Ầm!
Khương Mạc còn chưa tới gần, đã thấy vài con ngựa bị buộc lên cây và mấy người đang cầm đao đứng ở hai bên cửa động cảnh giác nhìn xung quanh. Đầu óc nàng mơ hồ, chờ đến khi phản ứng lại rồi thì cúi người xuống, núp đi theo bản năng.
Là Lê Phàn tới, Lê Phàn đã đuổi tới.
Khương Mạc không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng cuối cùng vẫn muộn, trong lòng nàng vừa hối vừa hận.
Bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi, từ lúc ở cạnh sông Liêu, nàng đã có thể thấy được điều này. Bây giờ, thứ mà Lê Phàn muốn chính là mạng của Hi Phù Ẩn.
Nghĩ đến cảnh tượng có lẽ Hi Phù Ẩn sẽ bị Lê Phàn làm nhục rồi giết chết, trong lòng Khương Mạc không nén nổi nôn nóng.
Nàng nên cứu người bằng cách nào đây? Lê Phàn dẫn theo bao nhiêu người tới? Đến đây lúc nào? Quanh đây có kẻ nào đang ẩn mình trong bóng tối không? Những điều này, nàng hoàn toàn không biết.
Bây giờ tùy tiện ra ngoài, có khi nào sẽ bị rơi vào bẫy của kẻ đã sắp đặt hay không? Nhưng nếu không đi, Hi Phù Ẩn thì sao bây giờ?
Càng nghĩ, Khương Mạc càng hoảng.
Đang lúc đầu óc Khương Mạc sắp loạn thành một mớ bùn, lòng bàn tay nàng chợt thấy đau đớn. Rũ mắt nhìn xuống, hóa ra là lúc đang căng thẳng hoảng loạn vừa rồi, móng tay nàng đã không cẩn thận đâm xuyên qua da bàn tay. Cơn đau này đã kéo lý trí của nàng trở lại, khiến nàng tỉnh táo lại một lần nữa.
Khương Mạc nắm hờ bàn tay, cũng không có tâm tư để xem miệng vết thương. Nàng mím chặt môi, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Cứng đối cứng là tuyệt đối không được, thực lực hai bên kém quá xa, huống hồ Hi Phù Ẩn còn ở trong tay bọn chúng. Bây giờ, chỉ có thể dùng trí để thắng mà thôi.
Nghĩ vậy, Khương Mạc giương mắt nhìn quanh, trong khoảng thời gian ẩn thân ở nơi đây, cánh rừng này nàng gần như đã thuộc lòng, cho nên đây là ưu thế của nàng. Cộng thêm dị năng nữa thì đây sẽ là lá bài tẩy của nàng. Cho dù cuối cùng kế sách không có tác dụng, nàng cũng có thể kéo chết mấy người này. Nhiều người thì sao chứ? Nàng không bằng mấy người này thì sao chứ? Dù sao vì Hi Phù Ẩn, nàng nhất định sẽ cứu hắn ra, cho dù lại phải mở rộng sát giới một lần nữa, nàng cũng không tiếc.
Nghĩ xong, Khương Mạc lại thoáng quan sát người có thân hình cường tráng cách đó không xa, nàng mím môi, quay đầu lén lút rời đi.
Mặt trời chói chang treo cao, ánh nắng cực nóng soi rọi khiến tất cả trong rừng đều héo rũ. Nhưng nhờ nơi này tiếp giáp với sông Liêu, cho nên nó không giống với những nơi khác, những nơi mà giữa núi giữa rừng chẳng có một ngọn cỏ.
Cho dù hơi nóng đánh úp lại từng lúc, người phụng mệnh bảo vệ cửa động cũng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén, cảnh giác mọi thứ xung quanh, sợ rằng sơ hở sẽ xảy ra chuyện.
Đột nhiên, trong rừng phát ra âm thanh vụn vặn. Tiếng động này rất nhỏ, không dễ để phát hiện. Nhưng hai người này đều là người luyện võ, hơn nữa lúc này đang cực kỳ cảnh giác, ngay lập tức đã phát hiện.
“Kẻ nào?”
Đúng lúc này, trong rừng bỗng truyền tới một tiếng hô nhỏ bé như là cố ý làm như vậy.
Thật đúng là có người.
