Suy nghĩ của Cổ Ngôn Tài cũng không hề sai. Nếu Ninh Hạo Bân không thể nào duy trì được bình tĩnh trong tình huống này, khả năng tồn tại sẽ giảm đi rất nhiều, còn chẳng bằng tiễn anh ta về để giữ tính mạng.
Chí ít thì một Ninh Hạo Bân còn sống sẽ hữu dụng hơn một Ninh Hạo Bân đã chết.
Đương nhiên, sở dĩ nói như vậy, cũng vì Cổ Ngôn Tài nhìn nhận tài năng của Ninh Hạo Bân. Nếu không, anh ta cũng không muốn giữ tính mạng cho người này.
Khắp thiên hạ này, người được Cổ Ngôn Tài nhìn nhận rất ít, thấp nhất cũng có thể đạt tới trình độ của thành viên đội ngũ Thiên Cơ.
Mà người như vậy, tính đến thời điểm hiện tại cũng chỉ có bảy người.
Sau đó, thành viên của tiểu đội Tinh Anh quay về, hai người trong số họ trèo lên xe của Cổ Ngôn Tài, bốn người còn lại tách nhau ra, biến mất trong khu vực lân cận.
Đây là thói quen của tiểu đội Tinh Anh, không bao giờ bỏ hết trứng vào cùng một giỏ, tránh bị địch tấn công cả đám người.
Bên phía Hoắc Khải cũng nhận được thông báo của Cổ Ngôn Tài, khi biết rằng họ bị đánh lén, Hoắc Khải đương nhiên sẽ thấy giận.
Nhưng anh không đồng ý với đề nghị báo thù của Cổ Ngôn Tài. Theo ý kiến của Cổ Ngôn Tài, gặp phải sự việc như thế này, nên ăn miếng trả miếng mới khiến tư bản nước ngoài thấy kiêng dè.
Nếu không, người ta sẽ nghĩ anh là quả hồng mềm, muốn nắn sao thì nắn.
Nhưng trong suy nghĩ của Hoắc Khải, người khác dùng đến thủ đoạn bạo lực không có nghĩa là mình cũng cần làm.
Cũng không thể nói là Hoắc Khải rất “thánh phụ” hay sùng bái tư tưởng “dùng đức độ cảm hóa người khác”, chỉ là anh cảm thấy sở dĩ tư bản nước ngoài dùng đến biện pháp bạo lực vì chúng thấy mình đang ở thế yếu. Nói cách khác, tư bản nước ngoài cuống quýt lên rồi, chúng đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp mới muốn dùng phương pháp cực đoan này để ngăn cản Hi Vọng Mới.
Đối với Hi Vọng Mới mà nói, đây là một tai họa, đồng thời cũng là một cơ hội.
Họ có thể dùng lần đánh lén này để tạo ra thanh thế vang dội hơn cho chính mình, nói trắng ra là thu hút lòng thương cảm từ người khác, để tư bản nước ngoài “muốn ném chuột nhưng sợ vỡ bình”.
Cho dù sức mạnh của chúng mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng không dám mạo muội phạm sai lầm mà tiếp tục đánh lén nữa.
Nếu không, người dân của khu vực này sẽ không đồng ý, hoạt động của chúng ở các nơi cũng gặp trở ngại.
Vì thế, Hoắc Khải lập tức ra chỉ thị cho bộ phận quan hệ công chúng của tổng bộ cả trong nước và ngoài nước đồng loạt lên tiếng, đăng bài trên các phương tiện truyền thông về việc nhóm người Cổ Ngôn Tài bị đánh lén.
Mà trên các phương tiện truyền thông này cũng viết rõ, Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân là nhân vật chủ chốt phụ trách trận đấu với doanh nghiệp nước ngoài. Nếu họ chết thì trận chiến này cũng thất bại thảm hại.
Cho dù phương tiện truyền thông không nói rõ lai lịch của tổ chức sát thủ kia cùng người chủ thuê của chúng, nhưng những lời này đã đủ nói lên tất cả.
Hi Vọng Mới lên án kẻ gây ra trận đánh lén này khiến mọi người cũng lập tức hiểu ra, kẻ đánh lén chắc chắn liên quan đến trận chiến thương mại.
