Quần áo trên người Khương Mạc đã bị tẩm ướt toàn bộ, phía trên thấm đầy máu nhưng đầu óc của nàng lại tỉnh táo chưa từng có.
Lê Phàn đã làm rõ thái độ, bây giờ gã không phải muốn bắt người nữa mà gã muốn giết người. Cho nên Hi Phù Ẩn tuyệt đối không thể bị bại lộ, một khi bị bắt, thứ chờ đợi hắn chỉ có một chữ chết mà thôi. Huống hồ, lực lượng hai bên địch ta quá sai lệch. Cho dù nàng có dị năng trong người, nhưng nhiều người như vậy, cứng đối cứng, nàng không chắc chắn rằng mình có thể dẫn Hi Phù Ẩn lui đi một cách an toàn. Vì vậy kế sách hôm nay chỉ có thể là nắm lấy cơ hội chạy trốn.
Khương Mạc lén nhìn mấy tên vốn ngụy trang thành người chèo thuyền đang giết đỏ cả mắt ở phía sau, mím chặt môi.
Con đường phía trước đã bị cắt đứt, chỉ có phía sau là còn đường sống. Nhưng bây giờ còn chưa phải là thời cơ.
“Biết giả chết không?” Nàng ngẩng đầu hỏi Hi Phù Ẩn.
“Cái gì?” Hi Phù Ẩn kinh ngạc nhìn nàng.
“Giả chết.” Khương Mạc lại bình tĩnh lặp lại một lần nữa.
Lần này Hi Phù Ẩn nghe hiểu rồi, cũng hiểu được ý của nàng. Hắn gật đầu.
Thấy hắn đã hiểu, Khương Mạc không nói thêm gì nữa, mà nàng trực tiếp vùi cả khuôn mặt vào trong đất, chỉ chừa một đôi mắt ra ngoài, yên lặng quan sát tình huống.
Hi Phù Ẩn ngước mắt lên, âm u nhìn thi thể trải đầy đất này, lại nhìn thoáng qua Lê Phàn thần khí mười phần đang cưỡi trên một con ngựa cao lớn, yết hầu hơi lăn, cuối cùng vẫn gục đầu xuống, nhắm hai mắt lại.
Cuộc giết chóc này kéo dài rất lâu, cho dù bá tánh ra sức phản kích, chạy trốn, nhưng vẫn không thắng nổi chữ chết. Mãi đến khi tia nắng cuối cùng biến mất, người cuối cùng hoàn toàn ngã xuống, thủ hạ của Lê Phàn bắn nốt mũi tên cuối cùng, thì lần tàn sát này mới dừng lại.
Rõ ràng lúc trước nơi này đã không còn là nơi hạn hán lan tới, nơi này có cây cối, có nước sạch, vào ban ngày còn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng chim, tiếng côn trùng kêu vang. Nhưng bây giờ đã không còn nữa, dường như mọi tiếng động trên mặt đất này đều tan biến. Mà bầu trời tối nay cũng đặc biệt âm u, tầng mây dày đặc che phủ ánh trăng, không thể nhìn thấy một góc mặt trăng. Sông Liêu rộng lớn sâu dài đã bị nhuộm thành màu đỏ, ở trên còn lơ lửng mấy bộ thi thể. Dù là bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ phát run, sẽ sợ hãi.
Chỉ có Lê Phàn là rất vừa lòng với kết quả thế này.
Gã sai người châm đuốc lên, ánh lửa chiếu sáng nửa khuôn mặt của gã, trông có vẻ đặc biệt dữ tợn. Gã toét miệng cười càn rỡ: “Hi Phù Ẩn đã chết, người ở đây hôm nay đều lập công lớn, Quốc công sẽ ban thưởng to cho các ngươi!”
“Tạ ơn Quốc công!” Đám người ôm quyền, vẻ sát khí trên mặt đảo sạch, chỉ toàn là nụ cười.
“Được rồi, đi tìm kiếm chút đi, xem xem Thủ phụ đại nhân của chúng ta đang ở đâu. Tìm được rồi thì mang thi thể về.”
“Vâng.”
