Lời nói của Hoắc Trạch Minh khiến không ít người thấy lòng dạ lạnh ngắt.
Bắt người ta chôn cùng?
Ông ta không nói sẽ bắt ai phải chôn cùng, nhưng càng mơ hồ sẽ càng khiến người ta sợ hãi.
Nhất là mấy bác sĩ, ai nấy sợ đến độ run lẩy bẩy như cầy sấy.
Họ là y bác sĩ điều trị cho Hoắc Giai Minh, nếu Hoắc Giai Minh chết, nhóm người đầu tiên phải chôn theo có lẽ chính là họ.
Nhưng bất kể họ nghĩ vắt óc đến mức nào cũng không thể nghĩ ra phương pháp khác.
Trong trạng thái thấp thỏm bất an của đám người này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến nửa đêm, về cơ bản mọi người trong bệnh viện đã bắt đầu đi nghỉ, chỉ còn lác đác vài y tá trực đêm vẫn còn bận bịu thay bình truyền nước cho bệnh nhân.
Ở nơi bức tường bao của bệnh viện, vài người đàn ông ăn mặc trang phục đi đêm nhảy qua bức tường đột nhập vào. Họ là cao thủ mà Đường Thế Minh gọi tới từ gia tộc của anh ta, thân thủ khá nhanh nhạy.
Đường Thế Minh cũng ở trong đám người này. Anh ta luôn cố gắng hết sức thực hiện yêu cầu của Hoắc Khải, vì thế mà trải nghiệm được vô số điều hay ho trên thế gian này.
Mà bản thân Hoắc Khải không hề tới bệnh viện, thân thủ của anh không có tác dụng gì trong việc này, nếu bị người ta bắt được còn rước thêm phiền phức khác.
Thế nên anh đã đợi sẵn ở trong xe, chỉ cần Đường Thế Minh cướp được người ra ngoài sẽ đưa thẳng tới chỗ anh.
Họ sẽ ngồi xe rời khỏi thành phố Dung, đến một thành phố khác rồi ngồi máy bay rời khỏi đất nước.
Ưu thế của cách làm này là nhà họ Hoắc rất khó tìm được vị trí của họ một cách nhanh chóng, đợi đến khi điều tra ra, có lẽ họ đã yên vị trên máy bay rồi.
Vả lại Hoắc Khải sẽ chọn chuyến bay của một công ty nước ngoài, các chuyến bay này không chịu quá nhiều trói buộc từ các quy định trong nước. Một khi họ ra khỏi biên giới, có hò hét khản cổ, người ta cũng không bay trở lại đâu.
Nhà họ Hoắc ở đất nước này được coi như nhân vật tầm cỡ lắm, nhưng nếu nhìn ra thế giới vẫn đầy người coi thường họ.
Xung quanh phòng bệnh của Hoắc Giai Minh có hai nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp không ngừng tuần tra.
Cho dù là bác sĩ và y tá tới kiểm tra phòng bệnh mà muốn vào cũng phải được họ kiểm tra và phê chuẩn. Nếu không, cho dù viện trưởng của bệnh viện này tới đây cũng chỉ có thể đứng cách xa năm mét.
Những người này to gan lớn mật lăm lăm gậy cao su, bên hông cũng phồng lên, chắc hẳn còn một ít đao kiếm sắc bén.
Chắc hẳn họ sẽ không mang theo vũ khí nóng đâu, dù sao thì quy định cấm súng ống đạn dược trong nước rất nghiêm khắc, cho dù là nhà họ Hoắc cũng không dám chạm tới giới hạn này.
Đường Thế Minh và những người khác chia nhau ra đi thang máy và thang bộ, thậm chí một số người còn trèo tường.
Nếu lúc này có người chú ý tới động tĩnh của bệnh viện chắc sẽ nhìn thấy có người đang trèo lên trên theo đường ống nước thải như khỉ đột, tốc độ nhanh khủng khiếp.
Khi nhóm người này tới tầng bệnh viện mà Hoắc Giai Minh đang nằm, còn chưa kịp thò đầu ra đã bị người ta phát hiện rồi.
Nhân viên bảo vệ tiến hành phòng vệ với tiêu chuẩn cảnh giác cao nhất, xung quanh bố trí rất nhiều máy quay an ninh và dây thép cảnh giới, một khi chạm tới, cho dù chỉ là gió thổi một cái cũng thu hút động tĩnh của họ.
