Chuyển ngữ: Kelis
Beta: Rine
- -----
"Xin chào, tôi là Hạ Thính Tầm."
"Xin chào, tôi là Thẩm Tri Vi."
Thành phố Bắc Lâm ở phía Nam nay đã bước vào mùa thu, nhưng những cơn nóng rực người vẫn chưa hề dịu đi, trong không khí đều là sự ngột ngạt, oi bức. Sáng sớm thì tốt hơn một chút, vài cơn gió mát vi vu nhè nhẹ xen lẫn với những tiếng rao hàng của các cửa tiệm đã mở từ sớm.
Tối qua, Thẩm Tri Vi thức đến tận nửa đêm, cố gắng thu thập hết những tư liệu tố tụng, chỉ lo rằng nhỡ đâu vì sự qua loa của mình mà ảnh hưởng đến toàn bộ kết quả.
6 giờ sáng nay, khi tiếng rao hàng dưới lầu vẫn chưa ngớt, Thẩm Tri Vi bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ kêu, cô nhanh chóng tỉnh dậy, dù cho tính đến hiện tại, cô mới chỉ ngủ được 3 tiếng đồng hồ.
"Dậy rồi à con? Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi vào ăn sáng." Bà Thẩm Thu Sương đang bận làm đồ ăn sáng ở bên ngoài, tay bận rộn không ngừng, miệng cũng chẳng để không.
Đồ ăn sáng dọn lên cũng được kha khá, Thẩm Thu Sương thông báo 'tin dữ' đến trước mặt Thẩm Tri Vi.
"Ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ đi, đừng quên việc hôm trước con vừa đồng ý với mẹ đấy nhé!"
Tay đang bóp kem đánh răng của Thẩm Tri Vi bỗng dừng lại một lát, mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía bà Thẩm Thu Sương.
"Con đồng ý với mẹ cái gì cơ? Hôm nay con phải mở phiên tòa mà." Thẩm Tri Vi nghiêm túc nói.
"Xem mắt chứ còn gì nữa, đợt trước dì Vương hàng xóm nhà mình giới thiệu cho con đó." Nói được một nửa, bà bắt đầu 'chơi xấu', nói: "Mẹ không cần biết, lúc trước con đã đồng ý với mẹ rồi cơ mà, làm luật sư thì phải trung thực, buổi xem mắt hôm nay, con đi thì đi, không đi thì cũng phải đi."
Thẩm Tri Vi: "...."
"Người ta đều nói 28 tuổi là độ tuổi ranh giới nhất định của phụ nữ, con nhìn con đi, sắp 29 tuổi đến nơi rồi, giờ mà không đi tìm người yêu thì là thành gái già, gái ế rồi đấy. Con nhìn nhà dì Vương thử xem, cháu ngoại nhà người ta biết đi rồi đó, còn mẹ thì ngay cả con rể còn chẳng thấy bóng dáng đâu, nói ra chỉ càng thấy buồn hơn thôi. Chao ôi, con nói thử xem, cái người lúc trước của con ấy, có vớt được điểm tốt gì không hả, chẳng những thế còn để cho cậu ta chen vào thanh xuân của mình một cách vô ích. Mẹ đã nói rồi, phụ nữ không cần phải cùng trưởng thành với một người đàn ông đâu, mà con cứ không nghe, giờ thì tự mình thấy khổ rồi đúng không? Hôm nay con phải nghe lời mẹ, đi xem mắt chắc chắn không thể sai được." Bà Thẩm Thu Sương đứng ở chỗ cũ, lải nhải không ngừng.
Mỗi ngày đều là một loạt những cái cớ như thế này, không phải là dì Vương thì sẽ là dì Lý, dì Triệu, dì Trần, Thẩm Tri Vi nghe nhiều đến mòn cả tai luôn rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác, bà Thẩm Thu Sương cũng chẳng ngại nói nhiều, mỗi ngày đều say sưa nói bằng hết.
