Tâm tình Đan Đan tự nhiên tốt hơn một chút, muốn cười, nhưng lại nhịn xuống không cười.
Hứa Lương Châu không dỗ được người, từ nhỏ đều là người khác dỗ hắn, xem hắn như tổ tông cung phụng, ngậm trong miệng nâng trong lòng bàn tay, hắn nhét kính râm vào trong lòng ngực cô, kéo tay cô, "Không cười thì đi theo tôi."
Đan Đan muốn tránh thoát, nhưng sức lực không so lại hắn, không có thể thành công, một tay ôm cây cột, "Tôi cười còn không được sao?"
Cười và đi theo hắn, cô lựa chọn cười.
Hứa Lương Châu không buông cổ tay cô, dừng lại, ánh mắt không di động, nhìn chằm chằm mặt cô, "Cho tôi xem."
Hắn không phải thật sự muốn cô cười, chỉ hy vọng cô không cần khổ sở.
Đan Đan nhìn khóe mắt xanh tím của hắn, cúi đầu, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười nhợt nhạt, sợi tóc nhỏ vụn rơi rụng xuống, ở dưới ánh nắng ấm áp chiếu rọi, Hứa Lương Châu ngốc lăng, không tự chủ được duỗi tay vén lại sợi tóc ra sau tai, đầu ngón tay đụng vào gương mặt cô, phảng phất mang độ ấm nóng cháy.
Hứa Lương Châu mặt mày nhu hòa, tiến lên cường thế cầm lấy cánh tay đang ôm cột của cô, tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
Đan Đan há hốc mồm, hô to, "Tôi đã cười rồi sao cậu còn như vậy."
Hắn quay đầu lại, dịu dàng nói, "Tôi cái gì cũng không nói, là cậu tự mình cho là thế, cười hay không cười đều đi theo tôi."
Đan Đan trong đầu chợt nhớ tới gần nhất trên mạng một câu đang hot, cô thấp giọng lẩm bẩm câu đó, "Lương tâm cậu sẽ không đau sao?"
Khi nói những lời này cô nói rất nhỏ, cô không nghĩ để hắn nghe thấy.
Hứa Lương Châu đưa thân hình lại gần sát bên tai cô, nửa vui đùa nửa dụ hoặc, câu môi nói: "Lòng tôi đang trên người của cậu mà"
Đan Đan lại đỏ mặt, cuối cùng chỉ nhảy ra hai chữ, "Ghê tởm."
Các chủ quán ở ven đường thường xuyên qua lại đã sớm quen biết Đan Đan.
Hai người vừa lúc đứng trước cửa một quán ăn sáng, a di xách theo thùng nước từ bên trong ra, thấy hai người còn đang dây dưa, cũng không nghĩ nhiều, "Đan Đan, đây là con nhà ai? Trước kia ta chưa từng gặp qua, lớn lên rất đẹp trai."
Bà ấy nói tiếng địa phương, Hứa Lương Châu nghe hiểu được nhưng không hợp ý lắm.
Đan Đan lại cho rằng hắn nghe không hiểu, vội vàng giải thích, "Đây là anh họ nhà con vừa thi đại học xong."
"À, ăn sáng chưa?"
Đan Đan liên tục gật đầu, "Ăn rồi."
Dứt lời, mới vội đẩy Hứa Lương Châu rời đi.
"A di, cháu mang anh họ đi dạo."
Hứa Lương Châu ngoan ngoãn để cô đẩy đi, nghiêng đầu hỏi cô, "Vừa nãy cậu và cô kia nói cái gì vậy?"
Đan Đan dừng bước chân, "Cậu không phải rất lợi hại sao? Tự đoán đi."
Cô nói lời này rất là tự tin, thần sắc kiêu ngạo.
Hứa Lương Châu lấy tay che miệng cười khẽ, mặt mày thêm chút phong tình, ánh mắt ẩn hàm ý cười, "Tôi biết, bà ấy nói tôi lớn lên tuấn tú."
Cái này còn chưa xong, ý định muốn trêu đùa cô, "Cậu cũng cảm thấy anh họ cậu rất đẹp trai đúng không?"
Đan Đan suy nghĩ lại, mới hiểu ý trong lời nói của hắn, hắn nghe hiểu lời nói dối của cô.
Lỗ tai cô đỏ bừng.
Hứa Lương Châu không buông tay cô, kéo cô không biết đi đâu.
Rẽ trái rẽ phải mới thấy một cửa hiệu cắt tóc, rất nhỏ, biển số nhà nhìn qua cũng đã rất cũ xưa.
Hắn không đi nữa, mà hỏi cô, "Sau khi có thành tích, cậu định học trường nào?"
Đan Đan cúi đầu, lông mi run rẩy, qua đã lâu, mới nghe thấy cô đáp lại, "Không phải còn chưa có sao?"
"Không tự đánh giá được sao? Hay là cậu không muốn nói cho ta."