Đám người Đường Thế Minh có thân thủ cực tốt, nhưng vẫn không quá quen với thứ này.
Nhưng họ không hề hoảng hốt khi bị phát hiện, nếu đã nhìn thấy rồi thì đối phó trực diện thôi.
Sáu người họ trèo vào từ cửa sổ hoặc lao ra từ thang bộ và thang máy, xông về phía hai nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ lập tức hú còi ra hiệu, vừa gọi đồng bọn vừa báo cáo tình hình của nơi này cho cảnh sát.
Dù sao Hoắc Gia Minh cũng là con trai gia chủ hiện tại của nhà họ Hoắc, an toàn cá nhân của cậu ta vẫn rất được coi trọng.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ cách đó không xa, họ chạy đến đây với tốc độ cực nhanh.
“Tốc độ phải nhanh lên!”, Đường Thế Minh gằn giọng quát một tiếng, đồng thời vung chưởng đánh vào lồng ngực của người trước mặt.
Tuy rằng chỉ là một bàn tay đánh ra nhưng chẳng khác nào chiếc búa tạ, đánh cho người kia bay ra ngoài.
Võ thuật trong nước thực thụ dồn toàn bộ sức lực của cơ thể vào một điểm, một bàn tay thể bẻ vàng phá đá không phải nói dối.
Sở trường của Đường Thế Minh không phải chưởng pháp, nhưng vẫn có thừa khả năng đối phó với những nhân viên bảo vệ chỉ được huấn luyện thông thường.
Cho dù là người có kinh nghiệm phong phú cũng không thể chịu được một chưởng của anh ta.
Năm người còn lại cũng thể hiện được sự thần thông của riêng mình.
Có người dùng nắm đấm, có người dùng chân, có người dùng roi hoặc nhuyễn kiếm.
Mỗi thủ đoạn của những người này đều cực kỳ phi phàm, những nhân viên bảo vệ này chưa từng gặp phải “cao thủ võ lâm” nào như vậy, nhất thời bị đánh đến độ không kịp đề phòng.
Vừa đối mặt với nhau, cả đội đã ngã lăn quay ra đất, Đường Thế Minh xông thẳng vào phòng bệnh, rút hết tất cả thiết bị giám sát trên cơ thể Hoắc Giai Minh, sau đó quấn người vào ga giường, nhảy xuống qua khung cửa sổ đã vỡ.
Nhân viên bảo vệ trong phòng bị anh ta đá bay người và đập đầu vào tường, mơ mơ màng màng nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn ngược lên.
Thằng cha này định đồng quy vu tận với Hoắc Giai Minh à?
Nếu không, làm sao anh ta có thể nhảy xuống như thế được?
Phải biết rằng đây là tầng bảy đấy.
Trừ khi là siêu nhân, nếu không nhảy xuống chắc chắn sẽ chết ngắc.
Thế nhưng ngay một giây sau đó, một chiếc móng sắt được quăng lên, mắc vào cửa sổ.
Móng sắt vừa cứng vừa sắc, cắm ngập vào bên trong vách tường xi măng, sợi dây thừng được kéo rất căng.
Đường Thế Minh bế theo Hoắc Giai Minh lao từ trên trời xuống như tên lửa, chỉ chưa đầy mười giây đã đáp đất bình an.
Anh ta không cần chú ý tới sợi dây nữa, quăng nó tại chỗ, bế Hoắc Giai Minh chạy tới bức tường bao gần nhất.
Cùng lúc đó, ba người khác dùng cách thức giống hệt anh ta cũng tiếp đất.
Ba người này chạy theo Đường Thế Minh tới bức tường bao, trong đó có hai người tạo thành cầu thang người, Đường Thế Minh bế Hoắc Giai Minh, giẫm lên cổ tay họ.
“Lên nào!”, hai người hô lên một tiếng, ném cả Đường Thế Minh và Hoắc Giai Minh ra bên ngoài tường bao.
Sau đó, hai người cuối cùng phụ trách bọc hậu cũng đuổi tới nơi.
Năm người kia vọt lên cao, vượt qua tường rào, đáp đất bên ngoài bức tường và nhanh chóng biến mất trong đêm.
Đợi khi lực lượng cảnh sát và nhân viên bảo vệ chạy tới nơi thể nhìn thấy tung tích của họ nữa.