“Ta đi xem thử. Mẫn Kiên, ngươi bảo vệ cho tốt, không được rời nơi này một bước.”
Người tên là Mẫn Kiên gật đầu, lại nhíu chặt lông mày: “Ta biết rồi. Thành Phương, cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Thành Phương nhìn thoáng qua sơn động, rồi rút đao ra, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, chậm rãi tiến về phía trước.
Chờ đến khi hắn cách cửa động càng lúc càng xa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người, không nghe thấy những tiếng động khác, thì lúc này hắn càng thêm phòng bị.
“Kẻ nào, đứng lại!”
Đột nhiên, thảm thực vật phía trước lay động, ngay sau đó, Thành Phương thấy một bóng dáng nhanh chóng nhảy về phía trước. Không kịp nghĩ nhiều, Thành Phương vội vàng đuổi theo.
Mẫn Kiên trơ mắt nhìn bóng dáng của đồng bạn mình nhanh chóng biến mất giữa rừng, đao trong tay nắm chặt.
Thành Phương bị người phía trước cách xa một đoạn, người kia chạy Đông chạy Tây trong rừng, hắn võ nghệ cao cường, thân thủ mạnh mẽ, nhưng lại thật sự không thể đuổi theo nổi, đủ thấy được độ quen thuộc của người phía trước với nơi này. Nghĩ vậy, hắn chậm rãi chau mày, trong lòng nổi lên sự ngờ vực mơ hồ.
Đuổi theo một hồi, Thành Phương vẫn mất dấu người kia trong rừng. Nắm chặt trường đao trong tay, hắn nhìn trái phải xung quanh, không bỏ qua một thứ gì.
Không có, không có, vẫn là không có.
Quanh đây ngoại trừ hắn ra thì chính là cây cối, không có một thứ gì cả.
Trong lòng Thành Phương đột nhiên nặng nề, sắc mặt thay đổi: “Không xong rồi!”
Trong lòng biết mình đã bị lừa, dưới chân hắn căng thẳng, hắn rũ mắt nhìn xuống. Hóa ra là có một dây leo đã quấn lên cẳng chân của hắn. Thành Phương thấy thế lập tức cầm đao vung tới.
Nhưng không ngờ, đao còn chưa rơi xuống thì cổ tay đã bị quấn lên.
Sức lực trên tay càng lúc càng lớn, cổ tay hắn mềm nhũn, đao trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Thành Phương hoảng hốt!
Ngay sau đó, dây leo này thế mà lại xoay ngược hắn lên trên.
“Thứ quỷ quái gì thế này?” Thành Phương nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể né tránh.
“Buông ta ra, buông ta ra!”
Chờ đến khi xác định người này đã không thể tạo được uy hiếp, Khương Mạc mới đứng lên từ trong bụi cỏ rậm rạp, xoay người liều mạng chạy về.
Đáng tiếc là không thể dẫn hết người về đây.
Thành Phương ngạc nhiên trừng lớn hai mắt nhìn bóng dáng càng chạy càng xa kia, quên mất chuyện hét lên.
Nhìn bóng dáng kia, đó là một… nữ tử?
Đây không phải là do hắn tưởng tượng ra. Sao nơi này lại có nữ tử? Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Khương Mạc chạy rất nhanh, bên tai tất cả đều là tiếng gió vù vù, bóng cây chợt lóe qua mắt nàng.
Đây đã là cực hạn của nàng, nếu có người đi ngang qua đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ khi nàng chạy qua. Nhưng Khương Mạc vẫn không ngừng thúc giục mình phải chạy nhanh lên, chạy nhanh lên nữa. Bây giờ, thời gian chính là thứ không thể chậm trễ nhất, Hi Phù Ẩn còn đang ở trong tay Lê Phàn. Nàng thậm chí có thể nghĩ đến, Lê Phàn sẽ làm nhục nhã Hi Phù Ẩn thế nào, sau đó một đao giết hắn ra sao.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy một lần thôi mà trong lòng Khương Mạc đã như bị một tảng đá đập mạnh vào. Đôi mắt nàng đỏ lên trong vô thức.
Cuối cùng, nàng cũng chạy về rồi.
Có lẽ là vì đồng bạn của mình một đi không trở lại, khiến người ở lại càng trở nên cảnh giác. Hắn đứng ở cửa động, thân hình hơi gầy cao ráo mạnh mẽ chắn ngang cả cửa động.
