" Anh đã từng yêu tôi dù chủ một lần chưa?" cô bi thương nhìn người nam nhân trước mặt.
Hắn chỉ đáp lại cô bằng sự lạnh nhạt "...cô hiểu mà"
"Hahaaha..." cô cười, cười cho sự ngu xuẩn của mình cho số phận bi ai này.
Kiều tuyết mạn cô một đời si tình, yêu hắn vì hắn đến cuối cùng chỉ đổi lại 1 câu " cô hiểu mà" đúng cô hiểu chứ hiểu nhưng vẫn cứ mù quán đâm đầu vào hiểu nhưng vẫn cứ yêu rồi nhận toàn bi thương và đau khổ.
Vì hắn cô từ bỏ đam mê vì hắn cô thay đổi bản thân nhưng cuối cùng lại mất tất cả. Và sự khinh bỉ nhạo báng của người đời.
Trước đây cô là một tiểu bá vương vô tư,đua xe đánh nhau không ai bằng nhưng rồi vì hắn cô thay đổi cô chăm chỉ học tập,cô gắng để theo kịp hắn nhưng hắn vẫn không cho cô 1 ánh mắt.
Vì sao chứ? Vì người hắn yêu đang bên cạnh hắn cô có là vi đâu? Đây là kết quả của sự ngu ngốc. Này đeo đuổi thứ không thuộc về mình.
"Vì sao lại bắt tôi?" cô vô hồn hỏi không phải một người mà là cả bọn hắn
" Vì cô tổn thương Hàm nhi"
Nam nhân trả lời cô bằng giọng lạnh lẽo đến đáng sợ
Tổn thương cô ta ? Tổn thương cô ta khi nào ? Vì cô ta nhíu mày đau lòng sao?
Nực cười cô còn nhớ lần cuối nói chuyện với nhau cô từ bỏ hắn và cả bọn hắn cô quay lại với mối tình đầu của cô người cô yêu hơn mọi thứ.
''' 6 tháng trước '''
Cô và cô ấy đứng đối diện nhau cô nhìn cô thật lâu rồi nói:" cô yêu họ chứ?"
"... Có"
" Vậy tốt rồi. Tôi không cần lo lắng nữa" cô nở nụ cười giải thoát
" ý cô là...?"
"Tôi từ bỏ. Tôi tìm được người tôi yêu rồi"
" Cô..." vì tôi ?
"Đừng làm vẻ mặt đó. Tôi không vì cô hay ai cả mà là vì bản thân thôi. Tôi và anh ấy là mối tình đầu của nhau sau đó anh ấy biến mất tôi đã suy sụp và nghĩ nếu tôi yêu một người khác anh ấy sẽ quay về chăng? Và ý nghĩ đó đã phá nát cuộc sống của tôi"
"Cô có từng yêu A trạch không ?" cô ấy hỏi cô ở mọi góc độ cô không nhìn thấy cô ấy cười chua xót.
"Yêu. Thật ra từ lúc đầu tôi yêu a Trạch vì hắn rất giống với anh ấy tôi nghĩ tôi yêu anh ấy nhưng không đủ nhiều vì 1 góc trong tim tôi vẫn chứa người đó." cô nhìn xa xăm nói
"Vậy người kia?"
" anh ấy về rồi và chúng tôi sẽ lại bên nhau lần nữa"
'''''''''
"Tôi tổn thương cô ta khi nào?" giọng cô vang trong đêm.
"..."
" không trả lời nghĩa là không có vậy tại sao? TẠI SAO?" cô hét lên nước mắt trào ra: " Tại sao lại hại anh ấy? Lũ quái vật các người tôi hận "
* pằng*
Cô ngước nhìn lên bầu trời nở nụ cười tuyệt đẹp:" Huân, đợi em"
Trước mắt nhoè đi hình ảnh cuối cùng cô thấy là cô ấy khóc ôm thi thể cô còn họ thì ...khóc ? Cô có thể bị điên rồi mới thấy vậy.
Đời này thà chưa từng yêu họ thì tốt biết mấy.
-----
" không ....ĐỪNG MÀAA.." một cô gái với khuôn mặt đầy nước mắt ngồi bật dậy.
Lại là giấc mơ đó. Chắc dạo này do cô hơi bị street quá rồi.
Cô đứng dậy và thay đồ sau đó tiếp nhận nhiệm vụ.
Tạo toà nhà cao tầng cô nhìn những chiếc súng tân tiến quay quanh mình. Mẹ kiếp mắc bẫy rồi
*ầm *
Tiếng nổ thật lớn khiến cô đổ theo trước khi mất ý thức cô chửi rủa. Mẹ nó! Lão thiên ông chơi tôi.