Thật ra, Hoắc Khải có quay lại hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến Cơ Hương Ngưng..
Cho dù bây giờ cô không chắc chắn về những quyết sách chung nhưng vẫn có đủ năng lực để vận hành công ty một cách bình thường.
Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, chủ yếu là do cô cảm thấy nhớ người đàn ông này.
Cho dù biết điều này là không đúng, không nên nhưng vẫn cứ nhớ thì phải làm sao đây?
Bây giờ, Hoắc Khải trở về thật rồi, cô lại không biết nên nói gì. Vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
“Trông cô cứ kỳ lạ sao ấy!?”, Hoắc Khải hỏi.
Hoắc Khải có thể nhận ra được sự bất thường trên khuôn mặt Cơ Hương Ngưng, giống như cô ấy có chút ngượng ngùng. Nhưng anh không biết người con gái này ngượng cái gì, lẽ nào cô ấy có người yêu rồi?
Có lẽ đây chính là khuyết điểm của phái mạnh, cho dù thông minh cỡ nào, hiểu lòng người đến đâu nhưng lại vô cùng đầu đất trên phương diện tình cảm.
Đương nhiên, quan trọng là do Hoắc Khải chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có gì đó với Cơ Hương Ngưng, anh không nghĩ theo chiều hướng này nên chẳng thể có những suy đoán linh tinh được.
“Không có gì”, Cơ Hương Ngưng vội vã phủ nhận, sau đó hít nhanh mấy hơi: “À thì, gọi anh về chủ yếu là muốn bàn bạc một chút về hướng phát triển trong tương lai. Bây giờ bên dòng chính đã giao cho tôi một công ty hoàn toàn mới, giữ lại một số quyền quản lý trước đó. Tôi muốn hỏi anh xem có nên tiếp nhận sự sắp xếp này không, hay là...”
“Đương nhiên nhận rồi. Mỡ dâng đến miệng rồi sao không ăn chứ?”, Hoắc Khải cười nói: “Những chuyện khác đến đâu hay đến đó. Bọn họ để cô quản lý một chi nhánh mới chắc là muốn thu nhiều lợi hơn. Nếu đã vậy, cô cứ thuận theo bọn họ. Cô nhớ kỹ, có lẽ quyền lực chỉ nằm trong tay một người nào đó nhưng lòng người thì chưa chắc. Chỉ cần cô cầm thành tích đập vào mặt họ, đương nhiên có người tình nguyện đi theo cô. Càng nhiều người theo, sau này trở ngại của cô càng ít, quyền lên tiếng trong gia tộc sẽ càng cao hơn. Tại sao nhiều tướng quân công cao lấn chủ trong thời cổ đại bị chém đầu? Chẳng phải do bọn họ không có quyền lực như vua nhưng lại có nhiều người phục tùng, nghe lời sao?”
Nghe anh nói vậy, Cơ Hương Ngưng cũng thầm đồng ý.
Vốn cô ấy cũng nghĩ như thế nên khi nghe Hoắc Khải nói vậy, trong lòng lại càng chắc chắn hơn.
“Tôi sẽ cố gắng, có điều nhận một chi nhánh công ty mới cần phải tốn nhiều thời gian để lo liệu mọi chuyện. Tôi muốn đưa anh lên vị trí phó tổng giám đốc, anh cảm thấy thế nào?”, Cơ Hương Ngưng nói.
Thật lòng mà nói, người khác sẽ cảm thấy rất kỳ cục khi nghe cuộc nói chuyện như này, nhất là những người không quen biết bọn họ.
Tổng giám đốc lại hỏi ý kiến trợ lý: tôi muốn đề bạt anh, anh đồng ý không?
Hơn nữa còn thuộc kiểu trưng cầu ý kiến kèm thêm chút mong đợi.
Hoắc Khải cười nói: “Đương nhiên được rồi, phó tổng giám đốc nghe sang chảnh hơn trợ lý tổng giám đốc nhiều!”
Nghe anh nói vậy, Cơ Hương Ngưng thờ phào nhẹ nhõm. Cô không sợ Hoắc Khải đồng ý mà chỉ sợ anh từ chối. Nhỡ người đàn ông này chạy mất, cô đào đâu ra người thay thế chứ.
