Khương Mạc quay trở về chỗ lúc trước, lúc này đám người Tôn Chiêu đang chuẩn bị rời đi. Tất cả mọi người cưỡi trên lưng ngựa, con lừa đã bị cởi dây xuống đổi thành ngựa, có một tên hộ vệ ngồi ở giá xe đang vung roi.
Chỉ có thi thể của Thường tiểu ca đang nằm lẻ loi trên mặt đất, trong đôi mắt đen láy trừng lớn kia của cậu vẫn còn giữ lại vẻ khó hiểu, vừa khéo đối diện với chỗ mà Khương Mạc đang đứng, như thể đang hỏi, vì sao cậu lại chết?
Khương Mạc quay đầu đi, nàng không chịu nổi. Đủ loại cảm xúc phẫn nộ, áy náy, bi thương nghẹn tức trong lồng ngực khiến nàng không thể thở nổi.
Nàng nén lại cảm xúc đang quay cuồng trong mình, môi cắn trắng bệch.
Qua một hồi lâu, nàng mới mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Sau đó, nàng lại khôi phục biểu cảm đờ đẫn, đi ra bên ngoài.
Nàng sẽ khiến những người này trả giá.
Trên mặt đất chỉ có cành khô và lá cây khô, giẫm chân xuống dưới nghe toàn tiếng giòn vang!
Khương Mạc không tránh đi nên động tĩnh rất lớn, mới vừa đi chưa được mấy bước đã bị Tôn Chiêu phát hiện.
Tôn Chiêu nghiêng người từ trên lưng ngựa nhìn qua, vừa thấy được người nàng, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó ghìm ngựa đi đến trước mặt Khương Mạc, nhìn nàng xuống từ trên cao: “Sao cô nương lại trở về rồi? Sao vậy, không bỏ được Hi đại nhân của chúng ta sao?”
Khương Mạc còn không kịp trả lời, Hi Phù Ẩn bên trong xe ngựa đã xốc màn xe lên cau mày nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ không đồng ý rất rõ ràng.
Khương Mạc không nên trở về!
Tôn Chiêu chú ý đến phản ứng trên mặt Hi Phù Ẩn, nở nụ cười tà: “Cũng đúng, dung mạo của Hi đại nhân còn xinh đẹp hơn cả đàn bà, rất được người yêu thích, ngươi không nỡ cũng là bình thường. Nhớ lại trước đây khi ở kinh thành, Hi đại nhân quyến rũ đến mức khiến danh môn quý nữ phải khuynh tâm.”
Khương Mạc thờ ơ với lời nói của Tôn Chiêu, nàng chỉ nhìn gã nói cho hết lời, mới hờ hững mở miệng: “Dung mạo của hắn đúng là đẹp hơn ngươi, chứ loại người giống như ngươi chỉ khiến người ta thấy ghê tởm!”
Tôn Chiêu vừa nghe lời này thì nghiến răng nổi giận: “Ngươi nói cái gì?”
Khương Mạc nhìn biểu cảm phẫn nộ của gã xong thì không mở miệng nữa. Dù sao cũng không phải nàng tới đây để khua môi múa mép với Tôn Chiêu, gã làm nhục Hi Phù Ẩn, Khương Mạc chỉ thuận miệng trả thù mà thôi, chuyện dư thừa còn lại không cần phải lãng phí miệng lưỡi.
“Ngươi…”
“Khương cô nương!” Hi Phù Ẩn cao giọng gọi nàng.
Khương Mạc quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn, mím môi, nàng đi vòng qua Tôn Chiêu đến cạnh xe ngựa.
Trên khuôn mặt Hi Phù Ẩn có vẻ tức giận mơ hồ: “Cô trở về làm gì?”
Trong trí nhớ Khương Mạc, hình như nàng chưa bao giờ thấy được bộ dáng tức giận của Hi Phù Ẩn, thế là nàng đột nhiên cong khóe miệng lên mỉm cười. Sau đó, nàng duỗi tay nắm lấy tay hắn, yên lặng nhìn hắn nói: “Ta cần phải về đây, không có lựa chọn nào khác!”
Dứt lời, nàng lén lút nhéo nhéo ngón tay của hắn.
