Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 66



Khởi đầu tốt là thành công được phân nửa, cho nên rèn luyện lần nàyrất thê thảm.

Lần đầu tiên chủ động tiếp xúc thân thể, dũng khí có thể tăng,nhưng cuốicùng vẫn là số phận bị áp đảo Con đường cuối cùng của đại học, cầm bằngtốt nghiệp, mặc đồ cửnhân, chụp ảnh tốt nghiệp.

Có lẽ môi trường đại học cũng là một xã hội thu nhỏ, tình cảm khôngthểthuần khiết được như hồi tiểu học, trung học. Cũng có thể vìnăm thứ tưnày phải lăn lộn, khiến người ta phải dựng lớp hàng ràobên ngoài tráitim.

Cho nên dù người người có buồn, có tiếc, có lưu luyến.

Nhưng không ai khóc.

Chỉ chụp ảnh điên cuồng.

Cả lớp tôi, cả phòng ký túc xá, mấy người bạn thân ở đại học đềuhăng hái chụp ảnh ở trường.

Cổng, căng-​tin, phòng học, sân thể thao, ngay cả nhà vệ sinh ở kýtúc xá cũng không tha.

Chụp xong ảnh, mọi người đều lần lượt rời trường, chúng tôi đứng ởcổngtrường tiễn từng người, từng người một. Mỗi một lần tiễn làvắng đi mộtngười. Tiễn tới lần thứ tư, chỉ còn tôi với Tiêu Tuyết trởvề.

Im lặng một lúc rất lâu, nó mới mở miệng: Tao cũng phải về rồi .

Tiêu Tuyết quyết định về quê, không phải vì công việc khổ cực, màbỗng nhiên thấy chán.

Nhìn ảnh dòng họ của nó ở quê , thế nào cũng có địa vị hô phonghoán vũ, mànó ở nhà lại là chủ nhân hô phong hoán vũ. Ở đây thiếuviệc làm, mà lương lậu lại càng tệ, nhưng theo tính tình của Tiêu­Tuyết, lúc đầu việc nhìn sắc mặt người ta mà sống cũng còn được,tới khi không còn nhiệt tình thì chán. Tranh đoạt chức quyền, quanhệ với người khác, lợi ích, chính lànhững thứ khiến nó rất ghét. Nhưlời của nó thì, nó không có vận may nhưtôi, may mắn sẽ gặp đượcmột người che chở cho, để nó được thoải mái làmviệc, tránh xa thịphi, cho nên sẽ không phải chịu đả kích, quay lại đảkích người khác.

Tôi hiểu, lúc có thể làm một con thiên nga, chẳng ai muốn làm hảiâu.

Chuyển hải âu lại thành thiên nga, là tấm vé tàu bốn giờ chiều ngày­mai.

Tôi và Tống Tử Ngôn đi tiễn nó, hầu hết đồ đạc của nó đã gửi vềtrước, chỉ còn mấy thứ lặt vặt được Tống Tử Ngôn lái xe đem tới.

Đứng đợi ở sân ga, còn muốn cười thật vô tư, cố gắng cười thật vôtư.

Nó nhìn cái nhẫn trên tay tôi, vẫn đùa như trước: Ối chà, giờ saocũng làvợ người ta rồi, lúc nào có em bé phải nhớ để tao làm mẹnuôi đó .

Tôi gật đầu: Yên tâm, tiền mừng tuổi của mày s ao bỏ đi được .

Nó cười hì hì gi­an xảo: Con mày là con nuôi của tao, thế lão Tốngn­hà mày có được tính là chồng nuôi của tao không?.

Tôi bừng tỉnh, cũng cười hì hì đáp lại: Thế thì mắt mày cũng phảit­inhtường một chút, tao không muốn nghĩ tới việc không mangđược chồng nuôitương lai của tao đi .

Nó an ủi tôi: Yên tâm, mắt tao cũng không kém như lão Tống đâu.

Con ranh này còn đâm chọc tôi.

