Trước đó thì mỗi một người có nhiều nhất ba ngày mỗi năm để gặp mặt gia đình dưới sự theo dõi của camera.
Trên đời này không thiếu gì những người mạo hiểm vì lợi ích, nhưng cũng không thiếu những “kẻ điên” cống hiến hết mình cho khoa học.
Những người có thể ở lại đều là những “kẻ điên” như vậy, dĩ nhiên cũng không loại trừ những kẻ thừa nước đục thả câu, hoặc là học trộm kỹ thuật để tư lợi cá nhân.
Cổ Ngôn Tài biết có sự tồn tại của những người này, nhưng anh không tìm họ.
Vì Hoắc Khải từng nói, sẽ luôn có kẻ phản bội. Chưa phản bội chỉ vì bạn chưa cho người ta thứ họ thật sự cần thôi.
Ví dụ như có người bắt cóc Ninh Thần và Đường Đường, đòi đổi lấy tất cả tài liệu của công nghệ tái sinh thì Hoắc Khải nhất định sẽ đưa cho người ta không chút do dự.
Vì mất đi hai mẹ con cô là hậu quả mà anh không thể chịu đựng nổi. Nói cách khác, “thứ anh thật sự cần” mà đối phương đưa ra chính là tính mạng của hai mẹ con Ninh Thần!
Đây có phải phản bội hay không thì không thể nói rõ ra bằng lời được. Điều duy nhất ta có thể khẳng định là, nếu như lợi ích mà kẻ phản bội có lớn hơn thứ hắn ta muốn lấy đi thì cứ mặc kệ hắn ta thôi.
Cổ Ngôn Tài dẫn vài người đi ra từ phòng thí nghiệm.
Thấy Hoắc Khải và Kurakio bị thương, anh ta không khỏi sầm mặt xuống, nói: “Hai người bị tập kích sao?”
“Ừ, nhìn dáng vẻ của anh thì cũng vậy phải không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Cũng kiểu vậy”, Cổ Ngôn Tài đáp: “Tổn thất mười mấy người giỏi, và vô số chuyên gia đã bị bắt cóc đi nữa, nhưng cũng may là tài liệu kỹ thuật không bị mất”.
“Giải quyết những chuyện sau đó ổn thỏa nhé, đừng để bọn họ bị ảnh hưởng vì chuyện này. Nhớ nhé, giờ bọn họ bị quan tâm rất nhiều nên có người gặp nguy hiểm là chuyện bình thường. Khi nào bọn họ bình tĩnh lại thì những chuyện này sẽ ít đi đấy. À, tình huống của Giai Minh sao rồi? Đã tỉnh lại chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
“Vẫn chưa, cậu ta vẫn không có thay đổi gì. Chuyên gia đã chẩn đoán mấy lần và cho là cậu ta rất khó tỉnh lại”, Cổ Ngôn Tài nói.
Hoắc Khải nhíu mày thật chặt, bây giờ đã không còn phải lo về tính mạng của Hoắc Giai Minh nữa. Nhưng nếu cậu ta không tỉnh lại thì có khác gì chết đâu cơ chứ?
Trong mắt người bình thường, người thực vật chính là chết.
“Đưa tôi đến xem cậu ấy”, Hoắc Khải đáp.
Cổ Ngôn Tài không nói gì nữa, vừa cho người dẫn Kurakio đi xử lý vết thương, vừa đích thân đưa Hoắc Khải đến phòng của Hoắc Giai Minh.
Vì Hoắc Giai Minh có tình trạng khá tốt, tuy vẫn chưa tỉnh nhưng các chức năng của cơ thể cũng đã hồi phục gần như người bình thường, cho nên không cần gắn quá nhiều máy hỗ trợ nữa.
Sau khi vào phòng, Hoắc Khải nhìn Hoắc Giai Minh như đang nằm ngủ ở kia, anh không biết phải nói gì hơn nữa.
Tốn biết bao công sức mà vẫn chưa khiến cậu ta tỉnh lại, thật sự anh cảm thấy hơi chán nản.
Mấy chuyên gia tới đây, thông báo tình hình cụ thể cho Hoắc Khải.
Sau khi nghe hết, anh hỏi: “Tình hình của cậu ta hiện giờ có thể tiếp nhận giao lưu sóng não không?”
Một chuyên gia đáp: “Trên lý luận thì có, nhưng cụ thể thì phải vào lúc thực hiện mới rõ được. Sóng não của cậu ta hiện giờ chưa đạt tiêu chuẩn của người bình thường, chúng tôi tính toán rằng sẽ không giao lưu được nhiều”.
“Vậy mọi người chuẩn bị đi, tôi muốn giao lưu sóng não với cậu ta”, Hoắc Khải nói.
Nếu Hoắc Giai Minh không thể tỉnh lại thì Hoắc Khải bắt buộc phải vào thế giới ảo để nói cho cậu ta biết.
Các chuyên gia không phản đối, Cổ Ngôn Tài cũng không ngăn cản như trước nữa.
Trải qua nhiều sự cải tiến, công nghệ BCI đã không còn khiến người ta quá đau đớn khi trải nghiệm nữa.
Lúc trước thì giống như bị kim châm, nhưng giờ nhiều lắm cũng chỉ như bị kiến cắn mà thôi. Sự thay đổi sau này chắc vẫn sẽ giảm bớt sự đau đớn đi, khiến cho bạn gần như không cảm nhận được gì.
Dĩ nhiên, kỹ thuật VR và kỹ thuật y học phải kết hợp siêu cao độ thì mới làm được điều này, dù sao thì BCI cũng là kích thích vào thần kinh não, nơi yếu ớt và nhạy cảm nhất của con người.