Mọi người xoay người xuống ngựa, rút trường đao ra tìm kiếm thi thể, nếu là gặp được kẻ nào còn đang thở dốc thì thuận tay cho một đao xuống dưới, cắm thẳng vào tim. Lúc này, người trong số những người mà bọn chúng giết đa số đều là bá tánh bình dân, tuy rằng lúc giết không thấy lưu tình, nhưng ai cũng biết rằng chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài. Giết phản tặc và giết bá tánh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, bọn chúng không phải là để ý cái mạng của mấy người này, mà nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ mang đến vô số phiền toái cho Quốc công và bọn chúng. Cho nên, tuyệt đối không thể giữ lại người sống.
Thi thể ở nơi này quá nhiều, chồng từng lớp từng lớp, lúc tìm kiếm cực kỳ tốn thời gian và tốn sức. Bọn chúng một tay cầm đuốc, một tay dùng đao tìm kiếm thi thể, cực kỳ phiền toái. Nhưng nghĩ đến chuyện có thể tìm được bị Hi đại nhân đại danh đỉnh đỉnh kia, sau này chuyện quan to lộc hậu chắc chắn sẽ không còn phải lo nghĩ nữa, kẻ nào kẻ nấy đều như được tiêm máu gà, dồn hết sức lực mà tìm.
Trong đó có một tên nhìn thấy có một bộ thi thể bị đè ở dưới cùng có vài phần giống, tên đó lập tức dùng chân đá văng thi thể phía trên, lộ ra bộ ở phía dưới. Sau đó, tên đó ngồi xổm người xuống, dùng tay lau sạch máu và bùn trên khuôn mặt thi thể, giơ đuốc lên bắt đầu phân biệt. Nhưng cẩn thận quan sát một hồi, tên đó lại thất vọng, đây không phải người mà hắn ta muốn tìm.
“Cẩu quan đi tìm chết đi!”
Đúng lúc này, phía sau tên đó đột nhiên có một người bật dậy, cầm tảng đá lớn trong tay nhắm ngay vào ót, hung hăng nện vào người tên đó. Nghe thấy tiếng vang, hắn ta mạnh mẽ quay đầu lại, nhưng vẫn chậm rồi. Hắn ta chỉ thấy trên đầu truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, có máu chậm rãi chảy xuống từ trên trán. Tiếp theo, rầm một tiếng, người đã ngã xuống mặt đất.
“Kẻ nào!”
Động tĩnh này đủ lớn để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Bọn chúng cầm đuốc đến gần bên này.
“Cẩu quan, các ngươi tàn sát người vô tội, chúng ta đều là bá tánh chạy nạn từ Bắc địa tới đây. Các ngươi không phân xanh đỏ đen trắng đã muốn bắn chết chúng ta. Mẹ của ta chịu bao nhiêu đau khổ mới sắp được ngày lành, các ngươi lại giết bà!”
Trên người hắn còn cắm một mũi tên, chỉ là không bị thương ở chỗ yếu hại nên còn giữ được một mạng. Nhìn thi thể khắp nơi, hắn gằn từng chữ có máu, đôi mắt đỏ bừng bừng, nhìn đám quân lính xúm lại chỗ hắn, ngậm nước mắt rống lên.
“Cẩu quan, ta muốn các ngươi phải đền mạng, chôn cùng với mẹ ta!”
Nói xong, hắn cầm cục đá lên, chủ động nhào tới.
Chỉ dựa vào một trái tim dũng mãnh không sợ sống chết của hắn, thủ hạ của Lê Phàn thế mà không thể giết chết hắn trong thời gian ngắn được, ngược lại còn để hắn làm cho bị thương.
Lúc này, mấy kẻ ở đây đều bực, tuy bọn chúng không phải thân kinh bách chiến, nhưng đều được huấn luyện từ quân đội chính quy, trên tay có công phu thật. Bây giờ thế mà lại bị một gã thất phu chân đất gây thương tích, đúng là ai cũng không thể nhịn nổi.
“Sao lại thế này?” Lê Phàn cau mày, nhìn trận đánh nhau ở cách đó không xa, hỏi.
