Sau khi Đan Đan về nhà, cả người đều đang run.
Hơi thở Hứa Lương Châu phảng phất còn quanh quẩn quanh thân cô, vừa rồi ngón tay hắn cách lớp quần áo đụng tới eo như lửa nóng bỏng thiêu cháy người cô.
Đan Đan chống tay lên cửa, thở phì phò, không nhịn được nhớ tới chuyện cũ, chính đôi tay kia thường xuyên giam cầm mình, di chuyển trên da thịt của mình, làm cô run rẩy.
Hứa Lương Châu chỉ biết áp bức, ở trên giường cũng không ngoại lệ.
Vừa dỗ dành cô, nhưng động tác lại không dừng, ngược lại càng ác liệt hơn, đặc biệt là thời điểm hắn tức giận.
Mẹ Đan mang bữa ăn khuya lên bàn ăn, thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi: "Đan Đan, làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?"
Đan Đan ngước mắt, lắc đầu: "Mẹ, con không sao."
Mẹ Đan lại không tin lời cô nói, "Con nhìn mặt con trắng bệch cả rồi, mẹ đi lấy nhiệt kế, chắc chắn là sốt rồi."
"Mẹ, không cần.. Con thật sự không sao mà."
Không nghĩ đến chuyện lúc trước là ổn thôi.
Mẹ Đan cố chấp, mở hòm thuốc lấy nhiệt kế, "Con ăn chút gì đi, đừng để mình đói lả, ăn xong thì ngậm nhiệt kế trong miệng, để mẹ xem có phải sốt hay không."
Cấp ba mỗi ngày tiêu hao thể lực rất lớn, buổi tối không ăn cái gì cả người đều đói xỉu.
Đan Đan ngồi trước bàn cơm, đều là vài món ăn thanh đạm, cũng là món cô thích ăn.
Cải thìa xào nấm hương, còn có canh rau củ hầm từ xương sườn.
Cô cũng đang đói bụng, cầm đũa vùi đầu ăn, tướng ăn cũng rất đẹp.
Mẹ Đan ngồi đối diện với Đan Đan, chờ cô ăn xong liền bắt đầu thu dọn chén đũa, vừa đặt chén đũa vào chậu rửa xong, mẹ Đan nhanh chân từ phòng bếp chạy ra, gọi Đan Đan lại.
"Mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì thế ạ?"
Mẹ Đan nhấp miệng, "Về sau con ít đến nhà bà Vương đối diện thôi, sáng nay là mẹ thiếu suy xét, hôm nay mẹ ở văn phòng nghe nói, cháu bà Vương đánh nhau với chủ nhiệm Trần rồi, loại người này không thể giao hảo."
Đan Đan rũ mắt, gật đầu, "Vâng ạ."
Vốn dĩ không muốn có chút quan hệ gì với hắn.
Mẹ Đan biết con gái mình từ nhỏ đã nghe lời, "Được rồi, đừng ở trường học chơi với người không đứng đắn, học tập cho tốt có biết không?"
Rồi lại lẩm bẩm hai câu, "Nhà bà Vương là dòng dõi thư hương, sao lại có đứa cháu xấc xược như vậy?"
Đan Đan về phòng, không hề thấy lạ trước thái độ của mẹ, kiếp trước, hôn sự của mình mẹ không tán thành.
Luôn nói hai người không hợp, một người quá yếu, một người quá mạnh.
Huống chi, môn không đăng hộ không đối.
Bà Vương là tiểu thư khuê các của dòng dõi thư hương ở Giang Nam, ông Hứa lúc trẻ cũng là quân nhân, trong người có quân hàm và chiến công.
Đến lúc lớn tuổi mới cùng bà Vương từ thủ đô về quê dưỡng lão.
Dù sao không khí bên kia không tốt.
Cha của Hứa Lương Châu cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bản tin thời sự thường xuyên nghe thấy tên của ông ta.
Sự chênh lệch này, chẳng trách mẹ cô phản đối.
Đan Đan nằm trên giường, nhiệt kế để trên tủ đầu giường, cô nhắm mắt lại, không hề buồn ngủ.
Vốn tưởng rằng bản thân mình không đi trêu chọc Hứa Lương Châu, thì hắn sẽ không chú ý đến mình, có lẽ hôm nay hắn nhất thời hứng khởi.
