Chuyển ngữ: Kelis
Beta: Rine
- -----
Chương 5: Mọi đắng cay đều sẽ biến thành ngọt ngào ở những tháng ngày sau này của cuộc đời.
"Ôm cái nào." Thẩm Tri Vi dang rộng hai tay, nói với Hạ Thính Tầm.
Hạ Thính Tầm bước lớn về phía Thẩm Tri Vi.
Hai người đang ở sân bay, ôm nhau giữa biển người rộng lớn.
Mấy ngày trước người đòi ôm là Thẩm Tri Vi đây còn buồn bã, nhưng hôm nay, Thẩm Tri Vi lại rất vui.
"Vi Vi." Hạ Thính Tầm gọi khẽ bên tai cô.
"Dạ?"
"Sao em đến mà không nói tiếng nào thế?"
"Nhớ anh nên đến thôi."
Thẩm Tri Vi nghe rất rõ tiếng cười nhẹ của Hạ Thính Tầm vang lên bên tai cô.
Sau đó, Hạ Thính Tầm nắm chặt tay cô gái nhỏ, dắt cô về khách sạn.
Đến nơi, Hạ Thính Tầm bắt đầu hỏi han cô.
"Bên này lạnh hơn Bắc Lâm đấy, em mặc ít thế có sao không?" Hạ Thính Tầm vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai Thẩm Tri Vi.
Cô lắc đầu.
"Đói không em? Một mình có ăn uống đầy đủ không? Trông em gầy đi rồi đó." Ông chồng kiêm "baba" Hạ Thính Tầm đã lên sàn.
"Em không đói mà. Được rồi, anh đã nói suốt cả đường rồi đấy, có khát không vậy? Để em đi rót cho anh cốc nước." Thẩm Tri Vi đứng lên, chuẩn bị đi lấy nước.
Hạ Thính Tầm cầm tay cô lại, ôm cô vào lòng.
"Thực sự là bạn em bảo em đến đám cưới của người yêu cũ à?" Hạ Thính Tầm nói kề bên tai cô, hơi thở nóng phả vào, làm trái tim cô như có gì đó gãi nhè nhẹ.
Thẩm Tri Vi: "Thật mà, em lừa anh làm gì."
"Vậy sao em không đi? Có phải muốn trốn tránh, không muốn đối diện không?"
Nghe thấy câu này, Thẩm Tri Vi sững lại, cô không hề nghĩ đến Hạ Thính Tầm sẽ nghĩ như vậy.
"Không phải như vậy đâu." Thẩm Tri Vi ổn định lại tâm trạng, giọng nói nhẹ nhàng, không nghe ra được cảm xúc dao động nào: "Bọn em đã chia tay lâu rồi, anh ta làm gì cũng chẳng liên quan đến em. Không đi là vì em không muốn bản thân phải gánh thêm mấy cái phiền não vớ vẩn, người đến dự đám cưới đa số đều là bạn đại học cùng lớp với bọn em, đến lúc đó chắc chắn sẽ có những người hóng chuyện, như vậy thì phiền lắm."
Hạ Thính Tầm vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, có thể nhìn ra được ánh mắt cô thể hiện ra sự chán ghét ấy là thật.
Anh vùi đầu vào cổ cô, chặn lại mọi lời nói của cô.
Hạ Thính Tầm nhìn Thẩm Tri Vi ăn xong thì mới rời đi.
Một mình Thẩm Tri Vi đi siêu thị, không cho người thư ký được Hạ Thính Tầm sắp xếp từ trước đi theo cô.
Vừa bước chân vào siêu thị, cô đã đặc biệt tìm mục đích mình đến đây, đi thẳng đến kệ hàng dành cho người lớn rồi lấy một thứ trên đó.
Vì không biết kích cỡ của Hạ Thính Tầm ra sao nên cô đã dứt khoát lấy mỗi loại một vài cái.
Sau khi mua hết mấy thứ đó, Thẩm Tri Vi còn "giấu đầu hở đuôi" mua thêm mấy món đồ ăn vặt, khoai tây chiên.
Cho đến lúc quay lại khách sạn, hai má của Thẩm Tri Vi vẫn chưa hết đỏ, người không biết có khi còn tưởng cô say rượu.
Thẩm Tri Vi đưa tay vỗ nhẹ hai má, cố gắng 'hạ nhiệt' cho gương mặt mình.
Vừa dùng tay phe phẩy, cô vừa tự lẩm bẩm: "Chắc không ai chú ý đâu, ngại quá đi mất."
Cô nói: "Sau này mình sẽ không đi mua thứ quái quỷ này nữa."
Phải để cho Hạ Thính Tầm tự đi mua mới được.
- -----
Cả ngày trời, Thẩm Tri Vi đều ở trong khách sạn, lúc chán thì lướt Douyin, tóm lại là không hề lãng phí kỳ nghỉ mà cô đã dùng hết điểm chuyên cần để đổi lấy này.