Thẩm Tri Vi bất đắc dĩ mở miệng nói: "Bà Thẩm à, dừng lại đã, con đi là được chứ gì? Thời gian, địa điểm, nói nhanh cho con nào, đến muộn là không chấp nhận được đâu nha mẹ."
"Thành giao, thời gian là chín giờ sáng ở nhà hàng tình nhân Điệp Chi Luyến." Thẩm Thu Sương mở ghi chép trong điện thoại ra.
Thẩm Tri Vi suy nghĩ một lát, rửa sạch mặt, rồi bắt đầu lau mặt, vừa lau vừa nói, "Mười giờ con mở phiên toà, nên chín giờ không đến kịp được đâu, mẹ bảo dì Vương một tiếng, bảo đổi thời gian thành 8 giờ đi ạ."
Bà Thẩm Thu Sương đồng ý cực kỳ nhanh, với bà ấy, con gái mình có thể đi xem mắt được đã là một chuyện lớn rồi, nên chút chuyện nhỏ này đương nhiên là có thể.
Thẩm Tri Vi bôi chút kem chống nắng, trang điểm tùy ý, rồi thay một bộ âu
phục đen già dặn. Mà vừa hay, Thẩm Tri Vi lại là thuộc mẫu người mặc âu phục cực kỳ đẹp, dạng người ngự tỷ đơn thuần.
Những thứ cần cô đều đem đi hết, đeo thêm một cái túi rồi vội vàng ra ngoài.
Thực lòng mà nói, cô Thẩm đây không hề thích đi xem mắt, nhưng làm sao mà cô có thể lay chuyển được bà Thẩm chứ!
Nếu như hôm nay, cô lại không đồng ý với bà, bà có thể lải nhải nói cô từ lúc lên xe cho tới lúc xuống xe, cô rất tin tưởng vào sức chiến đấu của mẹ mình.
Còn về việc tại sao lại đổi thời gian, đây cũng là một dụng ý nhỏ của Thẩm Tri Vi.
Thẩm Tri Vi không tin rằng nếu đi sớm như thế, đối tượng xem mắt có thể đi sớm hơn cô. Như vậy, nhìn lại hai bên đều sẽ không thành, lúc đó Thẩm Tri Vi có thể cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Anh ta đến muộn rồi, con đã nói mà, đến muộn là con sẽ không đợi đâu."
Cuối cùng, đợi lúc Thẩm Tri Vi đến, cuộc đời đã vả cô một phát đôm đốp.
Đàng trai nhà người ta còn đến sớm hơn cả cô, toàn thân mặc một bộ Tây phục màu đen, ngồi quy củ tại vị trí.
Nhìn qua không biết khéo còn tưởng hai người họ mặc đồ tình nhân.
Thẩm Tri Vi đi giày cao gót, tay ôm xấp tài liệu lát phải dùng đến trong phiên tòa, phần đuôi tóc trên vai cũng lay động theo gió trong không trung.
Người đàn ông thấy Thẩm Tri Vi đến thì đứng dậy, lịch thiệp bắt tay với cô.
"Chào em, tự giới thiệu một chút, tôi là Hạ Thính Tầm."
"Chào anh, tôi là Thẩm Tri Vi."
"Đã nghe danh của luật sư Thẩm từ lâu, rất hân hạnh được gặp em." Tâm trạng của Hạ Thính Tầm khá tốt.
Chính xác mà nói, từ lúc nhìn thấy Thẩm Tri Vi, khóe miệng của anh bắt đầu không tự chủ được mà nhếch lên.
"Tôi nào dám, danh tiếng của Hạ tổng mới là vang dội nhất trong giới kinh doanh ấy chứ." Thẩm Tri Vi kiên nhẫn ứng phó với kiểu tự khen lẫn nhau trong giới thương nghiệp này.
