Suy đoán trong lòng được chứng thực, Khương Mạc lại không cảm thấy kinh hoàng, mà chỉ có cảm giác tất cả đều kết thúc. Ngẫm lại thì thật ra ra mọi thứ đã sớm có dấu hiệu.
Tín Dương, Vương lão gia, thương đội, tên áo đen.
Mỗi một điểm đều có thể nối thành một sợi dây. Chỉ là lúc trước nàng chưa từng nghĩ về phương hướng này mà thôi.
Nhớ lại từng cảnh tượng, Khương Mạc chỉ cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh, nàng nghĩ đến Lâm hộ vệ ở cửa thành ngày đó, không, hẳn là Tôn Chiêu, ánh mắt miệt thị của gã ngày hôm đó.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng đã chết.
Tôn Chiêu không biết người gã muốn tìm đang xuất hiện một cách trắng trợn ở trước mặt gã, chỉ cách một tấm màn với gã.
Nếu không phải Khương Mạc cẩn thận chú ý, sau khi ra khỏi thành chưa từng để lộ Hi Phù Ẩn trước mắt người khác bao giờ, chắc có lẽ nàng đã sớm chết. Bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều lần nàng đã giẫm một chân vào điện Diêm vương, chỉ là bản thân nàng không biết mà thôi.
Khương Mạc thở hổn hển, cố sức khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng rồi nhìn Hi Phù Ẩn, gặng hỏi: “Đến tột cùng thì ngươi là ai?”
Mà cơ bắp của nàng run rẩy từng hồi, giữa mày đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh: “Ta không muốn sắp chết, hoặc đã chết rồi mà vẫn không rõ.”
Hi Phù Ẩn im lặng nhìn nàng, một hồi lâu sau thì thở dài một hơi, hắn đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay run rẩy không ngừng của Khương Mạc, điềm đạm nói: “Chúng ta cần phải đi rồi, nói trên đường đi, được không?”
Khương Mạc nghe vậy thì nắm chặt lòng bàn tay. Sau đó nàng nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, nghẹn một hơi để cảm xúc bình tĩnh lại. Một lát sau, nàng mở mắt ra, giọng khàn khàn: “Được.”
Khương Mạc đỡ vách xe đứng lên, đi ra ngoài.
Bóng đêm càng nặng nề, không biết từ khi nào xung quanh đã phủ một lớp sương mù mỏng, mọi cảnh vật đều mịt mờ trong đó. Cách đó không xa là chỗ nghỉ ngơi của thương đội. Từ xa trông lại, ngoại trừ chỗ tiểu nhị gác đêm còn bốc lửa thì những người khác đã ngủ say.
Lúc trước, bắt nguồn từ đủ loại suy xét nên xe lừa nghỉ ngơi cách chỗ thương đội một khoảng cách. Cho nên lúc này mới thuận tiện cho bọn họ.
Khương Mạc nhìn về chỗ thương đội, rùng mình một cái rồi kéo xe lừa, từ từ đi sâu vào trong rừng rậm.
Bọn họ không đánh thức thương đội, lên đường suốt đêm, cho đến khi xác nhận sẽ không bị đuổi theo, tốc độ mới dần dần chậm lại.
Hi Phù Ẩn ngồi ở bên cạnh Khương Mạc, không ngồi bên trong xe.
Khương Mạc đánh xe, hắn thì từ từ nói về thân phận mình.
“Ta là người của hầu phủ Hành Dương, Hi gia, là công tử nhỏ nhất của Hi gia.”
Khương Mạc nghe, không rõ quan tước Hành Dương hầu cao bao nhiêu, chỉ biết rõ Hi Phù Ẩn thật sự xuất thân từ danh môn. Nhưng vì sao hắn lại rơi xuống vũng lầy như hôm nay? Chẳng lẽ là đấu đá trong gia tộc?
Nghĩ như vậy, nàng hỏi ra miệng như thế.
Hi Phù Ẩn nghe vậy lại cười khổ: “Một nhà hầu phủ Hành Dương trung liệt, tất cả đều chết trên chiến trường, bây giờ chỉ còn lại tổ mẫu, ta và tiểu muội.”