Buổi tối, lúc Hạ Thính Tầm về, Thẩm Tri Vi đang tắm rửa trong phòng, điện thoại bật nhạc nhẹ, đặt ở bên cạnh, bầu không khí cực kì hoàn hảo.
Khi Hạ Thính Tầm đi vào phòng, vừa đúng lúc Thẩm Tri Vi mặc chiếc khăn tắm bước ra.
"Ra đây, sấy khô tóc đi." Hạ Thính Tầm kéo Thẩm Tri Vi lại.
Thẩm Tri Vi ngồi trên giường, Hạ Thính Tầm nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Đầu cô hơi cúi xuống, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trong lòng lại không cách nào bình tĩnh nổi.
Tiếng tim đập thình thịch được che giấu bởi âm thanh máy sấy phát ra.
Tóc Thẩm Tri Vi dài ngang vai, không bao lâu đã sấy xong.
"Khụ." Thấy Hạ Thính Tầm sắp đi, Thẩm Tri Vi gọi giật anh lại.
Hạ Thính Tầm thắc mắc nhìn cô.
Thẩm Tri Vi dùng chân quấn quanh eo Hạ Thính Tầm: "Chúng ta có nên làm chút chuyện người lớn không anh?"
Hạ Thính Tầm ngây ra, sững lại một lúc, khó khăn nói: "Em nghĩ kĩ rồi à?"
Vốn dĩ cho cô thời gian chuẩn bị hai tháng, nhưng Hạ Thính Tầm không ngờ rằng được một tháng tám ngày, cô gái nhỏ lại chạy đến tìm anh.
Người được hỏi nhẹ nhàng gật đầu.
- -----
Ánh đèn ấm áp trên tường rọi vào hai bóng hình đang quấn lấy nhau.
Lúc này đây, Thẩm Tri Vi giống như chìm vào trong biển nước vậy.
Hôm sau, khó lắm mới có một ngày Hạ Thính Tầm không dậy sớm, ngủ nướng cùng Thẩm Tri Vi.
"Ấy, buông em ra." Giọng Thẩm Tri Vi khàn khàn.
Trước đó, Hạ Thính Tầm đã từng có kinh nghiệm với Thẩm Tri Vi khi chưa tỉnh ngủ nên anh nghe lời buông tay.
Bởi vì khi Thẩm Tri Vi lờ mờ chưa tỉnh, nhìn thấy người là sẽ đánh.
Đợi khi mặt trời đã nhô lên, hai người mới chậm chạp rời giường.
Cô rửa mặt xong thì Hạ Thính Tầm cũng làm xong đồ ăn sáng.
À, không phải, đây chắc phải tính là cơm trưa mới đúng.
"Còn nước sôi để nguội không anh?" Người đã uống hết một bình nước là Thẩm Tri Vi đây, lại đang cầm cốc lên, hỏi người đàn ông nào đó đang bưng cơm ra.
Hạ Thính Tầm: "Em vẫn muốn uống nữa à?"
Thẩm Tri Vi gật đầu, trừng mắt nhìn anh.
Trách ai hả?! Sao không trách anh ấy?
Nếu không phải tối qua anh... thì cô có phải uống nhiều nước thế này không hả? Cô khàn giọng đến mức này, không uống nước để làm nhuận giọng lại thì chắc không ai nghe ra cô nói gì mất.
Trong lòng Hạ Thính Tầm hơi chột dạ, đi đến cạnh cô, cầm lấy cốc nước, tiện thể xoa đầu cô lấy lòng.
Anh ngoan ngoãn rót nước cho vợ, rót xong thì cầm hai tay đưa cho cô: "Mời vợ uống nước."
Hạ Thính Tầm làm như thật, Thẩm Tri Vi không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Đồ trẻ con."
- -----
Buổi tối, Hạ Thính Tầm bận bịu với công việc xong thì đưa Thẩm Tri Vi đi dạo.
Nơi họ ở là một thành phố lãng mạn, khung cảnh lúc về đêm vô cùng đẹp. Phía xa có cây cầu nhỏ, có sông hồ, có người xung quanh. Tiếng nước chảy róc rách đã mang lại cho thành phố này thêm một vẻ đẹp khác lạ.
Mà giờ phút này đây, Hạ Thính Tầm tay trong tay với người mình yêu, đi dạo quanh phố.
Thẩm Tri Vi: "Thực sự em không thể hiểu nổi, đường đường là Hạ tổng, sao anh lại kết hôn muộn thế?"
Hạ Thính Tầm dừng bước, nửa thật nửa giả nói: "Không phải anh đợi em đó à? Em không đến thì anh kết hôn kiểu gì được."
Đáy mắt anh hiện lên chút ý cười, Thẩm Tri Vi không nhận ra được anh đang nói thật hay đùa.
"Thật hay đùa vậy?"
"Thật." Anh hạ thấp giọng trả lời.
Dù giọng anh rất nhỏ, nhưng Thẩm Tri Vi vẫn nghe được.