Đội trưởng đội bảo vệ sa sầm mặt mũi, quát ầm lên: “Còn đứng đờ ra đó làm gì! Lập tức lục soát toàn thành phố, thông báo cho tất cả các con đường trọng yếu lập tức dựng chốt kiểm tra, tuyệt đối không thể để họ rời khỏi thành phố này!”
Đám người kia vâng lời giải tán, đội trưởng đội bảo vệ tái mặt, sau khi hít thở sâu một hơi mới lấy điện thoại ra bấm số.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, người này lộ vẻ thấp thỏm, giọng nói cũng bất giác nhỏ hơn, “Một số người mới đến đây, thân thủ cực kỳ tốt, cướp cậu chủ Giai Minh đi rồi”.
“Cái đám giá áo túi cơm!”, giọng nói tức giận của một người đàn ông trung niên vọng ra từ điện thoại: “Công ty tốn bao nhiêu tiền bồi dưỡng các người, chủ tịch đã dặn đi dặn lại, nhất định phải đề cao cảnh giác, thế mà còn để chuyện này xảy ra. Các người cứ đợi đấy, xem tôi xử lý các người thế nào!”
Nói xong, cuộc gọi bị tắt.
Người đàn ông trung niên kia là người của dòng chính, một thành viên nòng cốt của nhà họ Hoắc.
Ông ta đứng yên tại chỗ do dự mất mấy giây, sau cùng vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Trạch Minh, đồng thời mặc quần áo nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Chủ tịch, bên phía bệnh viện xảy ra chút vấn đề, cậu chủ Giai Minh bị cướp đi rồi, chắc hẳn là Lý Phong phái người làm chuyện này. Tôi sẽ sắp xếp người phong tỏa thành phố, lục soát vị trí của chúng. Ông cứ yên tâm, cho dù chỉ là một con ruồi cũng không bay ra khỏi địa giới của thành phố Dung được đâu!”
Nửa đêm nhận được cuộc gọi kiểu này nên tâm trạng của Hoắc Trạch Minh đương nhiên không ra gì.
“Có phải tôi nên khen ông xử lý sự việc rất quyết đoán không hả?”, Hoắc Trạch Minh lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông trung niên kia nghe xong mà toàn thân vã mồ hôi lạnh, trước nay Hoắc Trạch Minh luôn mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng hai năm trở lại đây, nụ cười trên mặt ông ta càng ngày càng ít, thay vào đó là u ám và thâm độc.
Chỉ cần là người đắc tội Hoắc Trạch Minh, ngoài những thành viên cấp cao nòng cốt như Hoắc Tích Nguyên, về cơ bản kết cục của ai cũng rất thê thảm.
Người nhẹ nhất cũng bị đuổi ra khỏi gia tộc, người nặng nhất có lẽ phải làm người tàn tật suốt nửa cuộc đời còn lại.
“Chủ tịch, tôi...”
“Tôi không muốn nghe ông giải thích điều gì, trước khi trời sáng phải tìm được Giai Minh về cho tôi. Nếu không thì ông cũng khỏi cần quay về nữa!”, Hoắc Trạch Minh lạnh giọng.
Sau khi cúp máy, Hoắc Trạch Minh xuống giường, bước tới trước khung cửa sổ sát sàn cực lớn, cúi đầu nhìn con đường dưới chân.
Trong mắt ông ta tràn ngập sát khí và vẻ tàn độc: “Lý Phong... lá gan của mày to đấy!”
Mà người đàn ông trung niên kia đang điên cuồng gọi điện thoại cho tất cả các lực lượng mà ông ta có thể nghĩ tới, chỉ huy họ dùng tất cả mọi phương pháp để phong tỏa thành phố Dung.
Không thể nói rằng, động tác của những người này rất nhanh nhẹn, bố trí cực kỳ thỏa đáng.
Tất cả con đường ra vào thành phố, không cần biết là đường lớn hay đường nhỏ, thậm chí cả đường thủy cũng bị họ phong tỏa cứng ngắc.
Thế nhưng nếu họ nghĩ tới được, làm sao Hoắc Khải không nghĩ tới chứ?
Xe của Hoắc Khải đỗ ngay bên ngoài thành phố.
Mà đám người Đường Thế Minh đã giải tán, chia nhau rời khỏi khu vực thành phố.
Những người này đa số chú tới phương tiện giao thông, dù sao thì thương thế của Hoắc Giai Minh khá nghiêm trọng, đáng lý ra nên ngồi xe rời khỏi thành phố.