Vợ chồng bảy tám năm, cô vẫn khá hiểu hắn.
Vô tâm vô tính, không phải người mình quen thuộc, tuyệt đối sẽ không nhìn thêm một cái.
Đan Đan đưa tay tắt đèn đầu giường, chuẩn bị ngủ.
Dù sao chỗ ngồi hai người bọn họ cách xa như vậy, lại không tiếp xúc, không chọc hắn thì sẽ ổn thôi.
Ngày hôm sau, cả buổi sáng Hứa Lương Châu đều không đi học, Đan Đan nhẹ nhõm không ít.
Chuyện ngày hôm qua, thầy Trần không những không đuổi hắn, còn làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, một cái thông báo cũng không có.
Không chỉ có ban nhất nổ tung, toàn bộ trường đều nghị luận sôi nổi.
Đều đang suy đoán địa vị của Hứa Lương Châu.
Dù sao thầy Trần ngay cả quyền quý ở địa phương cũng không khom lưng.
Có người nói, Hứa Lương Châu đại khái là con trai của hiệu trưởng, bởi vì hiệu trưởng cũng họ Hứa.
Tống Thành nghe tin đồn nhảm nhí đó, cười đau sốc hông, nói: "Hiệu trưởng nào có năng lực lớn như vậy, có đứa con trai như Hứa Lương Châu."
Gia cảnh của Hứa Lương Châu thế nào, người khác không rõ nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.
Tới buổi chiều tiết thứ hai, Hứa Lương Châu cuối cùng cũng xuất hiện trong trường học.
Chẳng qua hắn bị phá tướng, trên trán có một cái băng dán lớn.
Tống Thành thấy hắn ở trên hành lang, trêu ghẹo: "Hứa anh hùng của chúng ta bị sao vậy?"
Hứa Lương Châu dừng bước chân, đọc từng chữ: "Hứa anh hùng anh dũng hy sinh."
"Nghĩa là gì?" Tống Thành truy hỏi.
Hứa Lương Châu chậm chạp đi đến cửa sau lớp học, "Hứa lão gia nhân nghĩa."
Nói ngắn gọn, hắn bị ông nội mang ra.. đánh.
Hắn đâu biết rằng ông nội đã trở lại, nghe được chuyện này, thổi râu trừng mắt, trực tiếp động thủ.
Lúc sáng không phải hắn trốn học, mà là dưỡng thương.
Tống Thành đi theo Hứa Lương Châu tới cửa lớp ban nhất, Hứa Lương Châu đẩy cửa đi vào, Tống Thành theo sau.
Bây giờ là thời điểm tan học, phòng học bởi vì sự xuất hiện của bọn họ bỗng nhiên an tĩnh.
Hứa Lương Châu ngồi vào ghế của mình, mang tai nghe bắt đầu chơi game trên điện thoại.
Tống Thành không khách khí chọc chọc bạn cùng bàn, "Bạn học, mày có thể nhường chỗ này cho tao không?"
Cậu ta lập tức cầm lấy sách vở đi tới chỗ khác không có ai ngồi, Tống Thành kéo tai nghe của Hứa Lương Châu xuống, "Thầy giáo tố cáo với ông nội mày à?"
"Đúng vậy."
"Hừ, bố mày biết mày sang đây mà còn quậy phá như vậy, liệu có đánh chết mày không?"
Hứa Lương Châu nhướng mày, "Đánh chết càng tốt, ông ta có cái cớ để nói với mẹ tao, muốn đẻ một đứa con trai nữa." Cuối cùng, lại bổ sung thêm câu, "Ông ta thấy tao không vừa mắt cũng đâu phải ngày một ngày hai."
Tống Thành cười nhạo, "Thôi đi, cả nhà đều nâng mày như nâng trứng."
Mẹ thương hắn như mạng, còn có hai chị gái che chở.
Hứa Lương Châu vẫn chăm chú nhìn vào màn hình chơi game, Tống Thành kéo luôn cái tai nghe còn lại của hắn.
"Tao nghe nói mày vì.."
"Vì cái gì?"
"Làm loạn quan hệ nam nữ mới làm cha mày tức giận."
Hứa Lương Châu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh thật đẹp, hắn nhếch môi, "Cái rắm."
Tống Thành cười ha ha, "Là tao dùng từ không đúng, hẳn là tình bạn thuần khiết."
