Ở nông thôn không khí tươi mát dễ ngửi, ngoài cửa sổ bầu trời lấp lánh đầy sao.
Đan Đan ôm nửa trái dưa hấu ở trên ban công đón gió, Hứa Lương Châu đêm nay cố ý tới hù dọa cô, kỳ thật về việc trọng sinh, từ sớm cô đã cảm thấy hắn biết.
Không vì điều gì, đơn giản vì hắn là Hứa Lương Châu.
Đan Đan thở dài thật sâu, con đường phía trước mê man, cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hắn thay đổi, cô xem ở trong ánh mắt.
Đan Đan nằm trên giường, không buồn ngủ, nhưng ý thức lại bị thoát ra, giống như linh hồn bị người khác rút ra, cảm giác này quá chân thật, không phải mơ, cũng không phải ảo giác.
Cô bay lơ lửng trong không trung, nhìn bản thân lẳng lặng ngủ trên giường, còn không có biết rõ là chuyện gì xảy ra, thân thể dường như bị mạnh mẽ kéo đi, cảnh tượng liền thay đổi.
Địa phương này cô rất quen thuộc, là phòng bệnh kiếp trước cô đã ở vài tháng.
Trên giường bệnh gương mặt cô không hề non nớt, tái nhợt tiều tụy, vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, bác sĩ vội vội vàng vàng đẩy cô vào phòng cấp cứu, Hứa Lương Châu bị ngăn ngoài phòng giải phẫu, không thể đi vào.
Đan Đan biết, đây là ngày cô chết.
Cô không muốn lại nhìn thấy trường hợp này lần nữa, thảm thiết đáng sợ, không dám nhìn thẳng vào tử vong của mình, nhưng cô như bị khóa tại không gian nho nhỏ này, không ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hứa Lương Châu ngồi trên ghế dài, áo sơmi trắng quần tây đen, không chút cẩu thả, phong thái thiếu niên tùy ý đã cách hắn rất xa rất xa.
Mặt lạnh lùng trắng bệch, hắn ôm mặt, gục đầu xuống, không biết suy nghĩ gì.
Quanh thân hắn có dày đặc hơi thở thất bại và tuyệt vọng, đúng vậy, đó là tuyệt vọng.
Giờ phút này hắn rất chật vật.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua chỗ cô đang đứng, trong nháy mắt, Đan Đan thậm chí cho rằng hắn thấy cô.
Ánh mắt hắn tĩnh mịch, đã từng sáng lấp lánh giờ phút này ảm đạm không ánh sáng, như một khối màu đen, đen nhánh không đáy, nhìn kỹ còn mang theo thống khổ cùng sợ hãi.
Đồng tử hắn đỏ tươi, nắm chặt đôi tay, nút áo ngay cổ tay có một cái rơi xuống, cũng không phát hiện.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Hứa Lương Châu không có kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi vào phòng phẫu thuật, cùng lúc đó bác sĩ từ bên trong đi ra, thần sắc ngưng trọng, gỡ khẩu trang, "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Hứa Lương Châu cả người như bị rút sạch sẽ sức lực, một chút chờ đợi trong mắt cuối cùng cũng biến mất, hắn run rẩy, thân thể không chịu khống chế lui hai bước, bước chân lảo đảo, quỳ xuống.
Hắn thấp giọng nỉ non, "Sao có thể? Không có khả năng.."
"Không thể."
Lòng Đan Đan co rút đau đớn, sống hai đời chưa từng thấy hắn rơi nước mắt, chỉ duy nhất một lần ở trong không gian như mơ này.
Hắn ôm thi thể cô, không cho những người khác tới gần.
Xưa nay bình tĩnh cường đại lại khóc như một đứa trẻ.
Cô rất muốn đi đến ôm hắn một cái.
Hình ảnh bắt đầu vặn vẹo biến hóa.
Đây là nghĩa địa, nói đúng ra là mộ bia của cô, hắn không còn chật vật như ngày đó, hiện tại hắn rất soái khí, thu thập sạch sẽ lưu loát, hắn không nói một lời, ánh mắt chứa ánh sáng nhu hòa nhìn ảnh chụp của cô, nhẹ nhàng chạm vào một chút, rồi sau đó cong lưng, đem môi chạm lên.
"Anh yêu em."
Theo sát sau đó là một tiếng súng vang lên, không giống lần trước, Đan Đan không bị bừng tỉnh.
Máu đỏ tươi theo vết súng chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ sườn mặt, làm dơ áo sơmi trắng tinh của hắn.
Đan Đan dại ra, rồi thét chói tai, điên cuồng thét.
Hắn chết ở trước mặt cô..
Cứ như vậy mà chết..
Cuộc sống của hắn kết thúc sau cô mấy ngày.
Mặc dù đoạn thời gian bị hắn nhốt lại, cô mắng hắn, nhưng chưa từng có ý niệm muốn cho hắn chết.
Đan Đan là khóc đến thanh tỉnh, khóc rối tinh rối mù, mặc dù mở mắt ra, hoàn hồn, cảm giác khó chịu vẫn không dứt được, nước mắt không ngăn được, cô ôm chăn khụt khịt đánh cách.
Cuối cùng đôi mắt sưng lên.
Khi Đan Đan rời giường, Đan mẹ cùng ông bà ngoại đã đi vườn trà.
Bên trong cái lồng úp trên bàn ăn để lại một chén cháo, cô ăn xong cũng định đi vườn trà, hỗ trợ hái lá trà.
Cái muỗng còn chưa cầm chắc, bên ngoài cửa liền có tiếng động.