“Bẩm đại nhân, có người giả chết đánh lén chúng ta, còn làm bị thương không ít người.”
“Lề mề cái gì nữa, còn không mau giết, nhanh chóng tìm Hi Phù Ẩn đi.” Lê Phàn không kiên nhẫn nói.
“Vâng.”
Người này thế mà lập tức dã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khương Mạc lặng lẽ ngước đầu lên nhìn, vừa thấy tình cảnh như thế, nàng biết đây chính là cơ hội mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi mãi, còn không chạy nữa thì sẽ thật sự không còn cơ hội. Nàng duỗi tay vỗ vỗ Hi Phù Ẩn.
Hi Phù Ẩn cũng đã sớm thu tình huống cách đó không xa vào đáy mắt, gần như chỉ cần Khương Mạc có động tác, hắn đã phản ứng lại.
Thừa dịp trời tối, nơi xa bị chiếu rọi đến mức sáng trưng, khiến chỗ của bọn họ càng thêm có vẻ tối thui, Khương Mạc lặng lẽ đứng dậy, cố gắng hết sức không phát ra bất cứ tiếng động nào. Nàng ngồi xổm người xuống cõng Hi Phù Ẩn lên trên lưng, chạy về phía bờ sông.
Trên mặt đất đâu đâu cũng là thi thể, căn bản không có chỗ để mà đặt chân, Khương Mạc một chân sâu, một chân cạn, đi đứng rất khó khăn. Có khi dưới chân giẫm vào một chỗ mềm mại, cho dù không xem, nàng cũng biết đó hoặc là một cánh tay, hoặc là cơ thể, đùi của con người.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, mãi đến khi Lê Phàn nhìn thấy bọn họ.
“Kẻ nào?”
Cách quá xa, gã không thể thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy được có một bóng đen chạy tới bờ sông.
“Phế vật!”
Mắt thấy đám thuộc hạ bị một kẻ ngay cả đao cũng không có kéo lại lâu như vậy, còn không thể giết chết, gã nhíu mày mắng.
Sau đó, gã lập tức giơ roi ngựa lên hung hăng quật vào mông nó, ngựa bị đau, lập tức ra sức chạy về phía trước. Ngay lúc càng ngày càng gần chỗ đám người đang đánh nhau, gã rút trường đao ra. Thủ hạ vừa thấy gã tới đã lập tức tản ra, chỉ thấy ánh bạc chợt lóe, máu tươi vẩy ra, người ở đây đều bị phun máu vào mặt, mà gã thất phu mới còn quần chiến với bọn chúng đã trực tiếp bị chém đứt cổ. Cơ thể gã thất phu ấy lung lay vài cái rồi ngã xuống mặt đất.
“Phế vật, phía trước có kẻ chạy trốn, còn không mau đuổi theo cho ta!” Để lại một câu trong gió như vậy, Lê Phàn đã đi xa.
Hai cái đùi rốt cuộc cũng không chạy bằng bốn cái chân. Nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, nhìn sông Liêu gần trong gang tấc, Khương Mạc kịch liệt thở dốc, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến nàng bộc phát sức mạnh và tốc độ kinh người, cả người giống như được thiên thần phụ trợ, hoàn toàn không giống lúc tập tễnh khi trước. Tiếng gió bên tai ù ù lướt qua, đôi mắt nàng càng thêm sáng rõ. Sắp, sắp rồi, sắp tới rồi!
Lê Phàn ở đằng sau thì mở to hai mắt, cẩn thận quan sát hồi lâu cuối cùng cũng nhận ra. Gã nghiến răng nghiến lợi, giận dữ rống lên: “Hi Phù Ẩn, thế mà ngươi lại không chết!”
Quán triệt suy nghĩ thà rằng giết sai một ngàn người, cũng tuyệt không được thả chạy bất cứ ai, vì thế gã mới giết chết mọi người, nhưng giờ gã nhìn thấy cái gì đây, thế mà Hi Phù Ẩn lại không chết! Vậy thì mọi thứ mà gã làm lúc trước không phải là tốn công sức hay sao!
