"Ngô……" Cô có chút kinh ngạc, bị anh cuồng dã hôn làm cho hoảng sợ.
Anh lại lần nữa đưa điện thoại di động ra xa, hướng trên bàn để xuống, léo lên một tia lửa giận, hướng đôi môi mềm mại của cô mãnh liệt cắn mút, bộc phát tính dã thú đã nhịn lâu ngày, cơn khát làm con mồi trong tay tê dại.
Trong lửa nóng kịch liệt phong tỏa của anh, tim cô đập gia tốc, không thể hô hấp, toàn thân run run giống như một con nai con yếu mềm, mặc anh cần thì cứ lấy.
Anh cường thế đẩy miệng của cô ra, đầu lưỡi tham nhập vào trong, thả sức phóng đãng triền miên, không cho của miệng cô có khí lực dư thừa mà nhắc tới tên một nam nhân khác.
Di động lại không ngừng vang lên, anh nhíu mi, buông môi cô ra, nắm di động lên, mở ra, lạnh lùng nói:"Đừng gọi tới nữa, Húc Hòa cùng ta đang có việc."
Dứt lời, anh dỡ pin điện thoại di động xuống, thả lên trên bàn.
"Anh…… Anh nói như vậy cậu ấy sẽ hiểu lầm……" Cô thở phì phò, xấu hổ cấp thiết nói.
"Em sợ hắn hiểu lầm?" Anh nheo mắt lại, tiến sát vào cô.
"Không có, em chỉ là……"
Căn bản không muốn nghe cô giải thích, anh lại dùng một nụ hôn khác càng nóng bỏng càng nồng nhiệt, để biểu đạt bất mãn trong lòng anh.
Cô bị đổ oan không nói được gì, cũng không có cách mở miệng. Anh điên cuồng xâm lược, miệng lưỡi nóng, thân thể cũng nóng, một đường nóng bỏng hướng thẳng xuống ngực, thiêu nóng dục vọng, thiêu cả lý trí, cô hôn nhiên si mê, giống như con thiêu thân, tự nguyện cuốn mình vào ngọn lửa bùng cháy này, đốt thành bụi, cũng không oán thán gì.
Hai người rơi vào biển sâu của lửa tình, như con ngựa hoang đứt dây cương, anh đem cô áp hướng mặt bàn, bình rượu cùng cái ly bị rơi xuống đất, vỡ thành một mảnh vụn, nhưng bọn họ đã sớm không bận tâm……
"Không……" Anh kinh suyễn một tiếng, mạnh mẽ dừng tay.
Hạ thân buộc chặt đã chứng thực cảnh báo anh, tự chủ của anh đã sắp hỏng, còn tiếp tục như vậy đi xuống dưới, anh nhất định dừng không được.
Một tay anh kéo lấy cô, gắt gao ôm lấy cô, thống khổ vùi đầu ở bên tai cô nói nhỏ:"Ngăn cản anh…… Húc Hòa…… Mau ngăn cản anh……"
"Không……" Cô ôm lấy vai cùng lưng của anh, ý loạn tình mê nói nhỏ:"Em yêu anh…… Em muốn anh……"
Thanh âm của cô giống như xuân dược, dễ dàng làm tan rã ý chí mỏng manh như tờ giấy của anh, anh hít một ngụm khí lớn, mặt đối mặt đem cô toàn bộ ôm lấy, đi hướng phòng ngủ.
Không lâu sau, trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở gấp gáp cùng nỉ non, bọn họ trêu chọc cảm quan lẫn nhau, đụng chạm, âu yếm, cho nhau giữ lấy……
Anh mê luyến thân thể mảnh khảnh tuyết trắng, hơi gầy, yếu ớt, lại xinh đẹp không tỳ vết, hơn nữa khi cô bị vỗ về chơi đùa bộ dạng hơi run run mê hoặc, quyến rũ như nước, đủ để đưa anh dìm ngập.