Ở chỗ này, buổi tối cửa nhà ở đây đều rộng mở.
Cho nên Hứa Lương Châu nghênh ngang đi vào.
Đan Đan ngơ ngác nhìn hắn, khoảnh khắc hắn chết cùng hắn sống động đan xen, cái muỗng trong tay cô sắp cầm không nổi.
"Mới vừa ăn xong?" Hắn hỏi.
Đan Đan may mắn trong nhà không có người, tâm tình phức tạp gật đầu, "Ừ."
Hứa Lương Châu nhận thấy một chút mềm hóa từ cô, nghĩ thầm lần này không đến không công, hắn cười tủm tỉm, kéo ghế dựa hướng bên cạnh cô ngồi xuống.
"Tớ cũng đói bụng."
Hứa Lương Châu ở trên xe ngủ một đêm, cái khác không nói, chỉ là có chút đói.
Tương đối bi thảm là buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện mình không mang tiền, một phân tiền cũng tìm không ra.
Đan Đan trả lời thực nghiêm túc, "Chỉ có một chén."
Trát tâm, tim lại bị cô chọc ra vài lỗ.
Đan Đan không thể bỏ qua ánh mắt trông mong của hắn, nấu một chén sủi cảo đông lạnh cho hắn.
Hứa Lương Châu vài phút liền đem sủi cảo ăn sạch, Đan Đan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Khi nào cậu về?"
Hắn buông chén, vươn tay tới, "Cậu đưa điện thoại cho tớ đã."
Đan Đan đề phòng, "Làm gì?"
Hứa Lương Châu khoanh tay, híp mắt, trực tiếp nói: "Cậu kéo tớ vào sổ đen đúng không?"
"Di động của tớ cậu không quản được." Cô ngang ngạnh đáp.
Hứa Lương Châu kéo ghế xích lại gần cô, "Lấy ra đây đi, là do cậu kích thích, nếu cậu lại muốn chơi kích thích như vậy, cứ việc làm thế."
Đan Đan không vui nhấp môi, "Đã biết."
Hứa Lương Châu buồn cười hỏi: "Biết cái gì?"
"Lát nữa sẽ mở lại."
Hứa Lương Châu ăn xong, Đan Đan liền bắt đầu đuổi người, cô ở dưới cầu thang tìm được giỏ tre và mũ rơm, sau đó liền đẩy hắn ra ngoài.
"Tớ muốn đi hái trà, cậu về đi."
Cô mang mũ rơm, cõng giỏ tre nhìn rất đáng yêu.
Hứa Lương Châu không tính toán ở lâu, gần nhất hắn không cóchỗ ở, một ngày không tắm rửa còn có thể nhịn, hai ngày ba ngày còn không bằng kêu hắn chết đi.
Nhưng cứ như vậy trở về có điểm không cam lòng.
Cô nàng này là con đà điểu, gặp chuyện chỉ biết trốn, không nói rõ ràng, chỉ sợ lần sau tái phạm.
Mà hắn không tốt tính dễ nói chuyện nhiều lần như vậy.
Hắn kéo tay cô, lòng bàn tay thô ráp cọ ngón tay trắng nõn mượt mà của cô, ngoài dự đoán mọi người, cô không phản kháng.
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Có cái gì để nói."
Hắn không cần suy nghĩ nói: "Chuyện yêu đương."
Đan Đan ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh triệt đối diện với đôi mắt hắn, chấp nhất mà đầy tình cảm, giọng nói của cô cực chậm, đọc từng chữ rõ ràng, hỏi: "Tối hôm qua cậu nói xem bệnh uống thuốc có thật không?"
Hứa Lương Châu ngẩn ra một chút, lập tức khôi phục như thường, ý cười dần dần tan biến, "Thật sự, tớ không lừa cậu."
Uống thì uống.
Nhưng trị không hết.
Hắn so với ai đều rõ ràng.
Cô như là suy nghĩ cặn kẽ, gật gật đầu, cắn môi, "Vậy được."
Hứa Lương Châu hoảng thần, ngữ khí trầm tĩnh, "Cậu đáp ứng rồi?"
Ai cũng không biết dưới bề ngoài vân đạm phong khinh kia lại là trái tim chợt nhảy lên gió nổi mây phun.
Đan Đan rũ mắt, "Ừ."
Liền thử đi.
Hắn sẽ thay đổi tốt hơn, đúng không?
Rồi sau đó xoay người, bước nhanh đến chân núi, Hứa Lương Châu đi theo, như cái đuôi nhỏ sau lưng cô, dứt không được.
Đan Đan quay đầu lại, rất là bất đắc dĩ, "Cậu nhanh về nhà đi, đừng đi theo tớ."
"Không."
Hứa Lương Châu cười phong tao, được một tấc lại muốn tiến một thước, "Cậu để tớ hôn một cái."
Đan Đan không nghĩ để ý đến hắn, muốn mất mặt sao?
"Chỉ hôn một cái."
Vừa nói xong, cũng không đợi cô đồng ý đã chạy đến, như gấu Teddy dính trên người cô, cúi xuống hôn, thật mạnh ở môi cô "Ba" một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay ngắn một chút
Đoan Ngọ bồi thường ngươi
Sắp vào đại học.
Kỳ thật ta suy nghĩ thật lâu, Đan Đan đối với Tiểu Hứa vẫn luôn có tình.
Hiện tại Tiểu Hứa không phải Tiểu Hứa ngày xưa.
Bất quá ta Tiểu Hứa biến thái hề hề ta cũng yêu.
Cảm ơn cảm ơn.