Tôi rất muốn đâm lại một nhát, nhưng nhìn gương mặt tôi đã nhìn­suốt bốnnăm trời vẫn chưa biết chán, môi mấp máy, nước mắt đãdâng lên trước. Bèn dụi dụi mắt: Chậc, sao gió ở sân ga lớn thếchứ.

Nó cũng lau mắt: Bụi nhiều thật .

Hai chúng tôi không ai khóc cả, chỉ là liên tục dụi mắt thôi.

Cuối cùng tàu cũng tới, lúc hai đứa hạ tay xuống, mắt đã như mắtthỏ.

Vì phải băng qua đường, không thể ở lâu, nó chen lên trước, còn tôiđứng lại.

Tôi biết chỗ ngồi của nó cạnh cửa sổ, là cửa sổ bên chỗtôi đangđứng.

Nhưng mãi cho tới khi tàu chuyển bánh, nhìn thấy cả toa cuối, nócũng không chịu vẫy tay qua cửa sổ chào tạm biệt với tôi.

Chắc là không kịp, bởi vì nó cũng khóc như tôi, cho nên không cóthời gi­an.

Ngực áo Tống Tử Ngôn bị tôi khóc ướt một mảng lớn, thật lâu sau,hắn mới khẽ vuốt tóc tôi, nói: Được rồi, về đi .

Chúng tôi cùng nắm tay nhau đi về, rời khỏi cái nơi chen chúc màbuồn thương này.

Từ nhỏ tới lớn, người từng gặp càng lúc càng nhiều, mà người rời xacũng càng lúc càng nhiều.

Từ trưởng bối đầu tiên trong nhà tôi qua đời, khi đó tôi còn chưabiết cáigì gọi là qua đời, tỉnh tỉnh mê mê bị mẹ kéo tới đứng trướclinh đườngnhìn người trong tấm ảnh rất quen thuộc. Tới lúc càngn­hiều người rờibỏ, người khác rời bỏ tôi, tôi rời bỏ người khác.

Chầm chậm, càng lúc càng lặng, càng lúc càng quen.

Nhưng luôn có những người, khiến cho người ta phải luyến tiếc nhưthế.

May là vẫn còn những người, sẽ không dễ dàng rời bỏ.

Giữa biển người mênh mông, tôi nhẹ nhàng nắm tay Tống Tử Ngôn,hắn như khôngđể ý, nhưng lực trên tay càng lúc càng mạnh. Chặtnhư thế, chiếc nhẫntrên tay cọ vào phát đau, nhưng trên môi vẫnkhông thể ngăn được nụ cườiđang hiện lên.

Tới giữa tháng sáu, công ty bắt đầu bận rộn, bởi khi ấy đã là giữanăm, cácloại báo cáo, họp giữa năm, kết toán đều đang tiến hành.

Trải qua một tuần như địa ngục, cuối cùng bận rộn cũng qua, may làcòn có một bữa tiệc rượu coi như đền bù.

Tiệc rượu không quan trọng, quan trọng là tiền thưởng nửa năm củamọi ngườitrong tiệc này!Mà đối với tôi, còn có một ý nghĩa khác, chạm tay vàochiếc nhẫn,tôi cảm thấy nên khoe khoang một chút.

Công ty là của Tống Tử Ngôn, dù sao tôi cũng được coi như bà chủtương lairồi, nên để cho bọn họ hiểu rõ, nên tới nịnh bợ Đát Kỉ hiệnđại tôi đây,tôi cũng muốn nếm thử mùi vị được hô phong hoán vũ,tốt nhất là cũng cóthể kiếm thêm tí màu mè nữa.

Quyết định như thế, tôi sớm bắt tay vào chuẩn bị.

Một bộ tiểu lễ phục tuyệt đẹp, bình thường, dù tôi có đi thử đồ cảngàn lầncũng sẽ không bỏ tiền ra mua. Nhưng vì cơ hội này, tôinghiến răng quyếtđịnh mua. Bộ tiểu lễ phục kết hợp với một đôigiày cao gót tinh tế trướcđây vẫn khiến tôi chùn bước. Xoay mộtvòng trước gương, ừm, trừ việc, eocó hơi bánh mỳ, ngực có hơi lép,thì những chỗ khác đều rất hài lòng.