Hạ Thính Tầm cúi đầu cười khẽ, từ góc của Thẩm Tri Vi có thể nhìn thấy được khuôn mặt gầy gò của anh, đuôi mắt cong lên, đôi mắt màu nâu nhạt mang theo sự cuốn hút, phần tóc trước trán càng làm toát lên vẻ đẹp mơ hồ của người đàn ông.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt cô quả thực là đẹp đến mê người.
"Không phải tôi đang khen lấy lệ đâu, là lời nói thật lòng đấy." Hạ Thính Tầm thu lại ý cười trên mặt.
Thẩm Tri Vi đan hai bàn tay lại với nhau: "Trùng hợp thế, tôi cũng vậy mà."
Hạ Thính Tầm thâm thúy nhìn Thẩm Tri Vi, ánh mắt đó như đang nói 'Tôi đang im lặng nghe em nói linh tinh đây.'
Thẩm Tri Vi tựa như hiểu được ánh mắt của Hạ Thính Tầm.
"Hạ tổng không tin à?", Thẩm Tri Vi giống như nói một câu trần thuật.
"Tin chứ."
Tin mà, chỉ cần em nói, anh đều tin.
Thẩm Tri Vi lại mở ra một chủ đề nói chuyện, ngay từ lúc nhìn thấy Hạ Thính Tầm, Thẩm Tri Vi đã thay đổi chiến lược của mình.
"Hạ tổng, anh tài giỏi thế này mà còn cần phải xem mắt à? Tính ra, người muốn lấy anh chắc phải xếp hàng dài từ Trung Quốc đến Paris ấy chứ." Thẩm Tri Vi nhàn nhạt mở miệng nói.
Hạ Thính Tầm cười nhẹ, uống một ngụm trà: "Đối tượng kết hôn đâu phải nhiều là tốt, phù hợp mới là quan trọng nhất, hơn nữa tôi thấy tôi rất hợp với luật sư."
Vốn đang ngồi uống trà là Thẩm Tri Vi đây, nghe được câu nói này, không tự chủ được mà nhướng lông mày.
"Trùng hợp quá, trong chuyện này, tôi và Hạ tổng lại không hẹn mà giống nhau rồi, nếu đã như vậy, chúng ta cứ thẳng thắn mà nói thôi." Thẩm Tri Vi đặt chiếc ly trên tay xuống.
"Được."
"Nhưng mà bây giờ thì thời gian của tôi không cho phép rồi, 10 giờ tôi có một vụ tố tụng." Thẩm Tri Vi liếc mắt nhìn sang xấp tài liệu đặt trên bàn mà cô đã mang đến.
Hạ Thính Tầm theo tầm mắt của Thẩm Tri Vi nhìn vào xấp tài liệu đầy ắp.
"Được, lúc nào tôi cũng có thời gian, cứ sắp xếp theo thời gian của em là được." Hạ Thính Tầm nói, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đưa em đến tòa án trước nhé?"
Thẩm Tri Vi không từ chối, gần đây xe của cô phải mang đi bảo dưỡng, ngày mai mới có thể lấy về. Dù sao thì cũng là được ngồi xe miễn phí, tội gì không ngồi.
- -----
Hạ Thính Tầm thực sự đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn kén rể của bà Thẩm.
Cao to, đẹp trai, nhiều tiền, lịch thiệp.
Trước khi Thẩm Tri Vi lên xe, Hạ Thính Tầm còn chu đáo mở cửa xe ra cho cô, che đầu cho cô tránh bị thương, ghế ngồi cũng chỉnh cho cô ngồi thoải mái.
Không thể không nói, Hạ Thính Tầm thực sự là một đối tượng kết hôn rất tốt.
Đúng, chỉ là đối tượng kết hôn mà thôi, trong mắt của Thẩm Tri Vi chính là như vậy.