Bây giờ người ủng hộ Hi Vọng Mới nhiều không đếm xuể, có mặt khắp nơi trên thế giới, họ liên kết với nhau, đồng loạt đăng bài viết phản đối, thậm chí còn có hoạt động biểu tình lên án hành vi đấu tranh thương mại không biết quy củ này.
Đả kích từ làn sóng dư luận này cũng khiến tư bản nước ngoài gặp phải rắc rối rất lớn, đúng như những gì Hoắc Khải đã dự đoán.
Người phụ trách từ các khu vực cảnh cáo họ không được để sự việc đánh lén tiếp tục xảy ra trong hoàn cảnh này, nếu không, chúng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Nếu chỉ có một vài người phụ trách lên tiếng, có lẽ tư bản nước ngoài sẽ không buông tha, nhưng khi gần như tất cả mọi người đều nói như vậy, chúng bỗng chốc thấy đau đầu hẳn.
Thực ra chúng cũng hiểu rằng đâu phải những người này thực sự lo nghĩ cho Hi Vọng Mới, họ chỉ cảm thấy nếu trận đối đầu này thực sự thất bại, Hi Vọng Mới bị chúng nuốt chửng sẽ gây ra tổn thất cho lợi ích của mình.
Bởi vì người nuốt chửng Hi Vọng Mới không phải là họ, nếu họ không đạt được lợi ích như thế, sao có thể để người khác đạt được?
Nếu không đạt được thì hãy phá hủy, câu nói này không chỉ đúng với tình hình trong nước.
Ngoài ra, khả năng chiến đấu của tiểu đội Tinh Anh cũng khiến tư bản nước ngoài rất bất ngờ, không ngờ tổ chức sát thủ lớn mạnh như thế mà bị tám người này đánh bại.
Điều này cũng khiến cho độ khó và tiền thù lao tăng lên rất nhiều, nếu chúng tiếp tục tung thêm nhiệm vụ mới.
Bởi vì bản thân tiểu đội Tinh Anh toàn những thành viên như vậy, đã thế còn là người giỏi nhất trong số đó.
Những người có thể sánh ngang cùng dạng người này đếm trên đầu ngón tay, cộng thêm việc tiểu đội Tinh Anh đang bổ sung thành viên trên quy mô lớn, về cơ bản không một tổ chức nào muốn đối địch với nhóm người có thực lực phi phàm này.
Cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng tăng thêm vòng bảo vệ đối với bản thân và bạn bè người thân xung quanh anh. Tuy rằng khả năng gặp phải đánh lén tương tự ở trong nước không cao, nhưng thận trọng vẫn tốt hơn, chí ít sẽ không còn xuất hiện sự việc tương tự như Cố Phi Dương gặp phải.
Phía sau thời khắc trời yên biển lặng ngắn ngủi vẫn là phong ba bão tố.
Trận địa vây quét vẫn duy trì thế tấn công với tư bản nước ngoài, một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng…
Thời gian không ngừng trôi đi như vậy, khi hai bên đối đầu nhau tới tháng thứ ba, cuối cùng cũng có một công ty nòng cốt của tư bản nước ngoài bị triệt hạ.
Tuy rằng mới chỉ là một công ty, nhưng ảnh hưởng rất to lớn, bởi vì đây là công ty then chốt nhất trong cả dây chuyền sản xuất này.
Nó mà ngã xuống thì cả dây chuyền sản xuất này cũng vì thế mà đứt đoạn, từ đó dẫn tới hiệu ứng domino, khiến nguồn cung tiền bạc của một tư bản nước ngoài trong liên minh này cũng sụp đổ.
Mà trong hai tháng này, tiền bạc trong tay tư bản nước ngoài cứ bị vắt kiệt hoàn toàn, từng đồng từng cắc một.
Đội quân m Phủ của Vương Vũ Hành thể hiện ra khả năng co duỗi cực kỳ “đàn hồi” của mình, hoàn thành trận đối đầu với tư bản này bằng số vốn ít hơn đối phương nhiều lần.
Họ khống chế nhịp điệu một cách hoàn hảo, không chừa lại bất kỳ cơ hội nào cho đội ngũ tài chính của tư bản nước ngoài, cứ lên rồi xuống, đến bây giờ, lực lượng của đôi bên gần như ngang hàng nhau rồi.
