Hứa Lương Châu nghe thấy cô thét chói tai, cong môi cười cười.
Thời tiết tháng tư rất tốt, gió chiều thổi qua bên tai Đan Đan, những lọn tóc nhỏ bay bay trong gió.
Hứa Lương Châu cố ý chạy loạng choạng, một tay Đan Đan nắm lấy góc áo hắn, cau mày, thấp giọng nói: "Cậu dừng lại đi."
Hắn nói rõ từng chữ, thái độ nghiêm túc, "Không thể."
Đan Đan dùng sức véo thịt trên eo hắn, "Cậu bị bệnh à?"
Cô thể hiện rõ ràng như vậy, theo tính cách cao ngạo của hắn đã sớm bỏ đi, tại sao còn đi vòng trở lại?
Hứa Lương Châu nhe răng trợn mắt nói: "Còn nói nhiều tôi sẽ chạy đến bờ sông, ném cậu xuống đấy."
Đan Đan run rẩy, nắm chặt góc áo hắn.
Hứa Lương Châu bật cười lớn, đồ ngốc này thế mà cũng tin lời hắn nói? Xem ra cô gái này rất dễ bị lừa.
"Cậu nắm chặt thêm đi."
"Không thể." Cô nghiêm trang trả lời, đem hai chữ lúc nãy của hắn trả lại nguyên vẹn.
Hứa Lương Châu nhướng mày, làm bộ muốn thả cả hai tay, "Vậy tôi buông ra vậy."
Đan Đan vội vàng nói: "Đừng đừng đừng." Tính cách này, cô hiểu rất rõ, từ trước đến nay nói được thì làm được.
"Vậy cậu nắm hay không?"
Cô phiền muộn đáp, "Nắm."
* * *
Dọc đường xe chạy như bay, có hương vị của thanh xuân.
Ánh mắt của Đan Đan không tự chủ nhìn người phía trước, ngước mắt vừa vặn có thể thấy rõ sườn mặt hắn, kỳ thật cô không hận cũng không oán hắn, đối với hắn chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Dù là kiếp trước, trước lúc quen biết hắn, cô là một người không thú vị.
Hứa Lương Châu dạy cô rất nhiều chuyện, mang cô đi rất nhiều nơi, cho cô thấy không gian càng cao xa, chỉ là hắn cũng giam cầm cô ở một mảnh đất trong thế giới nhỏ bé của hắn.
"Này, cậu ghét tôi lắm à?" Hắn đột nhiên hỏi.
Đan Đan hơi suy nghĩ, "Không có."
Hắn cười, "Cậu nói dối."
"Không có."
"Vậy cậu thích tôi đúng không?" Âm thanh mang chút lưu manh.
Đan Đan không muốn nói chuyện, mặc kệ hắn.
Hứa Lương Châu bỗng nhiên dừng xe đạp lại, Đan Đan nhảy xuống xe, hắn tới gần cô, véo nhẹ cằm cô, "Thích không?"
Đan Đan đẩy hắn ra, "Không thích."
"Vì sao không thích tôi? Ta không đẹp trai sao?"
"Người đẹp có rất nhiều, chẳng lẽ tôi đều phải thích hết sao?"
Hứa Lương Châu nghĩ ngợi, phát hiện cô nói rất có lý.
Bấy giờ Đan Đan mới phát hiện bọn họ đã về đến nhà, Đan Đan xoay người muốn về nhà mình, chân còn chưa kịp bước đi, cổ áo đã bị người phía sau túm lại.
Hứa Lương Châu cao hơn cô không ít, động tác này với hắn dễ như trở bàn tay, huống chi bản thân Đan Đan rất nhỏ, người cũng gầy gầy, không cần dùng nhiều lực.
"Cậu làm gì vậy? Cậu thật phiền phức." Đan Đan dậm chân.
Hứa Lương Châu nhếch miệng nở nụ cười, cảm thấy bộ dạng giận dữ của cô rất đáng yêu, "Đừng nhúc nhích."
Tay hắn sờ sờ trong túi, rồi kéo tay Đan Đan qua, đặt đồ vật vừa mới lấy ra trong lòng bàn tay cô, "Cho cậu."
Nói thế nào cũng vì hôm nay hắn nổi tính xấu mới khiến cho chân cô bị thương, con gái không phải đều thích ăn những đồ ngọt ngọt sao? Hắn nhớ chị gái hắn rất thích ăn.