Đan Đan hơi ngưỡng đầu, nhu hòa cười với hắn, ngữ khí nhẹ nhàng, từ ngữ lại như dao sắc bén, "Đánh giá qua, nhưng mà mặc kệ tôi thi bao nhiêu điểm, khẳng định sẽ không học cùng trường với cậu."
Thời gian dài ẩn nhẫn như vậy, là vì phản kích tuyệt đối cuối cùng.
Đan Đan tuyệt đối không thể cùng Hứa Lương Châu học cùng trường, nếu có thể, ngay cả thành thị cô cũng không muốn điền, chẳng qua cô sẽ không vì khí phách nhất thời, từ bỏ cơ hội cầu học tốt hơn.
Tính tình cô mềm yếu, dù lại tới một lần, vẫn như cũ sợ hắn, cũng vẫn như cũ.. Còn sót lại thích.
Chỉ là thích quá bé nhỏ không đáng kể.
Hứa Lương Châu buông tay, nụ cười trên mặt tức khắc biến mất, hắn từ túi quần lấy ra thuốc lá, thuần thục đốt lửa, sau đó phun ra từng vòng sương khói, lạnh lùng, căng chặt, lúc này hắn hoàn toàn không còn biểu tình vui đùa, quanh thân phảng phất có xoáy nước màu đen thật lớn, như muốn hút người vào, nhìn cô, từng câu từng chữ, rõ ràng đọc từng chữ nói: "Cậu muốn làm gì thì làm đi, đừng trách tôi đến lúc đó làm cho cậu kêu trời khóc đất."
Đan Đan sắc mặt tái nhợt, môi anh đào rút đi huyết sắc, khi hắn không nói giỡn, từ trước đến nay đều là nói thật.
Hứa Lương Châu không định tại sự kiện này cùng cô khách khí, hắn cười cười, tươi cười trong suốt giống như thiên sứ.
Hắn thực nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu dám chạy, chân cậu sẽ bị đánh gãy."
Hắn ảo tưởng, tiện đà nói: "Sau đó lấy cái xích bạc buộc ở mắt cá chân, để cậu muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có thể ở trong phòng, mỗi ngày chỉ có thể thấy tôi, cũng không rời xa tôi."
"Mỗi ngày mở to mắt người thứ nhất thấy là tôi, buổi tối ngủ người ôm cậu cũng là tôi, cậu nơi nào cũng không đi được, chỉ có thể nhìn tôi, nhớ tôi."
Đan Đan lui lại mấy bước, khuôn mặt nhỏ dần trắng bệch, lòng trầm xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Hứa Lương Châu duỗi tay chạm vào gương mặt cô, dương môi nói: "Choáng váng rồi? Chọc cậu chơi thôi."
Trán Đan Đan bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một giọt một giọt rơi xuống, thân hình cứng đờ đã không động đậy nổi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nói như vậy.
Trước kia hắn không chỉ nói, còn làm như vậy.
Đoạn thời gian tối tăm không ánh sáng, cô thậm chí không dám nhớ lại.
Mấy tháng sau khi đưa ra lời ly hôn, hai người quan hệ rất lãnh đạm, chuẩn xác mà nói, là cô đơn phương lãnh đạm.
Nhưng lúc ấy Hứa Lương Châu còn chưa hạn chế tự do của cô.
Đan Đan tính tình tốt, nhưng không phải không biết giận, bị áp lực tàn nhẫn cũng muốn thả lỏng một chút, một người bạn đại học gọi điện thoại tới, nói là muốn họp lớp, cô vốn không định đi, quen biết không nhiều lắm, đi cũng không làm gì, nhưng so sánh xong, càng không muốn mãi ở nhà.
Đêm đó Hứa Lương Châu tăng ca, cô ra cửa cũng không báo cho hắn.
Bạn bè tụ hội không phải uống rượu thì là ca hát, ngày thường cô không uống qua rượu, đêm đó nhịn không được uống hai ly, cũng chỉ là hai ly nhỏ, hai má hồng hồng nhìn qua tựa như uống nhiều, trên thực tế đầu óc vẫn rõ ràng.
Một mình tới bữa tiệc, đến buổi tối đi về, khó tránh khỏi làm người không yên tâm, một bạn nam khá thân thuộc đã thân sĩ chủ động tiếp nhiệm vụ đưa cô về nhà.
Vốn là không có gì, nhưng lại để Hứa Lương Châu thấy cô từ trên xe người nọ bước xuống.
Đứng ở cửa nhà, Đan Đan và người bạn hàn huyên hai câu, nói đến học tập và công tác, hai người nói chuyện vẫn tương đối vui sướng, cô cuối cùng cười cười, sau đó tạm biệt vào nhà.
Xoay người về nhà, liền thấy Hứa Lương Châu đứng trước cửa.
Hắn không có phát giận, thậm chí cả biểu tình tức giận cũng không có, hắn cười, còn không bằng không cười, hắn hỏi: "Sao trễ như vậy mới trở về?"
Đan Đan đáp: "Nhất thời vui quá."
Hứa Lương Châu nga một tiếng, không nói nữa.
Ban đêm, sau khi nặng nề đi vào giấc ngủ, cô dựa lưng vào ngực hắn, hắn ôm eo cô, ở bên tai nỉ non: "Anh không thích."
Cô vì buồn ngủ nên không nghe rõ.
"Không thích em cười với người khác ngoài anh."
"Em là của một mình anh."
"Anh sẽ đối tốt với em."
"Thật xin lỗi."
Ngày hôm sau, Đan Đan phát hiện mình không được ra khỏi cửa, biệt thự nhiều vệ sĩ, dáng người cường tráng, mặt không biểu tình đứng trước cửa.
Vì thế mà cô nháo lên.
Nhưng vô dụng.
Nước mắt đã khóc đến khô kiệt, cũng không dùng được.
Đan Đan kịp thời từ hồi ức bứt ra, thân mình không tự giác còn đang run.
Hứa Lương Châu cũng chú ý tới sự thất thần của cô, thử hỏi: "Bị dọa rồi? Hay là.. Cậu từng mơ thấy qua?"
Đan Đan hoàn hồn, đáp ứng phó, "Ừ."
Hứa Lương Châu bắt đầu tò mò cũng bắt đầu hoài nghi, "Cậu rốt cuộc mơ thấy cái gì? Sợ tôi đến như vậy."
Trong giọng nói mang theo một tia hứng thú cùng.. Tính kế.
Đan Đan nhấp môi, mặt không có một chút sức sống, "Tôi sẽ không nói."
Cô chưa từng mơ thấy, có thể nói cái gì?
Hứa Lương Châu câu khóe môi, ánh mắt lóe lóe, híp mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không nói nữa.
Hứa Lương Châu là người tinh tế đến đáng sợ, đúng rồi, hắn rốt cuộc nhận thấy được mình nghĩ sai rồi, có lẽ cô chưa từng mơ, bởi vì bộ dáng kia là đang nhớ lại, giống như đã tự mình trải qua.
Quan trọng nhất là, cái cảnh trong mơ vớ vẩn này hắn mới chỉ mơ thấy một lần, tin tức quá ít ỏi.
Nhưng sự hiểu biết của cô với mình vượt qua phạm vi cho phép.
Nếu không phải mơ, thì sẽ là cái gì?
Hắn nghĩ, dù sao hắn cũng sẽ làm rõ.
Có lẽ là lời nói của hắn đã làm kinh sợ tới cô, cho nên khi hắn lôi kéo cô vào một tiệm cắt tóc, cô cũng không có phản ứng.
Mặt tiền cửa hàng nhỏ chỉ có thể đứng vài người, trên vách tường dán poster tuyên truyền có hơi thở niên đại 70-80, thợ cắt tóc là một người đàn ông hơn 50 tuổi, hòa ái dễ gần, tiệm nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
Trong tay ông ấy cầm dao cạo, trước mặt gương có một vị khách quen, hắn hẳn rất quen thuộc với Hứa Lương Châu, vừa cắt tóc vừa nói: "Tiểu Hứa hả, ta đang bận, hôm nay cậu tới làm gì?"
Hứa Lương Châu chỉ chỉ đầu tóc mình, "Chấu tới nhuộm lại tóc."
"À, vậy cậu muốn màu gì?"
"Vàng kim, ánh vàng rực rỡ." Sáng mù mắt chó bọn họ.
"..."
"Nói giỡn thôi, cháu tới nhuộm lại màu đen."
Ông ta khó xử nói: "Vậy châu phải đợi một chút, ta còn đang dở tay."
Hứa Lương Châu ghé mắt, nhìn người bên cạnh vẫn đang phát ngốc, cười nói: "Gội đầu để cháu, chú chỉ cần bôi thuốc nhuộm cho châu là được."
Ông ấy theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy hắn nắm tay một người con gái nên trêu ghẹo, "Tiểu Hứa, hôm nay còn mang theo bạn gái tới, người yêu à?"
Hắn không trả lời, cười nhộn nhạo.
Đan Đan xua tay phủ nhận, "Cháu không phải."
Hứa Lương Châu đi đến ghế gội đầu, ánh mắt chuyên chú hàm chứa điểm lưu manh, hắn trêu ghẹo nói: "Em họ, đến giúp anh gội đầu nào."
Tác giả có lời muốn nói: Hứa soái khốc cuồng - Lương Châu.
Ha ha ha ha
Ngày hôm qua nói Tiểu Hứa ca xuẩn manh tri kỷ sẽ hống người!
Các ngươi còn tốt không?
Hứa gia bản chất vẫn là tâm cơ boy
Ngày mai gặp.