Cho dù tư bản nước ngoài bắt đầu rút vốn từ trong nước về, thậm chí tung tin đồn rằng họ đang tiếp xúc với vài công ty đầu tư trong nước, muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay mình ra ngoài.
Thế nhưng điều này không thay đổi được thứ gì, khi ưu thế của anh gần như áp đảo mà anh còn không thắng nổi, bây giờ thực lực của đôi bên tám lạng nửa cân thì đừng nhắc đến nữa.
Thậm chí có thể nói rằng, từ một kẻ xâm lấn đầy kiêu ngạo, tư bản nước ngoài đã “quay xe” thành một kẻ phòng bị đáng thương.
Họ chỉ có thể tìm cách thu gom nguồn vốn, muốn rút mình ra khỏi vũng bùn.
Nhưng Hoắc Khải chờ đợi bấy lâu, huy động tất cả các nguồn sức mạnh từ trên xuống dưới, làm sao có thể cho họ cơ hội rời đi chứ.
Không một công ty nào dám mua lại quyền cổ phần của những công ty kia, trừ hệ thống Hi Vọng Mới ra, đây là tuyên bố mà đích thân Hoắc Khải đưa ra.
Ai mua thì kẻ đó chính là kẻ địch của Hi Vọng Mới!
Anh có thể nói rằng tôi đang quấy rối hoạt động thương mại thông thường, nhưng xin lỗi nha, cứ thích ngang ngược thế đó!
Anh chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu, ảnh hưởng gì tới chúng tôi đâu.
Nhưng chỉ cần anh làm kẻ địch của Hi Vọng Mới, thế thì từ nay trở đi, thế giới này không còn chỗ đứng cho anh nữa.
Từ mấy tháng trước, tất cả mọi người tưởng rằng Hi Vọng Mới sắp “ngỏm” rồi, đến thời điểm hiện tại, họ đã đứng vững. Hi Vọng Mới thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình bằng việc xoay chuyển kỳ tích thêm một lần nữa khiến ai cũng thấy chấn động.
Công ty nhận được sự hoan nghênh và nhìn nhận của các giới, còn được ủng hộ trên rất nhiều phương diện, điều này khiến phát ngôn của Hoắc Khải gần như biến thành một quy luật.
Trong tình huống này, không một ai còn dám đụng tới Hi Vọng Mới đang lên như diều gặp gió nữa.
Thế nên, tư bản nước ngoài muốn bán cổ phần trong tay nhưng không còn ai dám khớp lệnh.
Giản Tư Tư dẫn đầu đội ngũ đàm phán, đích thân đưa ra yêu cầu đàm phán với tư bản nước ngoài.
Các anh muốn bán cổ phần, không thành vấn đề, nhưng chỉ có chúng tôi mua được. Về phần giá cả, có thể thương lượng.
Mức giá mà Giản Tư Tư có thể đưa ra đương nhiên thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường. Ví dụ như một cổ phiếu có giá mười mấy tệ tới hai mươi tệ trên thị trường thứ cấp, vào tay cô, bảy tám tệ là cao rồi.
Nói theo cách của cô ấy thì đa số cổ phiếu mà các anh sở hữu thuộc thị trường thứ cấp, mà giá cổ phiếu trước giờ không hề cố định. Bây giờ còn cao đấy, có lẽ đợi mấy ngày nữa bị người ta phá phiên là thấp ngay.
Chỉ có quyền cổ phần nằm trong tay một số cổ đông nhỏ của các anh mới có giá trị với chúng tôi. Nếu không, chúng tôi chẳng buồn ngó ngàng tới cổ phiếu trên thị trường thứ cấp.
Tư bản nước ngoài đương nhiên không đồng ý với mức giá này, nếu thực sự bán đi với mức giá chỉ bằng một phần ba giá thị trường, chắc họ lỗ sặc tiết.
Nhưng nếu không bán, Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân phát động tấn công lại khiến họ khó lòng đối phó..
Bây giờ tư bản nước ngoài dùng một lượng tiền lớn để duy trì, họ chỉ có thể cố nén cơn xung động trong lòng, đàm phán giá cả thu mua cổ phiếu với Giản Tư Tư.
Cuộc đàm phán như thế này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được, nhưng Giản Tư Tư cũng không nóng vội, mỗi ngày tôi báo giá với anh một lần, anh không chịu thì tôi đi luôn, chẳng buồn lắm lời với anh.