“Được, vậy tôi sẽ gửi đơn đề bạt lên cấp trên, tháng sau anh có thể được tăng lương. Tôi đã nói với chú tư rồi, lương tháng của anh sẽ bằng tôi”, Cơ Hương Ngưng nói.
Bây giờ, tiền lương một tháng của Hoắc Khải vào khoảng hai mươi nghìn tệ. Còn Cơ Hương Ngưng đã được tăng lên hàng thừa kế thứ ba, quản lý hai chi nhánh công ty, dựa theo chế độ của nhà họ Cơ, cô ấy có thể nhận được tiền lương cao gấp đôi.
Cho dù chỉ lấy một phần thì lương tháng của Cơ Hương Ngưng cũng phải mấy trăm ngàn tệ.
Đương nhiên, số tiền lương một hai triệu/năm đối với người thuộc hàng thừa kế thứ ba cũng chẳng đáng là gì, chủ yếu phải xem tiền hoa hồng cuối năm của công ty là bao nhiêu.
Xét theo lợi nhuận mà công ty con do Cơ Hương Ngưng phụ trách, cuối năm nay, tiền hoa hồng mà cô ấy nhận được có thể lên tới con số chục triệu, tiền lương quả thực rất nhiều.
Nếu như lương phó tổng giám đốc của Hoắc Khải cao ngang ngửa tổng giám đốc, vậy thì số tiền lương anh nhận được phải gấp sáu, bảy lần.
Tại sao Cơ Hương Ngưng lại không khó chịu trong lòng?
Chủ yếu là do cô ấy không biết làm cách nào mới giữ được chân người đàn ông này.
Dường như trong mắt anh, nhà họ Cơ chẳng đáng là gì, có cũng được, không có cũng chẳng sao, anh hoàn toàn có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay và chơi đùa bất cứ lúc nào. Anh còn dám nói sẽ đưa một người con gái thuộc dòng nhánh như cô lên chức chủ tịch của nhà họ Cơ.
Đâu thể chỉ dùng một hai triệu để giữ chân người dám nói ra những lời này chứ?
Vậy nhưng Cơ Hương Ngưng cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể làm được những điều này, dốc toàn bộ khả năng đem lại càng nhiều sự tự do và lợi ích cho anh thì càng tốt.
Người khác đi làm, chín giờ có mặt, năm giờ về, riêng mình Hoắc Khải thì có thể mất tăm cả một ngày. Thậm chí những cuộc họp lớn nhỏ trong công ty cũng chẳng thấy được mặt anh.
Mặc dù trên danh nghĩa anh là trợ lý của Cơ Hương Ngưng nhưng thực chất toàn một mình cô ấy xử lý mọi việc.
Nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người đồn thổi Hoắc Khải có mối quan hệ mờ ám với Cơ Hương Ngưng đến vậy.
“Tiền lương sao cũng được, quan trọng nhất là tôi có thể giúp được cô!”, Hoắc Khải cười nói.
Dựa vào bối cảnh hiện giờ của mình, anh hoàn toàn chẳng bận tâm gì đến chỗ tiền lương ít ỏi này.
Nghe thấy vậy, trong lòng Cơ Hương Ngưng bỗng cảm thấy hụt hẫng. Những gì cô làm được đều đã làm cả rồi.
Mặc dù nhà họ Cơ vẫn luôn muốn nịnh nọt người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An nhưng bọn họ lại không muốn dâng quá nhiều lợi ích cho anh. Để cho một người nhận chức phó tổng giám đốc hưởng mức lương ngang hàng với tổng giám đốc đã là rộng rãi lắm rồi.
Cô cũng biết, bây giờ sự nghiệp của Hoắc Khải đang phát triển rất tốt, công ty Hy Vọng Mới cũng ngày càng nổi tiếng hơn, gần đây có rất nhiều công ty, tập đoàn dò hỏi nhà họ Cơ về công ty của anh, đồng thời hỏi xem có thể móc nối liên lạc giúp được không.
Bọn họ biết rất rõ quan hệ giữa Cơ Hương Ngưng và Ninh Thần vậy nên mới muốn đi cửa sau.
Cơ Hương Ngưng không từ chối giúp đỡ đám người này, cô đã giới thiệu những công ty tốt cho Ninh Thần hết rồi.