Vì thế, anh rơi vào trầm mê, luân hãm, khi anh xâm nhập vào trong cơ thể cô, đồng thời có một tư duy đáng sợ cũng xâm nhập vào linh hồn anh, một khắc kia, anh bỗng nhiên cảm thấy không sao cả, liền cùng nhau sa đọa, cùng nhau xuống địa ngục đi!
Làm cho cô…… Cùng anh thừa nhận tội nghiệt này……
Cùng nhau…… Vạn kiếp bất phục……
Cô ở trong đau đớn do mới nếm thử dư vị tình ái, lệ đảo quanh hốc mắt, nhưng lại cam tâm tình nguyện, bởi vì người đó là anh, là người đàn ông cô yêu, vì anh, cô có thể đem hết thảy đều giao phó, kính dâng.
Làm kích tình như đầy sao rơi xuống đất, đến khi buồn ngủ hai người ôm nhau cùng ngủ. Một đêm này, bọn họ ở trong tiếng hô hấp cùng tim đập của lẫn nhau, rốt cục tìm được cảm giác bình tĩnh chân chính của mười năm.
Một khi bắt đầu nổi lên, sẽ thấy không ngừng được, Đường Tắc An cơ hồ hàng đêm đều cần Đồng Húc Hòa làm bạn, tựa hồ chỉ có lúc điên cuồng làm tình, ở trong thân thể mềm mại ấm áp của cô, anh mới có thể tạm thời tìm được sự cân bằng tâm linh, cũng mới có thể xác nhận Đồng Húc Hòa còn tại bên người anh.
Anh biết chính mình đang sợ hãi, càng yêu cô, liền càng sợ hãi mất đi cô, tương đương với việc bí mật càng khóa sâu càng tốt.
Ví nguyên nhân này, khiến cho anh hoàn thành nhanh hơn thủ tục xuất ngoại, anh không nghĩ lại trì hoãn, chỉ có nhanh chút đem Đồng Húc Hòa rời đi nơi này, đến một mơi mà không ai có thể vạch trần bí mật của anh, cũng không có người quấy rầy cuộc sống của bọn họ, anh mới có thể an tâm.
Rốt cục, xác định được ngày xuất ngoại, sáng sớm anh liền ra ngoài, hẹn gặp kế toán viên cao cấp, xử lý tài sản cá nhân trên danh nghĩa của anh. Kia đều là cá nhân anh đầu tư thu được lợi nhuận, về sau cho dù không dựa vào cha anh, anh cùng Đồng Húc Hòa cũng có thể cuộc sống không phải vất vả.
Đồng Húc Hòa ở nhà vội vàng sửa sang lại hành lý, dù sao cũng là muốn xuất ngoại một thời gian nên mang đi không ít, cả buổi sáng cô không hề rảnh rỗi, chuẩn bị thật tốt mọi thứ cần mang của chính mình xong, tiếp theo đi đến phòng của Đường Tắc An, trước giúp anh sửa sang lại một ít quần áo cần mang.
Phòng củ anh, cô đã rất quen thuộc, nghĩ đến mỗi ngày buổi tối tại đây, trên chiếc giường lớn kia cùng anh triền miên, mặt của cô liền hơi hơi nóng lên.
Đường Tắc An có khi giống như đứa nhỏ, luôn không cho cô ngủ yên ổn, anh lại luôn có khả năng khiêu khích cô, dụ hoặc cô, thẳng đến khi cô bị dục hỏa thiêu đốt toàn thân, anh mới chậm rãi tiến vào trong cô, sau đó cùng cô đi tới cao trào……
Một khắc kia, giống tử lại giống sinh, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nỗi bất an không hiểu nổi của anh, giống như trong tâm linh bị thiếu một phần gì đó, như thế nào tìm khắp nơi cũng không thể đầy đủ. Mỗi khi đến cái thời điểm kia, tâm cô đều rất đau, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, dùng chính mình để bù đắp nội tâm kia.
Cô muốn dùng tình yêu của cô, làm cho anh vui vẻ hạnh phúc.