15.
Mạnh Tân không để ý chuyện hai người ngủ chung giường.
Ở nhà cậu cũng rất ít khi ngủ một mình, hồi bé các em luôn ngủ quanh cậu như chim non.
Bình thường nhắm mắt chưa bao lâu cậu đã ngủ ngay, nhưng hôm nay thì khác.
Bởi vì Trần Ôn Tầm nắm tay cậu.
Nhiệt độ cơ thể đối phương truyền sang từ lòng bàn tay, lông mi cậu chớp nhẹ, không chắc hành vi này có vượt quá giới hạn hay không.
"Mạnh Tân......" Dường như Trần Ôn Tầm muốn nói gì đó, nhưng y chỉ gọi khẽ tên cậu rồi mau chóng thu tay lại, trở mình quay lưng về phía cậu, không lên tiếng nữa.
Mạnh Tân không thích suy nghĩ nên cũng chẳng phức tạp hóa hành vi của Trần Ôn Tầm, ngáp một cái rồi vô tư ngủ thiếp đi.
16.
Trần Ôn Tầm giống mẹ, dung mạo xinh đẹp thanh tú, từ đầu đến chân chẳng có tì vết nào, hệt như một món đồ thủ công tinh xảo dễ vỡ.
Y từng nhận được vô số thư tình, sau khi hẹn hò Liêu Thâm thì cuộc sống ở trường mới yên bình lại. Y thông minh, thành tích xuất sắc, tương lai tươi sáng, nhìn qua chẳng có chút khuyết điểm nào.
Gai của y mọc ngược vào trong nên người ngoài không dễ nhìn thấy.
Mẹ mất chưa đầy nửa tháng, cha đã dẫn một phụ nữ trẻ tuổi về nhà, nửa năm sau y có thêm đứa em trai.
Khỏi cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Từ đó y bắt đầu có thói quen ném đồ mỗi khi không vừa ý, còn học được nhiều câu mắng chửi cay nghiệt từ bà ngoại để đối phó với mẹ kế và cha mình.
Trần Ôn Tầm rất cần một người giúp mình thoát khỏi khốn cảnh này.
Liêu Thâm là lựa chọn tốt nhất.
Y và Liêu Thâm chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Họ nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai, đến lúc đó y sẽ quên đi gia đình cũ và có một gia đình mới của riêng mình.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như họ nghĩ.
Tháng đầu tiên sống chung với Liêu Thâm sau khi tốt nghiệp, họ đã không chịu nổi thói quen của nhau, những trận cãi vã như cơm bữa dần mài mòn tình cảm, trong chuyện tình dục cũng không tìm được tiếng nói chung.
Có lẽ vì ở quá gần nên mới lộ rõ khuyết điểm.
Liêu Thâm nấu ăn dở tệ, cũng rất ghét nấu ăn.
Y đa nghi nhạy cảm, Liêu Thâm không hiểu tại sao y giận dỗi, nói ra những lời vô tâm khiến y càng thêm điên tiết.
Tình cảm giữa hai người đã vỡ vụn nhưng quá khứ ngọt ngào vẫn ràng buộc họ với nhau.
17.
Trần Ôn Tầm và Liêu Thâm đã ngủ riêng từ lâu.
Thần kinh y vốn yếu nên không chịu được tiếng thở của người khác.
Đương nhiên đó chỉ là cái cớ mà thôi.
Trần Ôn Tầm chán cãi nhau nên muốn có không gian của riêng mình. Nhưng y chưa muốn chia tay Liêu Thâm vì không chịu nổi cô đơn.
Hôm nay y muốn đến một quán ăn đặc sản nổi tiếng.
Khi xe bị kẹt giữa đường, Liêu Thâm ngồi trên ghế phụ chợt cảm thấy quá xa, nói đến đó ăn mất quá nhiều thời gian, thà vào quán gần đó ăn đại một bữa cho rồi.
Trần Ôn Tầm sắp nổi nóng thì bị Mạnh Tân cắt ngang, kéo góc áo y rồi nói đã đặt sẵn bàn ba người ở quán kia, lát nữa họ có thể mua tạm ít đồ ăn vặt lót dạ.
Sau đó thiếu niên vừa cười đề nghị: "Anh, mất thời gian cũng đâu có sao, em nghiên cứu kỹ rồi, cảnh đêm ở đó siêu đẹp luôn, ăn xong tụi mình cùng đi ngắm cảnh nhé."
18.
Hình như Liêu Thâm còn muốn nói gì đó.
Mạnh Tân nháy mắt rồi ra hiệu cho hắn im lặng.
19.
Cảnh đêm đúng là rất đẹp.
Trần Ôn Tầm dựa vào thành cầu ngẩn người nhìn ra xa, Mạnh Tân bỗng chìa bàn tay nắm chặt tới trước mặt y rồi thần bí hỏi: "Đố anh em bắt được gì nè?"
Trần Ôn Tầm nghĩ ngợi: "Ừm......"
"Tèn tén ten!" Mạnh Tân xòe tay ra để y nhìn thấy vầng trăng khuyết nãy giờ bị che khuất rồi cười hì hì, "Là trăng đó!"