Đối với cô, kết hôn với ai cũng giống như nhau cả, đều là vì phải kết hôn mà đi đến kết hôn, vậy chẳng bằng cứ chọn một người mà cả Thẩm Thu Sương và ông Thẩm đều hài lòng rồi kết hôn thôi.
Cả chặng đường, Hạ Thính Tầm không ngừng hỏi những vấn đề liên quan đến pháp luật.
Hạ Thính Tầm không chỉ là một thương nhân bình thường, mà còn là một nhà nghiên cứu, một sinh viên tài giỏi của trường A Đại.
Anh hỏi rất nhiều điều liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ, Thẩm Tri Vi đều kiên nhẫn trả lời. Những vấn đề này đều là những điều rất cơ bản, Thẩm Tri Vi không tin Hạ Thính Tầm lại không biết.
Nhưng Thẩm Tri Vi thấy Hạ Thính Tầm đang cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, câu mà cô muốn hỏi lại nghẹn lại.
Thế nên, cô không thể nào nhìn ra được rốt cuộc là anh thật sự không biết, hay là giả vờ không biết.
- -----
Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng lại trước cổng của tòa án, Thẩm Tri Vi bước xuống từ ghế phụ, ngó vào cửa sổ: "Cảm ơn Hạ tổng nhé."
"Chuyện nhỏ ấy mà. Chúng ta thêm wechat đi, khi nào xong thì nhắn tin cho tôi, tôi đến đón em." Hạ Thính Tầm cầm điện thoại, đưa mã QR ra chỗ cửa xe.
Thẩm Tri Vi lấy điện thoại ra quét mã.
Tên wechat của Hạ Thính Tầm rất đơn giản, bình thường như con người anh vậy, chỉ để mỗi họ —- Hạ.
Sau khi Thẩm Tri Vi nói tạm biệt thì đi vào tòa án, Hạ Thính Tầm nhìn theo bóng lưng cô, từ từ mờ dần cho đến khi biến mất trong tầm mắt, anh mới khởi động xe rời đi.
Trước khi vào trong tòa án, Thẩm Tri Vi nhận được 'tin tra khảo' của Thẩm Thu Sương.
Thu Sương thanh khiết: "Phát triển đến bước nào rồi? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Thẩm Tri Vi lời ít ý nhiều trả lời lại: "Thêm wechat. Thuận lợi."
Nhận được tin, Thẩm Thu Sương nhanh chóng chia sẻ tin tốt với bố Thẩm - Thẩm Giang Tế.
"Ông Thẩm, con gái chúng ta lại gần với đối tượng một bước nữa rồi." Thẩm Thu Sương cực kì vui mừng.
Thẩm Giang Tế đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, hạ gọng kính xuống: "Bà đừng thúc giục con nó quá, nghĩ lại chút xem, nếu như nó gả cho một người chẳng ra gì, phải chịu tổn thương thì bà lại chẳng ngồi đấy khóc lóc à."
"Người lần này đâu phải không ra gì đâu, người ta là sinh viên giỏi, còn là CEO công ty nữa đấy." Sự phấn khởi của bà Thẩm Thu Sương trong nháy mắt lại được khơi lên: "Hơn nữa, con gái ông thuộc dạng nhớ mãi không quên, thất bại trong tình yêu một lần là có thể suy sụp tinh thần trong ba mấy, bốn mươi mấy năm đó, nếu như tôi không thu xếp giúp nó, có khi con gái ông đến lúc năm mươi mấy, sáu mươi mấy tuổi vẫn cô đơn lẻ bóng luôn ấy chứ."
Thẩm Giang Tế: ".... Bà nói gì đều đúng hết."
- -----
Khi Thẩm Tri Vi xong việc thì vừa vặn gần giờ ăn cơm, cô vừa ra khỏi tòa án thì gửi tin nhắn cho Hạ Thính Tầm.
Ăn Rồi Muốn Ngủ: [Bên tôi xong việc rồi.]
Đối phương trả lời cô trong vài giây.