Khương Mạc nghe vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, nàng nghẹn lời, nàng nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy là đấu tranh chính trị à?”
Không phải đấu đá trong gia tộc thì chắc chắn là đấu tranh chính trị, Khương Mạc suy đoán như vậy.
Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Khương Mạc càng thấy lạ: “Đối thủ của ngươi rất lợi hại sao? Ngay cả Phó thống lĩnh quân phòng giữ cũng có thể điều ra để bắt người?”
Đó chính là chức quan quan trọng để bảo vệ kinh thành, có thể tùy ý điều ra kinh sao?
Nghe thấy lời này, Hi Phù Ẩn im lặng, dường như hơi khó mở miệng với vấn đề Khương Mạc hỏi, một hồi lâu sau, hắn vẫn nói: “Chuyện phòng giữ của kinh thành vốn là do hoàng thượng quản lí trực tiếp, bởi vì chuyện này có liên quan đến an nguy trong kinh thành. Sau này hoàng thượng giao binh quyền cho Ninh Quốc công Triệu Túc.”
Dứt lời, hắn tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Triệu Túc là cậu ruột của đương kim hoàng thượng.”
Khương Mạc truy vấn: “Họ ngoại ư? Bên ngoại chuyên quyền?”
Nào ngờ Hi Phù Ẩn lại nở nụ cười lạnh nhạt, hắn nói: “Cũng không tính như vậy được. Hầu phủ Hành Dương cũng là họ ngoại, muội muội ta là đương kim hoàng hậu, hai năm trước vừa mới sinh tiểu Thái tử.”
Khương Mạc càng nghe càng hồ đồ, Ninh Quốc công là họ ngoại, Hi Phù Ẩn cũng là bên ngoại. Hai bên ngoại tranh quyền đoạt lợi với nhau, theo lí thuyết, hẳn là không phân biệt trên dưới, huống chi Hi Phù Ẩn đẹp như vậy, muội muội hắn cũng sẽ có dung mạo không tầm thường. Nàng thân là Hoàng hậu, thổi gió đầu gối mỗi ngày, hoàng đế quan tâm cậu ruột thì cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia với anh vợ chứ. Sao Hi Phù Ẩn lại bị hành hạ thảm như vậy?
“Người nhà của ngươi không đến tìm ngươi sao? Ninh Quốc công kia hại ngươi thành như vậy, người của hầu phủ Hành Dương các ngươi không có phản ứng gì sao?”
Hi Phù Ẩn cụp mắt nhìn đôi chân tàn phế, cảm xúc hạ thấp: “Ngày đó ta vốn đến Bình Giang để làm việc, không ngờ bên người xuất hiện phản đồ. Triệu Túc bày thiên la địa võng ra để chờ ta, sau khi bị bắt, bọn họ vận dụng thương đội vận chuyển ta đến Tín Dương, hành động rất nhanh. Sau đó, người của ta tiêu tốn không ít thời gian mới đuổi tới Tín Dương, sau khi cứu ta ra còn không kịp đưa ta rời khỏi địa giới Triệu gia đã bị đuổi theo. Vì dẫn dắt truy binh đi, hộ vệ giấu ta vào trong cây bạch quả kia, cuối cùng trời xui đất khiến được cô cứu.”
Vì thế từ đám thương đội này đã sớm được bày ra từ lúc trước, chỉ vì chờ Hi Phù Ẩn vào võng. Mà nguyên nhân khiến người sau màn thành lập thương đội cũng là vì Hi Phù Ẩn.
Nhưng Khương Mạc vẫn không rõ, nàng nhăn chặt mi: “Hắn phí nhiều sức như vậy, tại sao lại không lập tức giết ngươi, làm vậy chẳng phải đơn giản hơn sao? Chẳng lẽ hắn muốn cướp lấy thứ gì từ trên người ngươi?”
Khương Mạc rất thông minh, lập tức đã chỉ ra được điểm mấu chốt. Nhưng đây cũng là chỗ mà nàng nghĩ không ra.
Hi Phù Ẩn lại im lặng lần nữa, rất lâu sau đó, hắn vẫn không nói gì.