Cái này là hắn mới vừa mua ở tiệm tạp hóa gần trường.
Đan Đan nhìn xuống, là mấy viên kẹo mạch nha còn có kẹo sữa hình con thỏ, cô đưa trả lại, "Trả cậu, tôi không cần."
Sắc mặt Hứa Lương Châu lập tức trầm xuống, "Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có muốn hay không?"
Đan Đan không cần suy nghĩ đáp, "Không muốn."
"Không muốn cũng phải muốn."
Chỉ mới là thiếu niên nhưng hắn đã có khí thế không cho người khác cự tuyệt.
Tim Đan Đan đột nhiên rụt lại, lá gan chợt lớn lên, giơ tay ném tất cả xuống đất.
Hứa Lương Châu trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt hồi lâu, trên mặt rất bình tĩnh, nhưng Đan Đan biết hắn đang tức giận.
Chân Đan Đan như bị ghim lại, không thể động đậy.
Hứa Lương Châu nghiêng người, ngồi xổm xuống, nhặt từng viên một lên.
Hắn xé bỏ vỏ một viên kẹo, đưa tới bên miệng Đan Đan, "Ăn."
Môi anh đào khẽ nhếch, Đan Đan chuẩn bị nói chuyện đã bị nhét kẹo sữa vào trong miệng.
Khi Đan Đan nuốt kẹo sữa, miệng phình phình, giống như sóc con, thực đáng yêu.
Hứa Lương Châu liếm liếm môi, nén xúc động muốn cắn lên đôi môi đó.
Đột nhiên, hắn ỷ vào ưu thế chiều cao, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
Hứa Lương Châu đem kẹo còn thừa nhét lại vào lòng bàn tay cô, "Không được ném."
Trong miệng Đan Đan vẫn rất ngọt ngào, lúc nói còn mang theo mùi sữa, "Cậu buông tôi ra đã."
Cô dựa lưng vào tường, một bàn tay hắn chống bên tai cô.
Hứa Lương Châu bỏ tay xuống, lui về sau hai bước, sau đó nhún nhún vai, đặc biệt nói một câu, "Cậu thấy không ta rất nghe lời cậu, có phải là bạn học tốt hay không?"
Đan Đan không đáp quay đầu liền chạy, hắn không theo kịp, không biết xấu hổ tiếng nói vẫn không dừng.
"Huống chi chúng ta còn quan hệ tốt như vậy đúng không?"
Nháy mắt Đan Đan mở cửa nhà, mặt mẹ Đan liền xuất hiện trước mắt cô.
Mẹ Đan tay cầm túi rác, hiển nhiên là đi ra vứt rác, tầm mắt mẹ Đan xuyên qua Đan Đan nhìn về phía Hứa Lương Châu, đảo quanh hai người bọn họ.
Hai người đều ăn mặc đồng phục giống nhau, còn có chiếc xe đạp dựa ở ven tường.
Mẹ Đan cười, như là đang thử, bà hỏi: "Đan Đan, bạn nam phía sau con là?"
Sắc mặt Đan Đan trắng bạch, cúi đầu nói: "Mẹ, cậu ta là cháu của bà Vương đối diện."
"Hai đứa về cùng nhau?"
"Vâng.. Ừm.. Chân con bị đau, phải nhờ cậu ta đưa con về." Đan Đan không biết nói dối nên chỉ có thể nói qua loa.
Giận dữ đang tích tụ của Đan mẹ tức khắc tiêu tan, bà còn tưởng rằng con gái yêu sớm.
Cũng là bà suy nghĩ nhiều.
Con gái bà luôn luôn nghe lời.
Hứa Lương Châu cười với mẹ Đan, lộ ra hàm răng trắng, giả vờ thuần lương vô hại, "Chào dì."
"Chào cháu."
Mẹ Đan không thích đứa trẻ này, ánh mắt đầu tiên nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng đứa nhỏ này che giấu rất sâu, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
Còn nữa, đứa nhỏ này còn đánh cả giáo viên.
Mẹ Đan thật sự không hy vọng Đan Đan trở thành bạn bè với hắn.
Thái độ của mẹ Đan không nóng không lạnh, trả lời có lệ, "Hôm nay cảm ơn cháu."
Hứa Lương Châu híp mắt, "Không có gì ạ."
"Ừ, vậy dì về trước nhé."
"Vâng, tạm biệt dì."
