Khương Mạc vừa dứt lời thì bên trong xe trở nên yên tĩnh, Hi Phù Ẩn không nói gì. Giữa lúc im lặng, Khương Mạc bỗng có chút bất an, nàng không biết Hi Phù Ẩn suy nghĩ điều gì.
“Cháo không nóng, cô nếm một chút đi.”
Đột nhiên, Hi Phù Ẩn mở miệng nói chuyện.
Không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Khương Mạc chỉ biết giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, trước sau như một. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết rằng rốt cuộc người này có giận hay không. Vì thế Khương Mạc chỉ có thể ấp úng há mồm, mặc cho Hi Phù Ẩn đút nàng ăn cháo từng muỗng một. Trong lòng Khương Mạc lại có một cảm giác bất an quái dị, như thể mình đã nói sai điều gì.
“Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Khương Mạc lắc đầu: “Ta muốn ngồi một lúc.”
Trong xe khôi phục yên tĩnh. Một lát sau, Khương Mạc nghe thấy tiếng chén muỗng va chạm và tiếng ăn cháo rất nhỏ.
Tạm dừng một chút, Khương Mạc đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng hỏi; “Ngươi có bị thương không?”
Động tác Hi Phù Ẩn tạm dừng, sau đó nói: “Không có, ta không sao.”
Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi: “Lửa bốc cháy ra sao, Vương lão gia cứu chúng ta có biết không?”
Cô nương kia họ Vương, cha nàng chắc hẳn cũng họ Vương nên người cứu bọn họ chính là Vương lão gia, Khương Mạc nghĩ như thế.
“Nghe nói là nô bộc gác đêm của bọn họ không cẩn thận ngủ thiếp đi, nửa đêm đá lửa vào trong đống củi.”
Hi Phù Ẩn điềm đạm nói.
Hóa ra là như thế này, nàng đã nói rằng không sấm không sét thì khả năng lớn nhất là do người làm.
Bên trong xe ngựa lại rơi vào yên lặng.
Khương Mạc đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nàng rối rắm một phen mới nói: “Ta không có ý kia, ngươi đừng hiểu lầm.”
Nhìn cô gái trước mặt, Hi Phù Ẩn bưng chén chợt thắc mắc: “Ta hiểu lầm cái gì?”
“Ta, ta không phải nói ngươi dựa mặt, dựa mặt… Tóm lại ta không có ý kia.”
Khương Mạc đã lâu rồi không ở chung với người khác nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Đặc biệt là trong ấn tượng của nàng, ở thời đại này, nam tôn nữ ti, nói một người đàn ông khoe khoang nam sắc chắc là một chuyện rất nhục nhã. Vì thế khi nàng phát hiện Hi Phù Ẩn không quá vui vẻ thì phản ứng đầu tiên là do vì chuyện này.
Cháo trong chén cũng không ăn nổi nữa.
Hi Phù Ẩn bất đắc dĩ đặt chén xuống nhìn Khương Mạc. Tuy rằng Khương Mạc không nói hết lời nhưng hắn cũng đã rõ ý chưa hết của nàng. Bản thân cũng cảm thấy khá buồn cười: “Khương cô nương, tại hạ cũng không phải là người lấy sắc thờ người như lời cô nói.”
Hi Phù Ẩn vừa nói xong, Khương Mạc cảm thấy càng thêm xấu hổ nên nhất thời không nói gì cả, ủ rũ ngậm miệng im lặng.
Thời gian sau đó, Khương Mạc cũng không gặp được Vương lão gia của thương đội, nhưng vị tiểu thư kia lại thường đến xe ngựa hỏi han ân cần rồi đưa chút thức ăn, đương nhiên, đối tượng chủ yếu vẫn là Hi Phù Ẩn.
