Tôi và Lâm Hân biết nhau qua xem mắt.
Ở trong nhà hàng Tây, cô ấy yên lặng ngồi trên ghế, tóc dài mềm mại che nửa bên má, chỉ để lộ một góc cằm xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng.
Không biết tại sao tôi lại hơi căng thẳng.
Hai chúng tôi nói chuyện không nhiều, chủ yếu là tôi nói còn cô ấy nghe, thỉnh thoảng lại cười một cái, khóe miệng hiện lên cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Tôi không nhớ ngày đó mình đã nói gì, nhưng nhìn nét mặt của cô ấy thì chắc ấn tượng về tôi cũng không tệ lắm.
Sau khi gặp mặt ba lần, dưới sự thúc giục kết hôn của bố mẹ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý.
Hôm kết hôn, cô ấy mặc váy lụa trắng, xinh đẹp tuyệt trần, sự kiềm chế mà tôi luôn lấy làm kiêu ngạo lập tức vỡ tan.
Cô ấy cực kì đẹp, da trắng nõn, chỉ hơi dùng sức là bị tím, tôi không kiềm chế nổi, khiến cô ấy sợ hãi, cũng khiến bản thân mình hối hận.
Cô ấy lạnh lùng nói chuyện với tôi, tôi cũng chột dạ không dám ý kiến gì.
Ban ngày còn được, công việc của cô ấy bận rộn nên chúng tôi gặp nhau không nhiều. Nhưng tối đến nằm trên cùng một chiếc giường, xung quanh toàn là mùi hương mát mẻ của cô ấy, tôi cứ lật qua lật lại, không sao ngủ được.
Lâm Hân gập máy tính lại, áy náy nhìn tôi.
"Đánh thức anh hả, hay là anh sang phòng khách ngủ đi?"
Tôi không muốn đi, nhưng cứ tự dằn vặt thế này không biết có thể kiên trì được mấy ngày. Trong lúc bối rối, tôi gật đầu: "Được, anh sang phòng khách ngủ."
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại ngu như thế, giống như một đứa bé đột nhiên nhận được một quả cầu thủy tinh quý giá, không biết phải giữ cho cẩn thận.
Lúc Lâm Hân tan làm đã rất khuya rồi, tôi ở phòng khách đợi cô ấy, ngáp ngắn ngáp dài, cô ấy về nhìn thấy liền dè dặt đứng ở chỗ cửa như một học sinh tiểu học.
"Em đánh thức anh hả, xin lỗi."
Cô ấy còn cúi đầu với tôi nữa chứ.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy vô cùng bất lực, hai người khách khí với nhau như vậy, khoảng cách cũng càng ngày càng xa, tôi chỉ có thể về phòng thật sớm giả vờ ngủ.
Bạn của cô ấy Hứa Vi Vi đến nhà chúng tôi chơi, tôi cố ý chuẩn bị hoa quả bánh kẹo ngồi ở phòng khách, muốn nói chuyện với hai người.
Nhưng Lâm Hân lại kéo Hứa Vi Vi vào phòng sách.
Cô ấy không thích ở chung với tôi, cũng không thích tôi.
Cho ra kết luận như vậy, tôi thấy rất thất bại, tôi chưa yêu ai bao giờ, không biết làm sao để lấy lòng một cô gái cả.
Tôi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm thế nào mới có cải thiện mối quan hệ này, Lâm Hân bỗng nhiên chủ động.
"Có muốn xem mấy tấm ảnh chụp cơ thể rõ ràng đến từng milimet của em hong?"
"Có thể tắm giúp em không?"
Một lần thì có thể là đùa, nhưng lần thứ hai thì sao?
Thì ra cô ấy cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Trong lòng tôi nhảy nhót, chỉ cần cô ấy bước một bước về phía tôi, chín mươi chín bước còn lại tôi sẽ chạy đến.
- Hết -