Bởi vì chạy nhanh, trái tim Khương Mạc nhảy thình thịch không ngừng, rất là khó chịu. Cổ họng nàng khô khốc, thở hổn hển kịch liệt. Nhưng những thứ này không ảnh hưởng gì đến nàng.
Khương Mạc để hơi thở và trái tim đang nhảy kịch liệt kia bình tĩnh trở lại, nàng tính làm lại trò cũ. Nàng không rõ bên trong động kia có bao nhiêu người, còn bên ngoài có người đang núp trong bóng tối hay không? Bây giờ, thời gian đã rất ít ỏi, mà nàng thì lại thế đơn lực mỏng, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tiêu diệt từng bộ phận. Quả nhiên, động tĩnh của nàng lại khiến cho người ở cửa động chú ý.
Ánh mắt như chim ưng của hắn xác định vị trí của Khương Mạc, hét lớn một tiếng: “Thứ giấu đầu lòi đuôi khốn kiếp, ra đây cho tiểu gia!”
Nhưng lời người nọ vừa dứt, mọi chuyện lại không xảy ra theo dự đoán của Khương Mạc, lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ thấy hắn cầm bội đao trong tay lên, hung hăng ném về phía nàng.
Con ngươi Khương Mạc co chặt, nhìn thanh đao kia phát ra ánh bạc chói mắt dưới ánh mặt trời, sau đó bổ dọc bụi cỏ dại cao đến eo nàng đang núp.
Đao kia vừa qua, ngọn cỏ liên tiếp rơi xuống, thật đúng là mạnh mẽ trảm ra một con đường, cuối cùng thế mà lại bay thẳng tới đầu nàng.
Trái tim Khương Mạc lạc mất một nhịp, nàng cắn chặt răng, vào lúc cuối cùng thì người lăn sang bên cạnh một cái, né tránh trong nguy hiểm. Nhưng thanh đao kia vẫn cứ cắt đứt đi mấy sợi tóc và dây buộc tóc của nàng.
Đầu tóc nàng rũ rượi tránh thoát, đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc một hơi, người kia đã nhảy tới, một tay rút đao trên mặt đất lên, một chân đá ngang sang đây.
Khương Mạc vội vàng nâng cổ tay lên cản trở.
Nhưng người này võ công cực cao, lại là kẻ ra tay tàn nhẫn, Khương Mạc chỉ cảm thấy đôi tay như đang đụng vào một cục sắt mạnh mẽ xông tới, lực mạnh đến khiếp người. Nàng trực tiếp bị người này đá đến mức dưới chân lảo đảo, lui vài bước, mãi đến khi đụng phải thân cây mới dừng lại.
Cơ thể nàng đánh vào trên thân cây phát ra một tiếng vang trầm, may mắn là có ba lô giúp nàng giảm xóc khiến sức lực giảm nhẹ, nếu không chỉ sợ sẽ bị thương không nhẹ.
Nàng chưa bao giờ giao thủ chính diện với người có công phu trong thời đại này. Bây giờ, nàng thấy vô cùng may mắn rằng lúc trước mình có thể bình yên vô sự chạy thoát khỏi tay Tôn Chiêu và Lê Phàn.
“Đàn bà?”
Người đối diện cầm đao đứng vững, nhìn Khương Mạc chớp chớp mắt, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Khương Mạc không nói một lời, nàng rút xẻng công nghiệp quốc phòng từ trong ba lô, bày dáng công kích ra.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Ngươi đã làm gì Thành Phương?” Mẫn Kiên nhăn chặt mày hỏi, đến bây giờ Thành Phương còn chưa trở về, chẳng lẽ đã thua trên tay người đàn bà này?
“Ta là kẻ lấy mạng của ngươi!” Ánh mắt Khương Mạc nặng nề nói một câu, cầm xẻng công nghiệp vọt tới.
Mẫn Kiên cười lạnh một tiếng, nói: “Khẩu khí lớn đấy, ngược lại tiểu gia muốn xem xem hôm nay là ai lấy mạng ai.”
Nói xong, Mẫn Kiên cầm đao đón tới. Bây giờ hắn đã hoàn toàn không bận tâm những chuyện không thích hợp rồi, hắn hoàn toàn bị Khương Mạc khơi dậy máu chiến.
“Dừng tay!”