Khi Khương Mạc cho rằng cuộc đối thoại này sẽ dừng lại ở đây, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Bởi vì bọn họ muốn có được binh quyền của Hi gia ta, trong tay Hi gia nắm hơn một nửa binh quyền của Đại Khánh, bọn chúng không dám giết ta. Giết ta, thiên hạ này sẽ hoàn toàn rối loạn.”
Nói cách khác, mọi thứ mà Ninh Quốc công làm chỉ vì kiếm lấy binh quyền, chẳng lẽ hắn ta muốn mưu phản?
Khương Mạc sợ hãi cả kinh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nàng kinh hãi nhìn Hi Phù Ẩn: “Ngươi, ngươi…”
“Nếu như ta chết, một khi tin tức đó được truyền về Hi gia, tổ mẫu sẽ không dễ dàng cho qua, tướng lãnh dưới trướng Hi gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn chúng không chịu nổi hậu quả.”
Khương Mạc nghe, ngay cả hít thở cũng cảm thấy chợt khó khăn, mà cả câu chuyện cũng trở nên quá rõ ràng rồi, hai mắt nàng đăm đăm, tự lẩm bẩm: “Vì thế bọn họ bắt ngươi để tạo uy hiếp Hi gia giao binh quyền ra.”
“Đúng vậy.”
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, đầy đầu Khương Mạc chỉ toàn là lịch sử văn chương về đấu tranh chính trị mình đã từng xem. Tranh đấu giữa triều đình, không đánh mà thắng, giết người trong vô hình, bại thì là cửa nát nhà tan, cực kỳ tàn khốc.
“Vậy vì sao Vương lão gia kia cứu ngươi rồi lại bán đứng ngươi? Ông ta cũng là người của Ninh Quốc công sao?”
Hi Phù Ẩn nghe vậy lại lắc đầu: “Ông ta không phải, Triệu gia một tay che trời ở Tín Dương. Nếu ông ta là người của Triệu gia thì sẽ không bị ép đến mức đào vong tới Bình Giang.”
Bình Giang là địa bàn của Hi Phù Ẩn, trong lúc hắn mất tích, người của Triệu gia không dám ngang nhiên xuất hiện ở Bình Giang.
“Không phải ông ta, vậy thì là ai bán đứng ngươi?”
“Huyện lệnh của huyện Ninh An từng là gia thần Triệu gia, rất được Triệu Túc tín nhiệm. Chắc hẳn Vương lão gia kia vừa đi tới huyện Ninh gia đã đến huyện nha báo tin, nhưng huyện nha vẫn luôn không có âm tín. Ông ta muốn nịnh bợ ta, lại không rõ vì sao ta sẽ rơi vào nông nỗi như thế và vì sao huyện nha lại không có phản ứng. Cho nên ông ta cứu chúng ta, lại giúp chúng ta, nhưng người lại không lộ mặt, toàn để thứ nữ của ông ta xử lý. Đến lúc đó nếu như xảy ra vấn đề gì, ông ta có thể chối bỏ bằng cách nói rằng, mọi thứ đều do con gái ông ta lén tự làm việc vì nàng ta ái mộ ta, như thế có thể phủi sạch mọi trách nhiệm. Còn nếu như ta được Hi gia đón về thì ông ta có thể nói rằng ông ta là ân nhân của ta, Hi gia tự sẽ báo đáp.”
Nghe xong lời phân tích của Hi Phù Ẩn, Khương Mạc chỉ muốn nói một câu cáo già xảo quyệt, quả nhiên là thương nhân, hai bên đều không đắc tội ai, làm việc không để lại sơ hở.
Khương Mạc từ từ tiêu hóa tin tức này, một hồi lâu sau, nàng liếm bờ môi khô khốc, hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Chờ tin tức trong thành được truyền ra, những người đó chắc chắn sẽ tiền hậu giáp kích, bao vây chặn đường chúng ta. Còn có con đường nào có thể đi nữa hay không?”
Trốn vào rừng rậm không phải là kế lâu dài, bọn họ cần đến Liêu Hà, nhưng đường đến Liêu Hà đã bị cắt đứt. Một khi bọn họ ra ngoài thì ắt sẽ gặp lại thương đội.