Điều khiến cô không vui là bây giờ Ninh Thần đã có thể tự bay được rồi nên không còn nghe lời cô như trước nữa.
Rất nhiều người được cô giới thiệu tới đều bị Ninh Thần từ chối.
Lý do chỉ đơn giản vì lĩnh vực kinh doanh của hai bên không phù hợp, công ty Hy Vọng Mới cũng sẽ không vì lợi nhuận cao mà mạo hiểm lấn sân sang những lĩnh vực khác.
Xét về lý, cách làm này của Ninh Thần là đúng.
Sự nổi tiếng của công ty Hy Vọng Mới vốn nhờ vào hoạt động “toàn dân giảm cân” ban đầu, sau đó các món ăn giảm cân, dụng cụ thể dục... đều là những hướng phát triển mở rộng từ việc giảm cân.
Theo Hoắc Khải nói, việc kinh doanh giống như chiếc compa, một chân phải đứng chắc ở trung tâm, chân còn lại có vẽ ra vòng tròn to cỡ nào cũng phải lấy trung tâm kia làm trọng điểm..
Nếu như cả hai chân compa đều di chuyển, vậy thì coi như bỏ cả trang giấy, cuối cùng chẳng vẽ ra được hình thù gì.
Ninh Thần đồng ý với lối suy nghĩ logic này, cũng có thể nói, bất kể Hoắc Khải nói gì, cô đều tin.
Vậy nên hiện giờ, những người mà Ninh Thần có thể hợp tác đều là những công ty có liên quan tới ngành nghề mình đang phát triển. Những người không liên quan, có dâng một đống lợi ích tới cũng bỏ đi.
Ninh Thần cũng từng suy nghĩ đến việc Cơ Hương Ngưng có vì chuyện này mà cảm thấy buồn hay không, nhưng cô sẽ không để suy nghĩ này ảnh hưởng đến nguyên tắc của bản thân.
Phải biết trân trọng tình cảm với bạn học cũ, cũng cần biết ơn những gì người ta đã từng giúp đỡ cô, nhưng chồng mình cũng khó khăn lắm mới gây dựng được sự nghiệp, cô không thể vì tình cảm cá nhân mà đâm đầu vào chỗ khó được.
Nếu không, sao cô có thể xứng đáng được với những vất vả Hoắc Khải đã bỏ ra chứ
Sự thay đổi của Ninh Thần khiến Cơ Hương Ngưng nghĩ đến chuyện nếu như năm xưa cô ấy gả cho Hoắc Khải thì bây giờ sẽ là nhân tố quan trọng như nào.
Ngay cả một người như Ninh Thần cũng trở nên mạnh mẽ, thậm chí là lý trí, thông minh hơn vì người đàn ông này, vậy Cơ Hương Ngưng sẽ ra sao?
Liệu có sống tốt hơn bây giờ không?
Có nhiều khi con người là thế đấy. Lúc cho thì không thèm, mất rồi lại nghĩ tới, thứ mình không có được mới là tốt nhất.
Vẻ mặt kỳ quặc của Cơ Hương Ngưng khiến Hoắc Khải cảm thấy khó hiểu, buộc phải lên tiếng hỏi: “Cô sao thế? Lại ngẩn người ra nghĩ gì vậy?”
“À à, không có gì. Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ tới chi nhánh công ty nước ngoài mà anh từng nhắc tới, không biết bao giờ mới có thể thu được kết quả”.
Hoắc Khải phá lên cười: “Không phải vội, chi nhánh công ty ở nước ngoài thuộc vào loại cần đầu tư dài hạn, thả lưới lâu câu cá lớn. Bây giờ cứ xây dựng nền móng chắc chắn trước đã, kiểu gì sau này cũng có lúc dùng tới, Thị trường trong nước còn chưa khai thác hết, cô nghĩ đến nước ngoài làm gì!”
“Cũng đúng”, Cơ Hương Ngưng gật đầu đồng ý: “Anh quay về vạch cho tôi một bản kế hoạch phát triển, sau đó hai chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng xem nên triển khai như nào. Nếu như làm tốt, chưa biết chừng năm sau tôi có thể nhảy lên hàng thừa kế thứ hai rồi!”