Còn cố gắng trang điểm thật đậm, trước vẻ kinh ngạc của Tống TửNgôn, tôi nghĩ hiệu quả cũng không tồi.

Có điều đi đứng không vững, cứ khập khà khập khiễng.

Tôi khoác tay hắn đi xiêu vẹo, còn không quên tranh thủ quyền lợi: Đợi lát nữa có vũ hội, ha ha .

Hắn chỉ ừ một cái, không nói thêm.

Với chỉ số thông minh của hắn, cứ nói bóng nói gió với hắn thì khôngổn, thế nên tôi nói thẳng toẹt: Đợi lát nữa anh tới mời em nhảyn­hé .

Hắn hỏi: Em biết nhảy à? .

Tôi nghĩ một lát, thành thực lắc đầu, nhưng giữa ánh mắt chăm chúcủa mọingười, dưới ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn chùm,khiêu vũ với ngườimình yêu thương, giống phim thần tượng, quálãng mạn, tôi vẫn kiên trìbám trụ: Vậy thì anh cứ dìu em đi, khôngphải hai người cứ bước qua bướclại là được à.

Hắn ngừng một lát, hình như hơi dao động. Rồi liếc qua đôi giày caobảy phân của tôi, lại kiên quyết lắc đầu.

Tôi tức, đang muốn mè nheo thêm thì cửa hội trường đã hiện ra­trước mắt.

Chúng tôi cùng vào hội trường, bên trong trang trí tao nhã mà rấttráng lệ,hầu hết nhân viên trong công ty đã tới. Tống Tử Ngôn điqua, không ítngười chào hỏi, tôi đi phía sau, âm thầm tính toán đưatay lên vén tóc.Hận không thể đặt một mũi tên màu đỏ chỉ vào tay,nhìn ở đây, nhìn ở đây, nhìn ở đây này!Đúng là công sức không phụ lòng người, mấy đồng nghiệpnữ tốtbụng đều xuýt xoa: Woa! Đẹp quá! rồi vội hỏi: Mua ở đâu đấy? ,rấtước ao: Nếu sau này XX có thể tặng tôi một chiếc nhẫn thế nàythì tốtbiết mấy . Nhưng lúc mấy người đó xuýt xoa thăm hỏi mơước xong rồi, tuylòng ham hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn đôichút đó, nhưng cái câunặng đô nhất Ai tặng thế? thì chẳng aithèm hỏi. Việc này khiến cho nỗichờ mong được hô phong hoán vũ,được hối lộ bị đả kích trầm trọng.

Tôi bực bội đi tới chỗ để đồ ăn, đi ăn để trút bực.

Vừa hay băng vệ sinh tỷ tỷ cũng bưng khay tới lấy bánh ngọt, liếcchiếc nhẫn trên ngón tay tôi, không xuýt xoa cũng chẳng hỏi thăm,chỉ rất thân tình lắc đầu thở dài một cái: Tình yêu tới nhanh đi cũngn­hanh, đối với phụnữ mà nói, chỉ có một thứ là vĩnh viễn mà thôi.

Tôi đang nhai thức ăn, chưa kịp cản thì chị ta đã nói luôn: Đó chínhlà băng vệ sinh, từ lúc làm thiếu nữ ngây thơ tới lúc cô thành bà lão,vẫn làmbạn không rời xa. Không vứt đi, không từ bỏ, mỗi khi côcần, nó sẽ nằm im trong siêu thị ngoan ngoãn chờ cô sử dụng, chodù ở siêu thị này khôngtìm thấy, s iê u thịở cạnh cũng sẽ có. Đây làquy luật tồn tại vô cùngvững chắc, bảo vệ cô, bảo vệ chuyện mỗitháng của các cô .

Tôi thực sự là không nhai nổi nữa, xám mặt bưng khay thức ănchuyển tới mộtgóc nhỏ, vừa hay thấy Tóc Vàng cũng bưng khayngồi ăn ở bồn hoa tronggóc.

