Đình Xuyên chau mày, khẽ lắc đầu, nói:
"Không thể thế được."
Anh người vẫn còn mặc đồ, dù say nhưng nếu đã làm thì cũng phải biết chứ, mà ai hành sự xong, còn là trong cơn say lại đi mặc đồ bao giờ.
Mà sao ở trong phòng nhưng quần áo lại ẩm ẩm thế này? Đó là thắc mắc chưa có lời giải.
Quay trở lại giường, Đình Xuyên ngồi xuống nệm êm, bất lực trong trí nhớ của chính mình. Anh chỉ cảm thấy đầu đau nhức, chẳng nhớ nổi mình đã làm ra những chuyện gì.
Đình Xuyên nhớ, mình cùng người cháu vừa thất tình tới đây uống rượu giải sầu, anh không biết đã bị ép uống đến mấy chai. Chỉ mơ hồ nhớ rằng, Đình Xuyên lúc đó cảm thấy rất khó chịu trong người, để lại người cháu say không biết trời trăng mây đất gì tại quán, vốn chỉ định ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.
Thế mà xui xui lại va phải mấy thanh niên côn đồ trẻ tuổi, anh bị một vài người lôi tới chỗ vắng, đánh cho một trận. Đình Xuyên thì say, nhìn còn chẳng nhìn ra thứ gì, muốn đánh trả cũng khó, đoạn sau lại chỉ là một màu u tối.
Thực sự không thể nào nhớ ra.
Anh tạm gác chuyện này sang một bên, đứng dậy đi tới bên cánh cửa duy nhất trong phòng, Đình Xuyên xoay tay nắm cửa.
"Cạch"
Anh mở cửa, nhìn ra bên ngoài là hành lang dài, được thắp sáng bằng ánh vàng của đèn, Đình Xuyên chân không đi giày, đúng hơn là anh không tìm thấy nó. Tỉnh lại đã thấy mình như vậy, Đình Xuyên nhấc bước trên sàn lạnh, anh muốn tìm đường xuống quầy lễ tân.
Trong một thoáng qua đi, nét mặt Đình Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng, khóe môi cong nhẹ rồi lại trở về dáng vẻ ban đầu.
Anh lên tiếng:
"Cho tôi hỏi..."
Người này quay lại, trùng hợp lại chính là một trong hai người đưa Đình Xuyên về đây, cậu ngạc nhiên:
"A, anh tỉnh rồi à?"
Anh khẽ gật đầu, âm sắc trầm ổn vang lên:
"Cho tôi biết quầy lễ tân..."
Lời này chưa kịp nói hết đã bị lời khắc chặn lại:
"Này này, lại đây tôi hỏi, sao anh lại ngủ ở con hẻm đấy vậy?"
"Cô gái đi cùng anh là ai, hai người ngủ cùng nhau à?"
Đình Xuyên không hiểu gì.
Ngủ dưới mưa?
Cô gái nào cơ?
"Au... au."
Người trước mắt anh đột ngột bị véo tai, cậu ta nói:
"Không làm việc ở đây nhiều chuyện cái gì?"
Người này đánh mắt sang chỗ Đình Xuyên, khóe môi cong cong, nói:
"Mọi chi phí của quý khách đã được thanh toán, anh cần thêm gì sao?"
Anh xua tay, nói:
"Không cần... cậu cho tôi mượn điện thoại được không?"
"Được được, khách sạn chúng tôi có điện thoại riêng dành cho khách hàng ở tầng dưới, mời anh đi theo tôi."
Rồi cậu liếc xéo sang chỗ người nhiều chuyện kia:
"Đi làm việc đi."
Đình Xuyên bấm máy, gọi cho cháu của mình, sau hồi chuông được vài giây, đầu dây bên kia lên tiếng, âm giọng trầm khàn thấy rõ:
"Alo."
Anh thở dài một tiếng, nói:
"Cậu đây."
Đầu dây bên kia hoảng hốt, nhận ra giọng nói quen thuộc:
"Cậu... cậu nhỏ, cháu tìm cậu mãi đấy. Cậu ổn không?"
"Đừng nói là say quá ngủ lề đường như cháu đấy nhá."
Đình Xuyên lộ rõ vẻ bất lực, anh trầm giọng trả lời:
"Không, cậu đang ở khách sạn, cháu tới đón được không?"
"Cậu nhỏ, cậu cho cháu địa chỉ, cháu tới ngay."