Màn hình đen thui, trò chơi này hắn đã thua, thấp giọng mắng, "Mẹ nó.."
Hắn xoay người, kéo tai nghe sang một bên, "Mày có thấy phiền hay không, lăn trở về phòng học của mình đi."
Biết hắn sắp phát hỏa, Tống Thành hạ thấp giọng, "Được rồi, tao cũng không tin mày không thích cô gái nào."
Hứa Lương Châu ngẩng đầu, xoay bút bi, "Tin hay không thì sao, liên quan hệ gì tới mày?"
Tống Thành hăng hái, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tràn đầy hormone, "Mày thật có phúc, hoa hậu giảng đường trường chúng ta ở ban này."
Tống Thành chỉ vào người con gái ngồi bàn đầu tiên, "Thấy không, chính là cô ta."
Hứa Lương Châu cười khẽ, "Thấy cái rắm."
Chỉ thấy mỗi cái ót.
Ngữ khí Tống Thành vẻ tiếc rẻ, "Chỉ là hoa hậu giảng đường này làm người giả thanh cao, đúng rồi, mày xem người ngồi phía sau cô ta."
Hứa Lương Châu tùy ý liếc qua, hắn nhớ rõ, bóng lưng quen thuộc kia không phải là đứa con gái ở đối diện nhà mình sao?
Mặt hắn đến bây giờ còn đau.
"Cô ta thì sao?"
"Lớn lên đẹp, tính tình cũng tốt."
"Tính tình tốt?"
Tống Thành gật đầu, "Đúng vậy, nói chuyện nhẹ nhàng, mềm mại, đáng tiếc.."
Hứa Lương Châu bị hắn gợi lên hứng thú, "Đáng tiếc cái gì?"
"Ba mẹ cô ta đều là giáo viên trường chúng ta, ai cũng không dám.. yêu sớm với cô ta."
Hứa Lương Châu đánh cho hắn một cái, sau đó đả kích không chút lưu tình: "Yêu sớm, từ thanh thuần này sớm đã không liên quan đến mày."
"Vậy mày cảm thấy cô ta thế nào?"
Hứa Lương Châu nghĩ ngợi, trong đầu là cảnh tượng tối hôm qua cô bị dọa.. Cảm thấy.. Thật dễ chọc.
Hắn tản mạn nói, "Cũng được."
Cả tiết học sau Hứa Lương Châu đều nhìn lưng Đan Đan, nhìn chằm chằm đến mức có thể thấy cả cái lỗ chân lông.
Ánh mắt làm càn, khiến cho giáo viên chú ý.
Giáo viên Toán gọi hắn vài lần, hắn mới nghe thấy, chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Giáo viên chỉ chỉ bảng đen, "Cậu, đi lên giải bài tập này."
Hứa Lương Châu đi lên, im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng viết đáp án lên bảng.
Hắn xoay người, thấy mọi người phía dưới kinh ngạc sùng bái, ánh mắt rơi xuống trên người Đan Đan, phát hiện cô đang cúi đầu căn bản không chú ý.
Hứa Lương Châu trong lòng tức khắc không vui, cô gái này.. Hình như thật sự không thích mình.
Làm sao bây giờ, lực chú ý của hắn lại bị cô hấp dẫn.
Như vậy không công bằng.
Hắn cười như không cười, lúc đi qua chỗ Đan Đan ngồi, cố ý lảo đảo, chống tay lên bàn, âm thanh giả vờ cũng rất giống, "Bạn học, cậu đưa chân ra cố ý chặn tôi là có ý gì? Hả?"
Đan Đan mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc miệng mở ra.
Hứa Lương Châu nhìn cánh môi của cô bỗng nhiên muốn cắn.
Nhưng là muốn cắn đến chảy máu.
Hứa Lương Châu cảm thấy mình điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính không trọng sinh..
Đại khái đây là nam nữ chính.. Tất nhiên.. Lực hấp dẫn ha ha ha..
Đô thị vườn trường đều có.
Từ mười sáu bảy tuổi bắt đầu.. Một đoạn mối tình đầu lãng mạn.
Ý nghĩa là ngọt và tươi mát.
Nam chủ lưu manh
Ta đi ngủ, buồn ngủ muốn chết.
Về sau không bao giờ thức đêm nữa.