Hi Phù Ẩn sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó mày nhăn chặt hơn, định mở miệng thì Khương Mạc đã buông tay hắn ra, quay đầu đi đến chỗ Tôn Chiêu.
Nàng đứng trước mặt Tôn Chiêu, ánh mắt âm u nói: “Trong cánh rừng này có điều gì đó lạ thường, ta chỉ trở về báo tin, dù sao thì ta cũng không muốn để Hi Phù Ẩn gặp phải nguy hiểm!”
Tôn Chiêu không phải đồ ngốc, lúc này vẻ tức giận trên khuôn mặt gã đã biến mất, hai mắt hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Khương Mạc một phen, người hơi nghiêng về phía trước, cười khẩy nói: “Cuối cùng thì ngươi muốn chơi trò gì? Đừng chọc ta giận, nếu không thì Hi đại nhân cũng không thể trách ta không thể tuân theo lời hứa.”
Khương Mạc cũng cười: “Ngươi vốn dĩ đã phái người theo sau ta muốn giết ta, còn nói gì đến chuyện giữ lời.”
Đây vốn là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, chỉ không nói ra bên ngoài thôi, bây giờ bị Khương Mạc bày ra trước mặt như vậy, cho dù da mặt Tôn Chiêu có dày đến đâu cũng không nhịn nổi: “Cô nương nói đùa!”
“Ta có nói đùa hay không, ngươi rất rõ ràng.”
Giọng điệu từng bước ép sát của Khương Mạc trong nháy mắt đã chọc Tôn Chiêu hơi khó chịu, mặt gã âm u nói: “Sợ rằng cô nương đã hiểu lầm, chẳng qua người đó được phái đi để bảo hộ cô, dù sao thì trên đường cũng không yên ổn, một mình cô nương quá nguy hiểm.”
Chó cũng không tin nổi lời này! Khương Mạc nghe thế cũng chỉ muốn bật cười, nàng châm biếm: “Cũng ít nhiều có thủ hạ của Tôn đại nhân, nếu không người vừa mới chết sẽ là ta.”
Lời của Khương Mạc quả thật là long trời lở đất, tin tức lộ ra bên trong khiến người ta cảm thấy kinh sợ!
Tôn Chiêu nghe xong, sững người tại chỗ.
“Làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Đến khi Hi Phù Ẩn đặt câu hỏi thì bấy giờ mới làm gã bừng tỉnh.
Ánh mắt Tôn Chiêu sắc bén nhìn Khương Mạc, cơ bắp trên mặt giật giật: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Lúc nãy ta đã nói rồi, cánh rừng này có vấn đề.”
Tay Khương Mạc không tự giác phát run, nàng cố gắng nén lại cảm xúc dưới đáy lòng để bản thân trông bình tĩnh hơn chút, lời nói ra cũng khiến người ta dễ tin hơn.
“Ta thấy được một gốc cây đầy lá xanh trong rừng, ta đang nghi rằng bản thân đã nhìn nhầm, muốn tới gần nó một chút, nhưng người của ngươi đột nhiên xuất hiện ra tay với ta. May là ta đã phản ứng nhanh, tránh khỏi hắn. Không ngờ nhánh cây của gốc cây kia đột nhiên lớn lên rất nhanh, xông thẳng qua phương hướng lúc nãy của ta, người của ngươi vừa lúc ở đó, hắn không kịp trốn, bèn bị nhánh cây đâm thủng qua ngực rồi chết đi.”
Lời nói dối muốn để người ta tin tưởng phải nửa thật nửa giả. Đây là điều mà trước kia Khương Mạc đã từng nghe qua, cho nên tuy rằng nội dung trong câu nói của nàng có thái quá, nhưng cũng không phải hoàn toàn giả.
Tôn Chiêu càng nghe càng thấy không thể tưởng tượng, chỉ cảm thấy con đàn bà này đang nói bậy nói bạ: “Ngươi cảm thấy ta trông giống với một tên ngốc sao? Sao ngươi không nói là có yêu quái đuổi giết ngươi luôn đi?”
Lời này của gã đang châm chọc Khương Mạc, nào biết Khương Mạc lại gật đầu, mặt mũi nghiêm túc nói: “Phải, đúng là yêu quái, là thụ yêu giết người.”