Ngày thứ ba, xe ngựa đi tới thành trấn mà Hi Phù Ẩn đã nhắc tới. Chính xác hơn, đây là một huyện thành nhỏ, tên là huyện Ninh An, trước khi có hạn hán, nơi đây cũng có thể coi như là một nơi dòng dõi thịnh vượng, bá tánh an cư lạc nghiệp. Sau khi xảy ra nạn hạn hán, vì nơi này được xem là mảnh đất giáp ranh gần Liêu Hà, hơn nữa nơi đây là huyện thành, chỗ tường thành có nha dịch cầm đao chờ đợi, dân chạy nạn đào vong từ Bắc địa đến phương Nam không dám xông loạn nên bá tánh vẫn khá yên ổn.
Chờ đến khi bọn họ tới cửa thành, Khương Mạc mới biết được huyện Ninh An không cho dân chạy nạn đi vào, những người dân chạy nạn đó chỉ có thể tạm nghỉ ngơi ở một nơi cách cửa thành trăm mét. Nếu như gặp phải người có lòng tốt ra vào thành, có lẽ sẽ bố thí cho bọn họ một ít. Dù là tiền tài, đồ ăn hay nước uống thì những người này cũng sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt.
Khương Mạc biết chuyện này là vì Vương lão gia dừng xe ngựa cho đám dân chạy nạn này một chút màn thầu, một ít gạo lứt và nước uống.
Đừng xem mấy thứ này không ra gì nhưng đối với dân chạy nạn, chúng nó chính là thứ cứu mạng. Huống chi trong tình cảnh hiện tại, gạo và mì tăng giá một cách điên cuồng, người thường có thể ăn được một bánh màn thầu đã là không tệ rồi.
Vị Vương lão gia này đúng là người lương thiện.
“Khương cô nương, cô làm sao vậy?”
Hi Phù Ẩn hơi nhíu mày nhìn biêu cảm không quá tự nhiên của Khương Mạc.
Khương Mạc mở to đôi mắt vô thần, ôm hai đầu gối lại cuộn tròn ở xe ngựa, nghe những lời mang ơn đội nghĩa của đám dân chạy nạn kia, nàng mím chặt môi không nói gì.
“Khương cô nương?”
Hi Phù Ẩn chưa từng thấy được biểu cảm phức tạp như vậy của Khương Mạc, sợ hãi, chán ghét mà căm hận.
“Bây giờ bọn họ rất cảm ơn ngươi nhưng một ngày nào đó lại sẽ nuốt sống cả da lẫn thịt của ngươi.” Khương Mạc lạnh lùng nói.
Hi Phù Ẩn sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện của chủ tớ ba người mà lúc trước nàng từng kể.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, những người này không đáng để đồng tình một chút nào.” Nàng lẩm bẩm tự nói.
Chuyện đó trước sau gì vẫn là một ranh giới mà nàng không vượt qua được.
Hi Phù Ẩn thở dài một hơi rồi chẳng nói gì cả.
Đây là thế đạo ăn người, ai đúng ai sai, chỉ dăm ba câu vốn không thể nói rõ.
Đúng lúc này, xe ngựa di chuyển.
Sau khi bố thí cho dân chạy nạn xong, bọn họ chính thức vào thành.
Qua cửa thành, lại đi thêm một khoảng cách nữa, trong thành và ngoài thành lại là một cảnh tượng khác. Tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng xuyên qua màn xe, Khương Mạc vẫn nghe thấy một vài tiếng rao hàng ở bên đường. Mặc dù không phải cực kỳ náo nhiệt nhưng so với bên ngoài thì đã có hơi thở sinh hoạt khi con người tụ tập sinh sống.
Dù chuyện lúc trước khiến tâm trạng của nàng hơi hạ xuống, nhưng đột nhiên nghe thấy mấy âm thanh này, nàng vẫn có một cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ. Cộng với việc lúc trước nàng hay tiến vào chỗ không người, Khương Mạc đã có một khoảng thời gian rất dài không nhìn thấy xã hội con người bình thường. Đô thị từng náo nhiệt phồn hoa, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đám người vui cười. Mọi thứ phảng phất như chuyện của kiếp trước.