Mười tám phút sau, chiếc Maybach S450 đang lăn bánh lại chậm chậm rẽ hướng, dừng trước cửa khánh sạn Mộng Hoa. Trong xe, một cậu thanh niên tầm hai mươi sáu đến hai mươi tám đang đặt tay lên vô lăng, cậu là Phó Nam Thời, con trai út nhà Phó gia.
Diện mạo điển trai, nước da trắng lạnh, vai rộng lưng thẳng, mặc sơ mi trắng. Mái tóc đen được vuốt gọn gàng, con ngươi sắc đen càng khiến người nhìn bị cuốn hút, tai phải đeo bông tai nhỏ tròn sắc đen. Ở con người này luôn luôn toát ra vẻ cao ngạo tự tin.
Nếu để so sánh giữa Phó Đình Xuyên và Phó Nam Thời, đều là không thể, vì ai cũng có một sắc thái riêng biệt.
Nam Thời ghé mắt ra bên ngoài, nhìn thấy người cậu mà mình tìm liền vẫy vẫy tay:
"Cậu nhỏ ơi, ở đây."
Anh đi tới bên chiếc Maybach S450, Đình Xuyên mở cửa bước vào, bên tai liền truyền đến giọng nói của Nam Thời:
"Cậu đợi ở đây, cháu vào thanh toán chi phí."
Anh ngồi xuống ghế sau, liền nhận ra mùi thuốc lá phẳng phất trong không khí, nói:
"Không cần đâu, đã được thanh toán hết rồi."
Anh ngạc nhiên, Nam Thời ngoái đầu lại nhìn cậu mình:
"Sao lại thanh toán rồi? Cháu nhớ cậu có mang theo tiền đâu."
Đình Xuyên dựa lưng lên ghế, âm giọng dịu êm dễ nghe:
"Không biết là ai đã thanh toán rồi, ở đây không cho xem camera, lý do là để bảo mật thông tin khách hàng, tí nữa gọi người tới trao đổi lại."
"Lúc đó sẽ biết là ai."
Anh dừng lại một lúc, nói tiếp:
"Lần sau đừng hút thuốc, nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe."
"Quên cái cô bé đó đi."
Cậu khựng lại vài giây, hốc mắt lại nong nóng, Nam Thời gật đầu:
"Cháu biết rồi."
Đình Xuyên hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con phố dài được tuyết trắng phủ lên, lành lạnh dễ chịu, khóe môi khẽ cong. Nụ cười của anh lúc nào cũng thật ôn nhu, khiến người khác dễ chịu:
"Cậu nói này, người đã không yêu mình, đã dan díu với người khác bên ngoài, thì không đáng để mình phải tàn tạn như vậy."
"Buông được là tốt."
Đình Xuyên không nói gì nữa, cứ trầm lặng như vậy, anh biết có một người đang lặng lẽ rơi lệ.
Bệnh viện A.
Sương Hàn cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, đầu cô đau nhức, cổ họng Sương Hàn khô rát. Cô bước đi trên hành lang bệnh viện, muốn đến phòng thay đổ để nhanh chóng làm đúng nhiệm vụ thường ngày.
Bên tai Sương Hàn truyền đến thanh âm dễ nghe:
"Bác sĩ Ôn."
Cô hơi giật mình, vội ngoái đầu lại, người gọi chính là y tá Triệu.
Sương Hàn mỉn cười:
"Buổi sáng tốt lành."
Nhã Tâm cầm một túi đồ, đi tới bên cạnh cô, nói:
"Hôm nay em không cần phải trực đâu."
Sương Hàn ngạc nhiên:
"Dạ?"
Y tá Triệu dịu giọng, vừa nói vừa đưa túi đồ về phía cô:
"Bố em bảo hôm nay không cần trực, gọi cho em thì không liên lạc được nên mới nhờ chị nhắn dùm."
"Đây, cháo với thuốc ho cậu bạn trai Tư Hàm gửi này, sướng nhất em rồi đấy, mà sao quần áo lại ẩm ẩm thế này."
Sương Hàn cố nở nụ cười, cô nói:
"Em gặp chút chuyện trên đường tới đây, không có chuyện gì đâu chị ạ."
Nói rồi cả hai chia tay nhau, Sương Hàn cầm túi đồ trên tay, cố nuốt ghẹn nước mắt vào trong.
[Gửi đồ à? Giả vờ tử tế, tên khốn nạn.]
Cô nhìn giấy nhỏ bên trong túi, cầm lên đọc từng dòng:
"Anh thấy em không được khỏe, đây là chút đồ, em nhớ ăn với uống thuốc đấy. Em cứ coi như đây là sự quan tâm cuối cùng anh dành cho em, chúng ta cắt đứt rồi, chúc em hạnh phúc."