Lúc chuẩn bị, Hoắc Khải lại hỏi các chuyện khác. Và biết được tiểu đội Tinh Anh đã phân tán ra, phụ trách mọi chuyện trong bán kính 10km bên ngoài.
Bất luận thế lực nào tiến vào phạm vi này cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.
Nếu như có con cá nào lọt lưới, thì lực lượng bảo an mà Cổ Ngôn Tài bố trí gần đó cũng sẽ trở thành phòng tuyến thứ hai.
Nghĩ đến việc gặp tập kích lần trước, Cổ Ngôn Tài mới thiết lập thêm phòng tuyến thứ ba, chính là khu vực dưới lòng đất này.
Sự phát triển của kỹ thuật VR không chỉ là kết hợp thực tại và ảo tưởng mà là đem đến trí tuệ nhân tạo cao nhất.
Dựa vào trí tuệ nhân tạo, Cổ Ngôn Tài đã mua không ít vũ khí và lắp đặt ở các con đường và địa điểm phòng ngự bí mật.
Nếu như có người xâm nhập thì trí tuệ nhân tạo sẽ tự động tiêu diệt.
Con người sẽ bị lựu đạn gây choáng hay lựu đạn khói gây xao nhãng hoặc bị giảm sức chiến đấu, nhưng trí tuệ nhân tạo thì không.
Mà vũ khí trí tuệ nhân tạo sử dụng kỹ thuật VR sẽ có phòng ngự tuyệt đối, con chip về cơ bản sẽ không phải lo về việc bị vết thương vật lý.
Mà thiết bị đầu cuối của con chip lại được cao thủ vô danh khống chế trong thế giới ảo. Trừ khi có người hóa giải được mã code gốc thì sẽ không bao giờ xâm nhập vào thế giới ảo được.
Như vậy tức là không thể nào giết chết được trí tuệ nhân tạo. Muốn tiến vào thì chỉ có cách bắn phá điên cuồng vào loại máy móc 360 độ không góc chết này mà thôi.
Đối với nhân loại bình thường, đây là một việc vô cùng khó khăn. Dù bọn họ không sợ chết thì xông lên cũng không hề dễ dàng.
Một khi xác định được kẻ địch mà trí tuệ nhân tạo không thể ngăn cản thì lối đi sẽ thả xuông một cánh cửa lớn bằng hợp kim cực nặng.
Độ cứng và độ dày của nó có thể so được với kho vàng của ngân hàng lớn nhất thế giới, đạn pháo bắn vào cũng không xi nhê. Dù sử dụng máy cắt tốt nhất thì cũng phải tốn mất vài ngày.
Hơn nữa, Cổ Ngôn Tài cũng đã phái người đào thêm một con đường trốn thoát mới. Có tổng cộng ba con đường, dẫn đến ba địa điểm khác nhau.
Trong đó, có một con đường do tiểu đội Tinh Anh chuẩn bị từ trước, lối ra là một nơi thuộc vùng cuối sông cách nơi này 5km.
Con đường này chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi mở ra thì nước sông sẽ tràn vào, lấp sạch con đường, để ngăn người ta đuổi theo.
Dĩ nhiên, như vậy thì không gian dưới lòng đất cũng không thể sử dụng được nữa.
Hai con đường kia thì cũng chọn những nơi tương tự, đều có thể chặn đứng sự đuổi theo của kẻ địch.
Nghe Cổ Ngôn Tài miêu tả, Hoắc Khải khẽ gật đầu. Người phụ trách của đội ngũ Thiên Cơ này làm việc khiến người ta rất yên tâm, gần như không có lỗ hổng nào.
Điều duy nhất cần cân nhắc chính là đội ngũ kỹ thuật ở công ty chi nhánh nước ngoài của nhà họ Hoắc.
“Người bên đó đã tản đi dưới sự dẫn dắt của đội ngũ Thiên Cơ rồi, nhưng tôi không cho bọn họ tới đây mà bảo bọn họ về nước. Nói thật, ở trong nước vẫn an toàn hơn”, Cổ Ngôn Tài nói: “Ít nhất thì sẽ không có một đám người đột ngột chĩa súng vào mặt chúng ta”.
Hoắc Khải gật đầu đồng ý, ở trong nước sẽ không bao giờ xảy ra việc bị tập kích như thế này.
Đừng nói là súng, chỉ cần dám mang dao ra ngoài thôi là đã bị bế lên phường ngay rồi.
Thậm chí mọi người còn có tâm lý bài xích chuyện mua bán mấy loại vũ khí này trong một góc độ nào đó nữa.
Biết là nó sẽ mang vạ vào người thì mua làm gì nữa, cũng chẳng dùng được. Người nào mua thì hầu như đều có lý do đen tối khác.
Một lúc sau, công tác chuẩn bị cho công nghệ BCI đã hoàn thành, các chuyên gia đến giúp Hoắc Khải lắp đặt trang bị BCI mới.
Trang bị lúc trước khá đơn giản, chỉ một mảnh kim loại lớn áp lên trán, ngực, cổ, cánh tay, sau lưng và các nơi khác.
Giờ thiết bị đã biến thành các loại giống như mũ sắt.
Mặc dù trong mũ vẫn có các đường dây điện phức tạp và phải đeo lúc gần bắt đầu, nhưng so ra là vẫn tốt hơn nhiều rồi.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Hoắc Khải nằm bên cạnh Hoắc Giai Minh, bắt đầu tiến hành giao lưu sóng não trong thế giới ảo lần thứ hai.
Song song với lần đếm ngược của chuyên gia, Hoắc Khải cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa khi họ đếm về 0.
Không đau đớn như lần trước chút nào, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận xem cái đau như kiến cắn đó ra sao mà đã nhìn thấy một cánh đồng hoang vu rồi.