Khương Mạc nghe đến mất hồn, sững sờ suốt một đường. Mãi đi khi xe dừng lại một lần nữa cũng không chú ý đến.
“Lâm công tử.”
Ngoài xe vang lên một giọng nói hùng hậu khiến nàng bừng tỉnh.
Tiếp theo là tiếng vén màn lên.
“Vương lão gia.” Hi Phù Ẩn đáp lời.
Tiếng của vị Vương lão gia kia nghe như cách bọn họ một khoảng cách, chắc hẳn đang đứng dưới xe nói chuyện với Hi Phù Ẩn, Khương Mạc suy đoán vậy.
“Lâm công tử không muốn ở cùng khách điếm với chúng ta sao?”
Vị Vương lão gia kia hỏi.
“Không dám làm phiền Vương lão gia. Tại hạ có một chỗ ở trong huyện Ninh An, có thể làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.”
Khương Mạc nghe mà sửng sốt, Hi Phù Ẩn có bất động sản ở đây sao?
Vương lão gia cao giọng cười to, tiếp tục nói: “Lâm công tử tuổi còn trẻ, không thể nghĩ được lại làm ăn đến chỗ xa như thế. Đúng là công tử có bản lĩnh!”
“Không dám.”
Hi Phù Ẩn khiêm tốn nói.
“Vết thương của Lâm phu nhân thế nào rồi?”
Vương lão gia lại hỏi à?
Khương Mạc sửng sốt, Lâm phu nhân là ai vậy?
Lúc này, Khương Mạc cảm giác Hi Phù Ẩn đột nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai nàng, dịu dàng nói: “Vết thương của phu nhân đã ổn hơn, còn phải đa tạ Vương lão gia tương trợ.”
“Công tử quá lời, quá lời. Vậy được rồi, lão phu bảo Thuận Tử và bà Trương đưa các ngươi qua đó, thuận tiện ở lại hầu hạ vợ chồng công tử.”
Dứt lời, đột nhiên ông ta đanh mặt lại, nghiêm túc nói: “Thuận Tử, bà Trương, chăm sóc công tử và phu nhân cho thật tốt, biết chưa?”
Thuận Tử là xa phu vẫn luôn điều khiển xe cho bọn họ. Còn bà Trương là người Vương lão gia phái đến hỗ trợ cho cuộc sống của bọn họ.
“Vâng.”
“Dạ.”
Thuận Tử đáp dạ.
“Vậy Lâm công tử, chúng ta tạm thời từ biệt ở đây trước.”
“Cáo từ.”
“Cáo từ.”
Hai bên tạm biệt, mỗi người đi đến một phương hướng khác nhau.
Qua hồi lâu, cơ thể cứng đờ của Khương Mạc mới thả lỏng lại. Nàng chậm rãi nói: “Ngươi nói với bọn họ, ta là phu nhân của ngươi?”
Hi Phù Ẩn nghe vậy, nhỏ giọng nở nụ cười: “Gặp cảnh biến phải theo đạo “quyền”*, mạo phạm cô nương, xin cô nương thứ tội.”
*ngộ biến tòng quyền: phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp
“Ngươi nói ta là phu nhân của ngươi, mà vị Vương cô nương kia còn tới trước mặt ngươi xun xoe sao?”
Nếu ở hiện đại, đây đúng là tiểu tam chính quy. Ở thời đại này không phải các cô nương đều coi trọng danh dự hay sao? Đường đường là thiên kim tiểu thư mà còn vội vàng chạy đến trước mặt đấng phu lang có vợ ư?
Khương Mạc nghe thấy Hi Phù Ẩn lại cười một cái, sau đó hắn nghiêm túc giải thích cho Khương Mạc: “Vị Vương cô nương này là thứ nữ. Từ xưa đích thứ có khác, địa vị của thương nhân lại ti tiện nhất, không thể gả được cho kẻ nào trong sạch. Cho nên thân là thứ nữ, tất nhiên nàng ta phải tính toán cho bản thân.”