Tôn Chiêu suýt chút nữa đã giận đến mức cười lên, gã không muốn lãng phí thời gian ở đây nghe Khương Mạc nói hươu nói vượn nữa. Tay gã nhúc nhích, trực tiếp rút ra bội đao bên hông, đặt nó ở trên cổ Khương Mạc, mặt đầy sát ý nói: “Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, cút đi! Nếu không ta sẽ khiến đầu ngươi rơi xuống đất!”
Mặt mũi Tôn Chiêu dữ tợn, ánh mắt đằng đằng sát khí không thể nào giả vờ được, gã thật sự muốn giết nàng.
Khương Mạc chầm chậm dời mắt về vết máu chưa khô trên cổ, đôi mắt nàng lóe lên sự đau đớn trong chốc lát.
Chính là thanh đao này đã giết Thường tiểu ca, mà người này còn tính giết thêm cả nàng. Thật ra Khương Mạc rất muốn hỏi một câu, vì sao? Chẳng lẽ trong mắt Tôn Chiêu, mạng người thật sự không đáng tiền sao? Chính vì thế mới có thể khiến bọn họ tùy ý giẫm đạp như vậy.
Nhưng Khương Mạc vẫn không hỏi ra miệng, bởi vì trong lòng nàng tự hiểu, phải, ở trong mắt bọn họ, mạng người đúng là không đáng tiền, cho nên nàng không cần phải tốn miệng lưỡi.
“Tôn Chiêu!” Ánh mắt Hi Phù Ẩn như đao, lạnh giọng gọi tên.
Tôn Chiêu hơi nghiêng đầu, xoay tròng mắt về phía Hi Phù Ẩn, cười lạnh nói: “Hi đại nhân, không phải ta không giữ chữ tín, mà là nếu con đàn bà còn rơi vào trong tay ta lần nữa thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!”
Dứt lời, gã tra đao về trong vỏ đao, sau đó ghìm ngựa tiến về phía trước, không còn để ý tới Khương Mạc nữa.
Nhưng sao Khương Mạc có thể bỏ cuộc, nếu làm thế thì mọi chuyện mà lúc trước nàng làm sẽ là phí công. Nàng trực tiếp vòng trở lại trước ngựa Tôn Chiêu, cản đường gã: “Tôn đại nhân, người của ngươi đã chết, ngươi không đi xem một chút sao?”
“Tránh ra!”
“Cánh rừng này dị thường, thụ yêu giết người, nếu ngươi không tin, theo ta xem một cái là biết.”
Khương Mạc chọc giận Tôn Chiêu, gã cắn răng nói: “Tìm chết!”
Dứt lời, gã vung roi đánh vào người Khương Mạc. Roi ngựa hung hăng đánh lên người, ngay lập tức đã da tróc thịt bong, Khương Mạc đau đến mức ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Thật sự rất đau, tên Tôn Chiêu này dùng mười phần sức lực, một người con gái như Khương Mạc sao có thể chịu nổi.
“Tôn Chiêu, ngươi nói bản quan giao dịch với Triệu Túc, để hắn thưởng ngươi một trăm roi thì sẽ cho hắn đồ hắn muốn, hắn có bằng lòng hay không?” Mặt Hi Phù Ẩn âm u đến mức có thể sánh với vực sâu không đáy, đôi mắt đen đặc như bóng đêm.
Rõ ràng chỉ là một tên nho nhã yếu đuối nhưng Tôn Chiêu lại thấy được tướng tá anh hùng trên người hắn, không khỏi sinh lòng sợ hãi. Cái roi đã giơ lên của gã không tự chủ buông xuống, sau đó gã nén cơn bực bội, cười cứng ngắc: “Hi đại nhân nói đùa!”
Hi Phù Ẩn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gã một cách nặng nề, nhìn chăm chú đến mức hắn gã run người. Tôn Chiêu vô thức nhớ tới cảm giác khiếp người khi vị Thủ phụ ngồi tít trên cao ở hoàng thành kia hờ hững liếc nhìn gã một cái.
Khí thế kiêu ngạo của gã càng ngày càng tan đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Lúc này gã đã nhận rõ rằng cho dù người như Hi Phù Ẩn có sa sút thì cũng không thể khinh thường. Chủ nhân Triệu Túc của gã rất rõ điều này, nếu không cũng sẽ không trực tiếp điều đội phòng giữ kinh thành ra để tìm hắn.