Nhớ lần công ty đón nhân viên mới, lúc đi ăn cũng là lúc gặp đượchai ngườibọn họ, lần này cũng như thế. Khoảng thời gi­an mấy tháng,dường nhưchẳng có gì thay đổi, thực ra đã xảy ra rất nhiều chuyện,không khỏi cóchút sụt sùi.

Thế nên tôi đi qua đó, khẽ đá đá cậu ta, Tóc Vàng đang chăm chú ăn,ngẩnglên nhìn tôi, rồi dịch qua một bên, chừa chỗ cho tôi ngồixuống. Trongsân có gió mát trăng thanh, xa thêm chút nữa có ánhđèn rực rỡ, có thứcăn ngon, còn mong gì hơn nữa!Chúng tôi cùng ngồi ăn, ăn được một nửa,bỗng nhiên tôi nhớ ra, ănhết khay thức ăn này chắc cái bụng đã tròn lạicàng tròn mất, bèn vộivàng ngừng lại. Nhưng nhìn thức ăn trong khay,thực sự có muốnngừng cũng chẳng được. Đành đưa cho Tóc Vàng: Ăn giùm đi .

Cậu nhìn tôi một lát, chẳng nói gì, chỉ nhận lấy.

Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi mừng hết xiết.

Cứ nói chị dâu với em gái chồng là kẻ địch, với em trai chồng làngườithân, Tống Tử Ngôn không có em gái, nhưng cũng có TócVàng đây, lời ấyxem ra cũng có một nửa là sự thật!Tay chống cằm, tôi dịu dàng nhìn cậunhóc: Yên tâm, sau này chịdâu sẽ thương chú mà .

Cậu ta đang ăn, ngước mắt nhìn tôi mỉm cười, nhưng khi ánh mắt rơitrên chiếc nhẫn trên tay tôi thì ảm đạm đi vài phần.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu xuống chiếc nhẫn trên tay trái mình,không kìm được lắc lắc tay khoe: Đẹp chứ? .

Cậu ta thu ánh mắt lại, nhìn vào khay thức ăn trên đầu gối, gật đầu.

Ai cũng thế, tôi nổi giận: Hỏi tôi là ai tặng mau!.

Cậu nhóc ngẩng đầu, ánh đèn sau lưng tôi in trong mắt cậu, như án­htrăng in trên mặt nước hồ, dập dềnh vỡ ra, lạnh lùng bi thương, tôin­hìn tớingây người.

Cậu ta cười, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa hồ có thể tan đi trong­gió, nhưng vẫn hỏi theo lời của tôi: Cái ấy là ai tặng thế? .

Tôi gật đầu thỏa mãn, giọng cũng kiêu hẳn lên: Tổng giám đốc tặngđó! .

Cậu ta cụp mắt xuống: Ừm, chúc mừng .

Vốn nghĩ đó là chuyện rất vui sướng, nói thẳng ra rồi, lại thấy bảnthân hơi quá trớn, thậm chí còn tự thấy rất khinh bỉ.

Xem ra kỹ thuật ỷ thế bức ép người này tôi không làm nổi rồi.

Tôi thở dài, nhìn cậu: Xem ra cái số tôi không được làm hồ ly rồi .

Cho nên không mượn được uy.

Cậu không nhìn tôi, nhìn ra ánh đèn ngoài sân, giọng khẽ khàng nhưtự nóicho mình nghe : Thực ra có lúc tôi ước được như anh ấy, luôn­biết bảnthân muốn gì, rồi ra sức thực hiện. Còn tôi lần nào cũngchậm một bước,tới khi đã hiểu ra thì không còn kịp nữa rồi .

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu nhóc, Tống Tử Ngôn đang đứng giữa mộtđám người.Nhìn lại ánh mắt lạnh lẽo của Tóc Vàng, bỗng thấy nỗithương cảm dâng lên trong lòng, có lẽ làm con riêng đều đa cảm thếnày.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv