Khuôn mặt của Đan Đan đã đỏ hồng, túm góc áo không nói lời nào.
Tiếng chuông vang lên, đến giờ vào học.
Chủ nhiệm lớp cầm giáo án từ bên ngoài đi vào, Đan Đan đã ngồi trở lại vị trí, chỉ là Hứa Lương Châu vẫn còn cố chấp đứng cạnh cô.
Chủ nhiệm lớp thắc mắc hỏi: "Sao em không trở về chỗ ngồi?"
Hứa Lương Châu chỉ chỉ Đan Đan, giả vờ khụ một tiếng, "Thưa cô, bạn ấy muốn đi WC."
Đan Đan tại một khắc đó, chỉ muốn đi tìm chết.
Cô yên lặng cầm lấy sách che mặt mình, quá mất mặt.
Phía dưới có người phát ra tiếng cười, Hứa Lương Châu liếc mắt nhìn người nọ một cái, thình lình nói một câu, "Đừng cười."
Trong lời nói mang theo sự lạnh lùng.
Chủ nhiệm lớp dừng ánh mắt ở trên người Đan Đan quan tâm hỏi, "Đan Đan, em có gì không thoải mái sao?"
Đan Đan chậm rãi kéo sách xuống lộ ra hai con mắt, mặt đỏ lên, "Không có việc gì ạ."
Hứa Lương Châu há mồm còn định nói, Đan Đan duỗi tay nhéo eo hắn một cái, ám chỉ hắn câm miệng.
Hắn nhìn về phía cô ánh mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, chợt cười, nhưng cũng không nói nữa.
Chủ nhiệm kêu Hứa Lương Châu trở về vị trí, sau đó trước mặt mọi người tuyên bố một tin tức tốt.
"Sau khi thầy Trần tranh thủ, quyết định tổ chức hoạt động du xuân trong hai ngày, đương nhiên, địa điểm không xa, ngày đầu tiên đi Ô trấn, ngày hôm sau đi Chiết Đại."
Còn chưa dứt lời, từng trận hoan hô đã bạo phát.
Bọn họ cũng không nghĩ tới cuối cấp còn được đi du xuân.
Đan Đan cũng thực vui vẻ, Chiết Đại nha, đời trước đã xem qua một lần, một trường đại học thật xinh đẹp.
"Bạn nào không đi, mời giơ tay lên, để cô thống kê danh sách."
Chủ nhiệm nhìn chung quanh một vòng, cũng không có ai nhấc tay, bà cười cười, "Tốt rồi, cô sẽ đem mọi người báo lên trên."
Đan Đan xin về nhà trước, bụng đau quằn quại, môi đã chuyển sang trắng bạch.
Hứa Lương Châu theo cô đi ra, hắn không đi học, cũng không có ai dám quản.
Hắn giống như cái đuôi ở phía sau cô, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Thời tiết phía nam, ngày mưa luôn nhiều hơn, trên bầu trời mưa xôn xao rơi xuống, Đan Đan nghe tiếng mưa rơi, lại dùng ánh mắt nhìn người phía sau, trong lòng cảm thấy bực bội, kỳ thật bình thường cô không phải người nóng tính như vậy, có lẽ là do lần này vừa vặn đụng phải kỳ sinh lý, tính tình cũng nổi lên.
Đan Đan xoay người, "Cậu vừa rồi nghe được rõ ràng đúng không, tôi chán ghét câu."
Hứa Lương Châu nhấp môi, mặt mày trầm xuống, hắn cười một chút, hơi hơi nhếch khóe miệng, ngũ quan tinh xảo càng đẹp mắt hơn, hắn nói: "Tôi không rõ vì sao cậu lại chán ghét tôi? Con người của tôi xấu, nhưng đối với cậu không tồi phải không? Ngày hôm qua còn mang cậu đi chơi game, tôi từ trước đến nay khách khí với cậu, cậu đừng có chọc tôi, cũng bởi vì đó là cậu, tôi mới không động thủ."
Nếu là người khác một bộ bằng mặt không bằng lòng, đã sớm bị hắn chỉnh chết.
Đan Đan che lại bụng nhỏ, cô tức giận không kịp suy nghĩ gì bộc phát ra, "Tôi không muốn cùng cậu dây dưa, cậu có cha mẹ nâng niu ở lòng bàn tay, có chị gái yêu thương cậu, cậu cũng đừng quấn lấy tôi được không?"
Hứa Lương Châu híp mắt nhìn chằm chằm cô, con ngươi lộ ra ánh nhìn sâu kín, ngón tay thon dài của hắn véo lấy cằm cô, bức cô ngẩng đầu, đọc từng chữ hỏi: "Làm sao cậu biết tôi có hai chị gái?"
Trong trường học trừ Tống Thành không ai biết sự tình nhà hắn, mà Tống Thành biết nặng nhẹ, căn bản sẽ không nói bậy ra bên ngoài.
Đan Đan lông mi khẽ run, trả lời không tốt liền lộ ra dấu vết, cô biết Hứa Lương Châu sẽ không nghĩ đến phương diện trọng sinh, nhưng hắn chắc chắn nghi ngờ, sẽ càng chú ý tới cô.
Cô một chút cũng không muốn loại chú ý này.
Đan Đan chịu đựng bụng đau, "Mẹ tôi nói."
"Mẹ cậu làm sao mà biết được?"
Đan Đan do dự, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, "Mẹ tôi cùng bà cậu rất quen thuộc."
Hứa Lương Châu cười, chỉ là trong ánh mắt ý cười lạnh lùng, hắn buông tay, chắc chắn nói: "Cậu nói dối."
Lấy nhà hắn đặc thù, bà nội tuyệt đối không có khả năng cùng người ngoài nói việc nhà, một chữ cũng không lộ ra, hắn cũng không nghĩ ra, làm sao mà cô biết được.
Đột nhiên, Hứa Lương Châu nghĩ đến giấc mộng lúc trước.
Cảnh trong mơ vừa chân thật làm hắn phát run rồi lại kích động.
Đan Đan gầy yếu giống như chỉ cần gió thổi cũng có thể ngã xuống, cô cắn môi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm bụng, nước mắt rớt xuống, một nửa là bị hắn làm sợ, một nửa kia là bụng đau.
Hứa Lương Châu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cô, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Hắn kéo kéo khóe miệng, tiếp tục nói: "Tôi còn chưa làm gì, cậu đã bị dọa thành như vậy?"
Xem ý tứ trong lời nói là tạm thời không truy cứu sơ hở vừa mới lộ ra.
Đan Đan hít sâu một hơi, nói chuyện phảng phất mang theo đau đớn, cô chậm rãi nói: "Tôi đau bụng."
Cô khóc nức nở, ủy khuất chịu không được, "Tôi muốn về nhà."
Hứa Lương Châu nhíu mày, nhìn bên ngoài mưa to, khẽ cắn môi, "Cậu ngoan ngoãn ở đây chờ tôi."
Hứa Lương Châu vèo cái biến mất, hắn đến cửa lớp gần nhất trộm một cây dù.
Khi trở về, thấy người cô cuộn lại một cục, dựa vào tường, trong miệng còn nức nở, xem ra là rất đau.
Hứa Lương Châu đưa dù, khom lưng vỗ vỗ lưng cô, "Đi lên, tôi đưa cậu về nhà."
Hiện tại không phải thời điểm làm ra vẻ, Đan Đan lau nước mắt trên mặt, ngoan ngoãn bò lên lưng hắn.
Trên người hắn có một mùi hương nhàn nhạt mát lạnh, khác hẳn với lúc hắn đã trưởng thành.
Đan Đan rất quen thuộc hương vị của hắn.