“Đỡ người lên xe ngựa, đi đến chỗ mà Khương cô nương nói nhìn xem.” Hi Phù Ẩn nói.
Tôn Chiêu nhìn thoáng qua Khương Mạc với vẻ nhục nhã, vẫy vẫy tay, lập tức có thủ hạ tiến tới nâng Khương Mạc đang ngã trên mặt đất dậy, đưa vào trong xe ngựa.
Hi Phù Ẩn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lo lắng hỏi: “Cô sao rồi?”
“Ta không sao.”
Ăn một roi đã có thể dẫn người qua đó, đã là lời!
“Chỗ trong lời của cô nương, xin cô chỉ đường.” Tôn Chiêu cắn răng nở một nụ cười cực kỳ khó coi.
Khương Mạc không để ý, chỉ rũ mắt chỉ đường.
Tôn Chiêu không còn cách nào khác, gã cũng không rõ rốt cuộc là Triệu Túc muốn thứ gì trên người Hi Phù Ẩn, cũng không rõ thái độ của Triệu Túc với người này, gã chỉ biết rằng, lúc trước mệnh lệnh mà gã nhận được chính là mang Hi Phù Ẩn lông tóc không bị tổn thương trở về, không thể làm hắn bị thương. Cho nên dẫn tới việc Tôn Chiêu bị Hi Phù Ẩn áp chế.
Cả đội nhân mã chỉ có thể tiến đến phương hướng mà Khương Mạc chỉ.
Lúc bắt đầu, Tôn Chiêu chỉ thuần túy bị ép qua đó, trong lòng không tin lời Khương Mạc nói, còn giữ lại vài phần cảnh giác, sợ người đàn bà này sắp xếp bẫy gì để chờ mình. Nhưng chờ đến khi thật sự tới nơi, nhìn thấy cảnh cây khô khắp nơi, duy chỉ có gốc cây ở giữa kia là bừng bừng sức sống, cành lá xanh biếc, gã tin.
Chuyện này vốn đã có vài phần quỷ dị, khi đã thấy rõ thi thể vắt ngang ở nhánh cây, người ở đây đều sởn tóc gáy, hai mặt nhìn nhau.
Nhánh cây này càng dài ra ngoài thì càng non mềm, lấy tay nhẹ nhàng gập lại là có thể gãy mất. Vậy thì nhánh cây này xuyên qua thi thể như thế nào để giết người?
Trừ ngực ra, những chỗ khác trên bộ thi thể kia không có tổn thương gì.
Tôn Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Mạc, vẫy vẫy tay để thủ hạ đến quan sát.
Một tên hộ vệ trong đó xoay người xuống ngựa, thả nhẹ bước chân cẩn thận đến gần gốc cây. Đầu tiên, hắn ta đi quanh gốc cây một vòng, sau đó lại trở về bên cạnh thi thể. Lúc này, hắn ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, trên khuôn mặt quen thuộc kia còn để lại vẻ kinh hãi, như thể đã thấy được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Hộ vệ nhìn mà da đầu tê dại, lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên. Bây giờ hắn ta chỉ thấy gốc cây này âm u lạnh lẽo nên không dám ở lâu, bèn chạy trở về.
Thừa dịp ai ai cũng chỉ chú ý tới gốc cây, Khương Mạc dựa vào trong lòng ngực Hi Phù Ẩn, nhìn đường cong căng thẳng dưới hàm và đôi mắt thường xuyên lo lắng nhìn sang nàng của hắn. Nàng mím môi, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta không sao, phần lớn cái roi kia đều đánh vào trên túi, ta giả vờ đấy.”
Vì sao lại giả vờ, đơn giản chính là vì yếu thế để mấy kẻ này thả lỏng cảnh giác với nàng.
Hi Phù Ẩn cũng nhanh chóng nghĩ đến điều này, hắn ngẩn ra, ngay sau đó mày nhăn chặt hơn. Hắn nhìn nàng, ý bảo nàng đừng xúc động!
“Ta sẽ cứu ngươi, ta sẽ mang ngươi trở lại Bình Giang!”
Nói xong lời này, Khương Mạc không còn nhìn Hi Phù Ẩn nữa, mắt sáng như đuốc nhìn bóng dáng của Tôn Chiêu, thần sắc không rõ.