Mẹ Đan vào cửa, thuận miệng hỏi, "Chân bị sao vậy?"
Đan Đan khom lưng tháo giày ra, thay dép lê xong đáp, "Không cẩn thận bị thương."
Mẹ Đan thấy cô cũng không bị trở ngại nhiều, gật đầu, lại nói đến chuyện khác, "Kỳ thi sắp tới rồi, không được lơ là, ngày mai nhớ đi học lớp bổ túc, buổi chiều khóa học múa cũng không thể nghỉ."
Đan Đan cau mày, "Con biết rồi mẹ."
Mẹ Đan biết cô vất vả nhưng cũng không có cách nào, tương lai thế nào đều dựa vào một năm này.
Là con gái, bằng cấp cao một chút, chắc chắn sẽ không tồi.
"Còn nữa, đừng gặp ai cũng trở thành bạn."
Đan Đan đáp một tiếng, đối với thái độ của mẹ cũng không hề thấy lạ, kiếp trước không thích, kiếp này cũng không thích.
Đan Đan ngồi trên sô pha, xoè bàn tay, kẹo sữa đã bị cô nắm chặt đến nóng hổi.
Cô nhìn những cây kẹo sữa, thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy, người này.. Đến cách lấy lòng mình cũng giống nhau.
Năm đó cô tức giận, hắn liền đi siêu thị mua thật nhiều thật nhiều kẹo sữa để dỗ cô.
Đan Đan bỏ kẹo sữa vào hộp bút chì, sau đó bắt đầu làm bài tập.
Nếu như thi không tốt, mẹ sẽ không bỏ qua cho cô.
Nghĩ đến đây, Đan Đan liền muốn khóc, sự vất vả khi thi đại học còn phải trải qua thêm một lần.
Toán học vạn ác.
Tâm trạng Hứa Lương Châu rất tốt, vào nhà, bà Vương ngồi trên ghế mây, trong tay cầm quyển sách.
Bà tháo kính ra, dịu dàng nhìn hắn, "Về rồi à."
Hứa Lương Châu cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh bà, đáp một tiếng, "Vâng."
Bà Vương gõ đầu hắn, "Cháu đừng bắt nạt cô bé nhà đối diện nữa, người ta vừa giỏi lại ngoan, nào giống như cháu."
Hứa Lương Châu buồn cười, thật là, hết người này đến người khác đều nói hắn bắt nạt cô, mẹ nó làm thế cũng có thể gọi là bắt nạt ư?
Hắn sờ sờ cằm, ánh mắt thâm thúy, thật đúng muốn là bắt nạt cô, có thể làm cô không thể xuống giường..
Được rồi thật ra hắn cũng muốn làm như vậy.
Hứa Lương Châu cũng đã từng là tiểu bá vương của một vùng.
Chẳng qua, hiện tại đã trưởng thành hơn.
"Bà, lúc nãy người thấy hết rồi?" Hắn hỏi.
"Thấy rồi, cháu thật là ngốc."
Lấy lòng người ta còn làm người ta sợ hãi.
Buổi tối khi Hứa Lương đi ngủ đã gặp một giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình kết hôn với Đan Đan, Đan Đan trong mộng không giống hiện tại, dính hắn thích hắn.
Mà chính mình cũng vô cùng thích Đan Đan.
Hắn mơ thấy hắn đặt Đan Đan lên giường, thao lộng, âm thanh hỗn loạn, cô khóc nức nở, tiếng hắn gầm nhẹ.
Hắn còn mơ thấy Đan Đan đã chết, nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, không có hô hấp không có độ ấm.
Sau đó, hắn bị dọa tỉnh.
Đúng vậy.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận mình bị dọa.
Hứa Lương Châu mở mắt ra, trên trán mồ hôi lạnh từng giọt lăn xuống, ngón tay lạnh băng, thần sắc hắn phức tạp cười một cái, quả nhiên là mơ.
Tại sao lại mơ thấy cô ta?
Hắn lấy thuốc lá từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng của các vì sao ngoài cửa sổ.
Hứa Lương Châu lười biếng dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có lẽ giờ khắc này, hắn thừa nhận, bản thân mình đối với Đan Đan hơi không bình thường..
Dục vọng chiếm hữu..
Tác giả có lời muốn nói: Có một tin tốt..
Đó chính là..
Ngày mai bắt đầu..
Đại khái muốn ngày càng nhiều chương..
Vui không? Còn tôi thì rất vui vẻ