Đối với hắn, không có nhiều oán hận, ngược lại là tin cậy.
Người này, là thiệt tình đối tốt với mình, nhưng dục vọng khống chế cũng là mạnh mẽ cực đoan.
"Cậu cầm dù." Hắn phân phó.
Đan Đan vừa giơ dù lên, hắn một bước liền vọt vào trong mưa, cơ hồ là chạy, cũng không biết hắn gấp cái gì.
Đan Đan đột nhiên hỏi hắn, "Dù này cậu lấy ở đâu?"
Hắn đúng lý hợp tình trả lời, "Trộm."
Tới cửa nhà, Đan Đan mới phát hiện nửa người trên hắn đã ướt đẫm, áo sơ mi đơn bạc dính sát vào người, đôi tay hắn bắt lấy chân cô, đứng ở dưới mái hiên, hắn nói nhẹ nhàng, "Tôi với cậu thương lượng một chút, đừng chán ghét tôi có được hay không?"
Đan Đan tay ấn ở trên vai hắn, cô thấp giọng nói: "Cậu trước cho tôi xuống."
Hứa Lương Châu nhe răng, "Cậu hãy đồng ý trước đã."
Đan Đan bất đắc dĩ, thở dài nói: "Tôi không có chán ghét cậu, đó là lời nói khi tức giận thôi."
Ánh mắt Hứa Lương Châu tức khắc sáng rất nhiều, "Tôi biết ngay mà, nhưng mà cậu giận tôi cái gì?"
"Cho tôi xuống tôi liền nói cho cậu."
Hứa Lương Châu nói, "Vậy cậu phải đồng ý hai ta quan hệ rất tốt."
Cô ngây thơ hỏi: "Quan hệ gì?"
"Bạn bè."
Đan Đan không chút lưu tình dùng móng tay chọc mặt hắn, "Ai muốn làm bạn với cậu chứ."
"Cậu cho tôi xuống, bụng đau." Cô mềm nhẹ nói.
Hứa Lương Châu buông tay để cô xuống đất, hắn nắm cổ tay cô, tay hắn lành lạnh, sợi tóc đen nhánh che khuất đôi mắt, hắn nhìn cô, cảm xúc không rõ, "Tôi nói cậu phải nhớ rõ, hiện giờ tôi còn nhân nhượng cậu, chờ tới ngày ta không nhân nhượng nữa, cậu khóc hết nước mắt cũng không làm được gì."
Mặt Đan Đan càng thêm trắng.
Thời điểm hắn không nhân nhượng cô đã lĩnh giáo qua, đó là một loại không cho kháng cự, không cho phản bác.
Hứa Lương Châu dùng ngón tay vuốt ve cổ tay cô, chậm rãi, gằn từng chữ một nói: "Tôi còn rất thích cậu."
Đan Đan cúi đầu, cả người cứng đờ.
Hắn đưa cô đến cửa nhà, lộ ra một nụ cười vui vẻ, hắn hỏi: "Này cậu biết bạn bè là ý gì phải không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Xem như tiểu kịch trường
Đan Đan: Tôi thế nhưng trọng sinh, ta thế nhưng trọng sinh, tôi thế nhưng trọng sinh! Sống lại một đời tôi phải học tập thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước mệt nhọc ngủ đói bụng ăn có bệnh chữa bệnh tranh thủ tự nhiên chết, nhưng sao tôi lại gặp được Hứa Lương Châu, không không không tôi đời này tuyệt không muốn cùng người này có quan hệ!
Hứa Lương Châu: Một cô gái ở chung ngõ nhỏ với tôi mềm giống bánh bao ngọt giống mật đường, vì sao cô sợ hắn như vậy, bổn thiếu gia không cao không giàu không đẹp sao? Còn có cảm giác giống như đã từng quen biết là chuyện như thế nào? Thôi, dù sao vì cô lão tử muốn biến thành người tốt!