nói gì, mày chỉ khẽ nhíu lại. Cô đi được vài bước thì ngã xuống, thân thể vô lực.
Buồn ngủ quá.
Đầu Sương Hàn đau nhức, mi mắt nặng trĩu, má hồng rực do rượu.