“Hi Phù Ẩn!” Gã vừa kêu, vừa tăng nhanh tốc độ.
Cuối cùng cũng bước tới bờ sông, trên mặt Khương Mạc vui vẻ, không chút do dự nhảy xuống sông, mạnh mẽ lặn xuống dưới.
Lúc này, Lê Phàn cũng đuổi tới bờ sông.
Trước khi xuống nước, Hi Phù Ẩn quay đầu nhìn Lê Phàn, cao giọng kêu lên: “Lê Phàn, ta sẽ giết ngươi!”
Ùm!
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn cùng nhau rơi xuống nước, trực tiếp lặn xuống đáy sông, không còn ngoi đầu lên nữa.
Lúc này, thủ hạ của Lê Phàn cũng chạy tới, bọn chúng đứng ở bờ sông, hai mặt nhìn nhau.
“Ngây ra đó làm cái gì nữa, còn không tìm cho ta!” Lê Phàn quay đầu phát điên quát bọn chúng, sắc mặt xanh mét.
Bọn chúng vùi đầu, không dám ra tiếng.
Đám người ngụy trang thành người chèo thuyền lúc trước liên tiếp lên thuyền, chèo thuyền tới giữa sông.
“Nếu hôm nay không tìm thấy người thì mang đầu tới gặp ta!” Nói xong, Lê Phàn quay đầu ngựa lại đi về phía sau.
Người còn lại im như ve sầu mùa đông.
Những kẻ biết bơi cũng bất chấp mọi thứ, liên tiếp nhảy xuống nước, trực tiếp lặn lội tìm kiếm. Ai không biết bơi thì cũng chỉ có thể đứng ở bờ sông.
Đợt tìm kiếm này vẫn luôn tiếp tục mãi cho đến khi trời sáng cũng không thấy được người.
Đám chèo thuyền kia trực tiếp tìm khắp cả sông Liêu nhưng vẫn không tìm được người. Kẻ xuống nước tìm, tìm đến mức mình sắp chết đuối rồi vẫn không thấy được một bóng dáng.
Bọn chúng không còn cách nào khác, chỉ có thể xám xịt đến trước mặt Lê Phàn nhận tội.
Lê Phàn ở ngay một chỗ cách đó không xa, gã cũng cả đêm không ngủ, Hi Phù Ẩn lại mất tích trong tay gã, gã quả thực không thể biết được bây giờ chỗ Quốc công sẽ có trừng phạt gì đang chờ gã. Gã vô cùng nôn nóng, nhìn đống nhân mã tay không bước về, biểu cảm trên mặt muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Gã đi tới đi lui, xoa tay mấy vòng, cuối cùng thở hổn hển dừng lại, trong đầu cũng đã có kế hoạch đại khái.
“Chuyện nơi này không thể tiết lộ nửa phần, lát nữa châm lửa thiêu hết đi. Người còn lại tiếp tục theo ta tìm người. Ta cũng không tin lật cả con sông Liêu này lên mà cũng không tìm thấy người.”
“Vâng.”
Phía chân trời nổi bụng cá trắng, mặt trời còn chưa hoàn toàn sáng lên, cạnh sông Liêu đã bốc lên một ngọn lửa rất lớn. Ánh lửa hừng hực, trực tiếp chiếu sáng bầu trời còn đang tờ mờ tối.
Chờ đến khi có người đến bờ sông Liêu một lần nữa thì kinh hãi phát hiện lửa lớn đang bốc cháy tại nơi đây vẫn còn chưa có xu thế yếu bớt. Chỉ có thể mơ hồ thấy được, dưới ngọn lửa kia là tro cốt hình người.
Tất cả mọi người bị dọa cho choáng váng, té lộn ngã nhào, chạy khỏi nơi này.
Sông Liêu vốn là vùng đất hy vọng, nay đã trở thành địa ngục trần gian.
Không ai biết nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bắt đầu từ ngày hôm ấy, lửa lớn thiêu đốt ba ngày ba đêm mới hoàn toàn dập tắt.
Sau khi lửa tắt, thứ để lại chỉ còn là một mảnh đất khô cằn, mọi thứ đều biến mất.