Hi Phù Ẩn lắc đầu: “Không còn, chỉ còn một con đường này.”
Khương Mạc nghe vậy, có chút nôn nóng: “Vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây đến chết?”
Hi Phù Ẩn nhìn nàng, nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Sẽ không bị nhốt đến chết đâu, đừng lo lắng, người của Hi gia tới rồi.”
Khương Mạc bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, thất thanh: “Người của ngươi tới rồi ư?”
“Đúng vậy, nếu không bây giờ Tôn Chiêu đã ở trong thành chứ không phải chỉ phái một người tới bắt ta, rồi một mình hắn mang mọi người ra khỏi thành. Nguyên nhân có thể khiến bọn chúng làm như vậy chỉ có một, người của Hi gia tới, hắn ta cần phải cản người.”
Khương Mạc cảm thấy đầu cực kỳ đau, trái tim như treo giữa không trung, nửa vời, rất khó chịu. Một người được sinh ra trong thời đại hòa bình như nàng vốn đã không am hiểu đống âm mưu quỷ kế, lục đục với nhau này, vốn không nên tham dự vào đó. Nhưng trời xui đất khiến, nàng lại cứu Hi Phù Ẩn, trong thời khắc đó, thân nàng đã bị cuốn vào trong thế cục.
Đột nhiên, Khương Mạc thấy hối hận khi biết những chuyện này.
Khi chẳng biết gì, mỗi ngày nàng chỉ cần nhọc lòng chuyện nên tìm đồ ăn thức uống thế nào, làm sao mới có thể an toàn tới Bình Giang. Nhưng bây giờ, nàng lại gặp phải hoàn cảnh ngươi chết ta sống, không biết khi nào sẽ sụp đổ.
Khương Mạc thừa nhận, nàng sợ hãi.
Nàng mím môi nắm chặt dây cương rồi nhìn cánh rừng tối om phía trước, hai mắt đăm đăm, đầu óc lộn xộn. Nàng gần như cảm nhận được mọi thứ mà nàng sắp sửa gặp phải, mọi thứ đen đặc như cánh rừng phía trước vậy, nhìn không thấy lối ra.
Khương Mạc suy nghĩ tới mất hồn, ngay cả đường cũng không chú ý mấy, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, con lừa ngưỡng cổ lên kêu một tiếng thì không đi nữa.
Xe dừng lại trong đêm tối, Khương Mạc bị xóc đến mức phục hồi tinh thần lại, nàng vỗ vỗ mông lừa, con lừa nhúc nhích hai cái thì không đi nữa.
Khương Mạc cúi đầu nhìn trái nhìn phải, hóa ra là bánh xe bị lọt vào trong hố, mắc kẹt. Nàng kéo xiêm y vào trong, để tâm trạng như sông cuộn biển gầm kia bình tĩnh một chút, sau đó mới nhảy xuống xe nói: “Bánh xe bị kẹt rồi, ta xuống dưới xem sao.”
Hi Phù Ẩn gật đầu.
Đi đến đằng sau xe quan sát một chút, Khương Mạc nhẹ nhàng thở ra, cái hố kia cũng không sâu, chỉ là xung quanh góc hố là góc vuông, cho nên con lừa mới không kéo nổi.
Nàng chống nạnh nhìn trái nhìn phải, nhặt hai cục đá lớn đến bánh xe rồi nằm sấp xuống.
Nàng nhét cục đá vào trước bánh xe, làm một cái dốc thoải cho nó. Sau đó nàng lại trở về xe, nắm lấy dây cương vỗ vỗ mông lừa. Tứ chi nó dùng sức kéo xe về phía trước, bánh xe lăn hai vòng rồi lại trở về tại chỗ.
Con lừa giậm chân tại chỗ mấy cái, ngửa đầu kêu lên vài tiếng, sau đó thở hổn hển cúi đầu vung đuôi.
Khương Mạc không còn cách nào nữa, chỉ có thể nhét dây cương vào trong tay Hi Phù Ẩn, lại nhảy xuống xe, nói: “Xe quá nặng, lừa kéo không nổi xe, ta đi đẩy một chút, ngươi giữ chặt dây cương đi.