Quan trọng hơn là bộ dáng bây giờ của Khương Mạc vốn không quá đẹp, lại mù hai mắt. Làm vợ cả trông chẳng có uy hiếp gì nên vị Vương cô nương kia mới không để nàng vào mắt. Nhưng Hi Phù Ẩn không nói tới chuyện này.
“Thì ra là thế!” Khương Mạc thở dài. Xem ra từ xưa đến nay, con gái gả chồng vốn là chuyện không dễ dàng.
“Vậy nhà của ngươi là sao?”
“Quả thật ta có một nơi ở tại đây, chỉ là lâu rồi không qua, là một căn nhà hoang, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Nhà hoang?
Khương Mạc suy nghĩ một chút, gọi là nhà hoang, chắc sẽ là một điểm canh gác đã bị bỏ hoang, người của hắn cũng đã sớm rút khỏi. Nếu không thì lúc trước hắn đã lập tức để Khương Mạc vào thành, sẽ không để nàng lựa chọn. Chắc hẳn chính hắn cũng không xác định được tình hình bây giờ vì nơi này không có người của hắn.
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng nàng lại nói: “Không sao, nhà hoang có là gì? Lúc trước ngủ trên núi rừng hoang vắng còn ít à?”
Lúc nói chuyện, xe đã tới nơi, xe ngựa dừng lại. Thuận Tử đánh xe cất giọng kêu lên: “Lâm công tử, tới rồi.”
“Ừ.”
Kế tiếp, Khương Mạc cảm thấy bên người trống rỗng, Hi Phù Ẩn đã bị bọn họ đưa xuống xe.
“Phu nhân, tới đây, ta đỡ ngài.”
Bà Trương thò tay nâng Khương Mạc dậy.
Khương Mạc mò mẫm xuống xe. Đôi mắt nàng không nhìn thấy được, bà Trương này cũng không phải người cẩn thận nên lúc xuống xe không cẩn thận đã bị đập trán. May là không quá mạnh, bà Trương cũng là một kẻ to gan, còn lẩm nhẩm bảo bản thân Khương Mạc không cẩn thận.
Nàng nghe thấy mà vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng nàng chẳng nói gì cả, dù sao cũng là nàng không cẩn thận. Xem ra phải tìm một cơ hội chữa trị đôi mắt, mắt không nhìn thấy gì đúng là quá không tiện lợi.
Nếu người của huyện Ninh An còn ở đây thì chắc hẳn nơi này sẽ có nước, có nước thì sẽ có thảm thực vật. Vì thế chuyện trị liệu mắt cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Dọc theo đường đi, Khương Mạc nghe bà Trương đi bên cạnh lẩm bẩm lải nhải, đại khái mường tượng ra được hình dáng của căn nhà này.
Căn nhà này không lớn, thuộc loại hình tứ hợp viện* bình thường. Nơi này cũng không nát như lời Hi Phù Ẩn nói, chỉ là lâu không có người ở, đâu đâu cũng phủ đầy tro bụi nên trông khá hoang vắng. Còn mấy thứ khác thì vẫn không tệ.
Bà Trương đỡ Khương Mạc đến đại sảnh, ngồi dựa gần với Hi Phù Ẩn.
“Phiền hai vị giúp chúng ta quét tước căn nhà này một chút để vợ chồng chúng ta hôm nay có thể yên lòng ở đây.”
Tiếp theo, Khương Mạc nghe thấy tiếng vải quần áo cọ xát, sau đó, nàng nghe thấy tiếng Thuận Tử và bà Trương vui vẻ ra mặt: “Đa tạ Lâm công tử, đa tạ Lâm công tử. Chúng tôi chắc chắn sẽ quét tước nơi này sạch sẽ để hai vị có thể ngủ ngon đêm nay.”
Nói xong, hai người vô cùng vui vẻ bước ra ngoài.
“Ngươi vừa mới cho bọn họ cái gì vậy? Là bạc à?”