Hạ: [Được, tôi đến đón em.]
Thẩm Tri Vi trả lời lại [Ừ] một cái thì chẳng còn sau đó nữa.
Cô nói một tiếng với đương sự rồi ra cổng đợi Hạ Thính Tầm.
Nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc lúc sáng, cô sải chân bước đến, ngay lúc đó, Hạ Thính Tầm xuống xe đón cô.
"Chúc mừng luật sư Thẩm lại đánh thắng một trận nữa." Đáy mắt Hạ Thính Tầm hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Động tác của Thẩm Tri Vi sững lại, sao người đàn ông này nắm bắt tin tức nhanh thế?
Sự sững sờ ấy ngay lập tức biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, cô bình tĩnh mở miệng: "Cảm ơn nhé."
"Em muốn ăn gì?" Hạ Thính Tầm hỏi.
"Gì cũng được."
"Được."
Cuối cùng, Hạ Thính Tầm đưa Thẩm Tri Vi về nhà, xe từ từ dừng lại trước cửa biệt thự.
Thẩm Tri Vi đầy nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thính Tầm: "Hạ tổng à, lần đầu tiên gặp mặt đã đưa đối tượng xem mắt về nhà là có ý không tốt đâu nhé."
"Sao nào, em không dám vào à?" Hạ Thính Tầm nhướng mày, như cười như không nhìn Thẩm Tri Vi.
Kế khích tướng đấy à?
"Dám chứ, tại sao lại không dám?" Thẩm Tri Vi hỏi ngược lại.
Không chần chừ, cô mở cửa xe, cầm túi xách xuống xe rồi đi thẳng vào trong nhà.
Hạ Thính Tầm ngồi trong xe khẽ cười, rồi cũng ngay lập tức cho xe đỗ vào tầng hầm.
Thẩm Tri Vi đi vào bên trong, phòng ốc rất sạch sẽ, thuộc phong cách Bắc Âu, cô không đi lại lung tung, chỉ liếc nhìn qua một cái rồi đứng ở cửa đợi Hạ Thính Tầm.
"Sao không vào trong ngồi? Bên ngoài nóng lắm." Hạ Thính Tầm hỏi.
"Không dám, đồ trong phòng toàn là đồ vô giá, rơi vỡ cái thì có bán thân đi tôi cũng chẳng đủ bồi thường lại."
"Gả cho tôi thì không cần đền đâu, lúc đó mấy thứ này cho em tùy ý đập luôn." Hạ Thính Tầm từ từ tiến gần về phía Thẩm Tri Vi.
"Được thôi, sáng mai hẹn gặp ở Cục dân chính nhé." Thẩm Tri Vi không tránh cũng chẳng lùi về phía sau, cô vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ.
Hạ Thính Tầm sững lại.
"Hạ tổng không dám à?" Thẩm Tri Vi khoanh hai tay trước ngực, ý vị thâm trường nhìn Hạ Thính Tầm.
Hạ Thính Tầm như bừng tỉnh lại: "Em nói nghiêm túc đấy à?"
"Nghiêm túc mà."
Hạ Thính Tầm: "Được, sáng mai 8 giờ trước cổng Cục dân chính, không gặp không về."
Thẩm Tri Vi: "Tôi đói rồi."
Tốc độ thay đổi của cô Thẩm vẫn khá là nhanh.
Giây trước vẫn còn đang suy xét chuyện chung thân đại sự, giây sau đã chuyển sang chuyện ẩm thực.
"Đợi một lát, tôi đi làm đồ ăn." Hạ Thính Tầm muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng bàn tay đưa ra được ra một quãng lại do dự thu tay về: "Trên tóc em có gì kìa."
Nói xong, anh quay người đi vào bếp.
"Cái cớ vụng về này, rõ ràng là tôi thấy anh đang muốn xoa đầu tôi thì có!". Thẩm Tri Vi thầm nghĩ.
Hết chương 1.