Cô ôm lấy cánh tay Hạ Thính Tầm, tiếp tục đi về phía trước, không ngừng hỏi: "Anh nói thật đi, anh biết em từ khi nào?"
"Năm nhất đại học." Hạ Thính Tầm lúc này lại rất thành thật, không hề có ý định giấu diếm cô.
Nghe đến đây, Thẩm Tri Vi sững lại, ngạc nhiên nhìn Hạ Thính Tầm.
Trước đó, Thẩm Tri Vi đã từng nghĩ Hạ Thính Tầm có thể đã biết cô từ lâu.
Nhưng suy đoán của cô sớm nhất cũng chỉ là lúc sau khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng là lúc mà cô 24 tuổi.
Cô thực sự không hề nghĩ lại sớm như vậy.
Khi đó cô đang làm gì nhỉ?
Đang bận yêu đương với Đào Hủ... Anh nhìn cô và người khác yêu đương nồng nhiệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Tri Vi siết lại đến đau đớn.
Hạ Thính Tầm để ý thấy sự thay đổi cảm xúc của cô gái nhỏ đi bên cạnh mình, bèn dừng lại, ôm Thẩm Tri Vi vào lòng.
"Được rồi mà, đều đã qua rồi. Không cần buồn, chúng ta phải tiếp tục nhìn về tương lai chứ."
Người yêu đơn phương vốn không có tư cách ghen tuông, cho dù yêu nhưng không được đáp lại thì cũng phải rưng rưng mà chúc phúc cho người ấy. Bởi vì từ khoảnh khắc bạn do dự có nên tỏ tình hay không thì bạn đã thua mất rồi.
Trong thực tế, ông trời sẽ không cho bạn một câu chuyện cổ tích, tình yêu đơn phương được đáp lại luôn chiếm số ít. Mà Hạ Thính Tầm có lẽ chính là nằm trong số ít ấy, là con cưng của trời.
Vì tình yêu đơn phương của anh đã được đáp lại. Dù phải đợi tận chín năm trời nhưng cuối cùng thì cũng là sau cơn mưa trời lại sáng.
Thẩm Tri Vi sụt sịt mũi, đáy mắt long lanh nước, khó khăn nói: "Hai mươi tám năm trước của em không thuộc về anh, nhưng em đảm bảo, tất cả thời gian trong tương lai sắp tới, em là của anh, không ai cướp được hết."
"Được." Hạ Thính Tầm ôm cô thật chặt: "Anh yêu em."
Lần này không cần phải mượn say rượu để nói ra câu này nữa rồi.
"Em cũng yêu anh."
Những chiếc đèn lồng sáng lên, mặt trăng tròn trịa ở tít trên trời cao, ánh trăng rọi sáng vào hai bóng hình đang ôm chặt lấy nhau, hãy cứ như vậy cho đến khi bạc đầu nhé.
Không ai có thể thay thế đối phương, cũng chẳng có cách nào để thay thế, hai người đều là sự tồn tại duy nhất của nhau.
Mọi đắng cay đều sẽ biến thành ngọt ngào ở những tháng ngày sau này của cuộc đời.
-- HOÀN TOÀN VĂN --
Lời tác giả:
Với câu chuyện này, gửi lời chúc cho tình yêu đơn phương của mọi người đều có thể nhìn thấy ánh sáng.
Ban đầu khi viết, tôi muốn vẽ ra một câu chuyện tình yêu dài lâu, quen nhau qua xem mắt.
Nhưng khi tôi đặt bút xuống viết chữ đầu tiên thì hình như mọi thứ đã thay đổi.
Nghĩ đến câu nói "Tất cả những điều mà bạn cho là trùng hợp, có thể chính là sự dự tính từ lâu của ai đó."
Và thế là câu chuyện thành ra như thế này.
Lần đầu tiên viết truyện như vậy, có rất nhiều chỗ sai sót, hy vọng các bạn đáng yêu đọc những dòng này có thể thông cảm.
"Chuếnh Choáng" đập bảng hết truyện!
Chuyển ngữ:
Xin chào mọi người, mình là Kelis, chuyển ngữ của "Chuếnh Choáng" và cũng là thành viên mới của Bánh Quy Nhà Thỏ. Cùng tung bông cho bộ truyện chuyển ngữ hoàn thành đầu tiên của mình nào ~
Đầu tiên thì cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây. Vì là 'tấm chiếu mới vào nghề' nên chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều sai sót, rất hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp và nhận xét của mọi người ạ. Mong mọi người hãy ủng hộ Bánh Quy Nhà Thỏ nhiều hơn nữa nhé.
Và cũng nhân tiện đây, gửi một tình yêu to đùng tới 'em bé' Rine đã vất vả beta cho mình, và cả người em Cookie Bunny siêu đáng yêu hay đi giục deadline nữa:)). Cảm ơn hai bé nhiều nha. Mong rằng trong tương lai, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau lâu hơn.
Cuối cùng thì không dài dòng nữa, vẫn là cảm ơn tất cả mọi người thật nhiều.
Kelis, 07/03/2022.