Thanh âm đáp lại Trúc Viễn chính là một tiếng 'tít' kéo dài.
Một lúc sau đó, Trúc Viễn ngồi trên giường, tay cầm điện thoại kề lên trán của mình. Cô là đang bỏ cuộc sao?
Cuộc gọi đầu có thể là bận, nhưng không lý nào gọi thêm 12 cuộc như vậy vẫn không hồi âm, ngay lần đầu tán gái đã nhận lấy mùi vị thất bại!
Nghĩ như vậy Trúc Viễn không cam tâm. Cô soạn đồ đi tắm, thầm vạch ra cho mình cái gọi là chiến lược vĩ đại nhất.
Buổi chiều lúc này, Trúc Viễn chạy xe tới bệnh viện, còn chưa vào cổng nữa đã bị một tên cảnh sát chặn lại. Trúc Viễn dừng xe trước vạch, hạ cửa xe xuống, thầm nghĩ vận mệnh bản thân rất có duyên, có khi lại cùng vị cảnh sát này chuyện trò tâm đầu..
"A! Là cô sao? Giờ cô không vào được đâu, ngày mai mới tháo gỡ phong toả" Vị cảnh sát cao gầy hồi sáng đã bị Lục Thiếu Nhân gây khó dễ, phân qua túc trực hiện trường. Giờ lại gặp Trúc Viễn, khiến hắn có hơi bất ngờ, còn đối với tên Tổ trưởng kia lại thấy khó tiêu trong dạ dày, là loại cực cay.
"À.. cho hỏi, có ai ở bên trong không?"
"Những người phải dưỡng bệnh thì còn, cô không biết lúc sáng ở đây loạn như thế nào đâu! Người nhà b.."
Đang thao thao bất tuyệt, còn đang định sẽ cùng cô gái này tâm sự ở nơi nhàm chán này. Không ngờ chưa nói hết đã thấy cô gái đó đã rời đi khỏi xe, cùng một cô gái khác nói chuyện. Vị cảnh sát cao gầy thở dài bất mãng nhìn hai vị nữ nhân trò chuyện. Khi thấy hai người họ đi lại phía mình, hắn mở miệng nói tiếp chuyện dang dở lúc nãy. Đáng tiếc không ai hứng thú với câu chuyện của hắn, một mạch láy xe.
Bầu Trúc Viễn đã có một kế sách, nếu liên lạc qua điện thoại không khả thi cô sẽ chạy đến bệnh viện gặp Tô Nghiêng, nếu cô ấy cố tình không muốn gặp, có đợi rã xương Trúc Viễn cũng sẽ ngồi đợi. Kế sách chay mặt là vậy, còn chưa gian khổ trải nghiệm nữa thì số phận đã thương cảm cho Trúc Viễn gặp được Sung Hoa.
Vì Trung Y đã bị phong toả, chỉ trừ những người cấp thiết là được ở lại.Lâu như vậy mới được thảnh thơi một bữa, những vị làm ở đó nhân cơ hộicùng nhau tiệc tùng. Trúc Viễn khi nãy là bắt gặp được Sung Hoa đang chờ taxi đếnchỗ tiệc được tổ chức, Trúc Viễn thành thật nói ra ý định của mình thì liền nhận được sự giúp đỡ. Sung Hoa nghe lời cảm tạ của Trúc Viễn suốt nãy giờ khiến nữ nhân này rất áy ngại, nhưng không thể nói ra là bản thân cũng muốn đi nhờ xe.
Tại chỗ bar, Tô Nghiêng lâu lâu lại nhìn sang điện thoại được để trên bàn, không màn đến những đồng nghiệp của mình đang liên hoan náo nhiệt. Đối với bọn họ, Tô Nghiêng ngoài phong thái nhẹ nhàng ra còn có trầm tính, lôi kéo được nữ nhân này đến đây đã là ngoài mong đợi rồi, nên đối với trạng thái ít nói của Tô Nghiêng, bọn họ không muốn ý kiến.
Tửu lượng của Tô Nghiêng không tốt, mặc dù kiểm soát tốt nên chỉ tiếp nhận vài ly, nhưng nói chung vẫn là không hảo vị của nó. Lúc đầu đến đây vì muốn tâm trạng bản thân tiến triễn hơn, rốt cuộc vẫn là không khá lên được. Nhận thấy có chút nhứt đầu, Tô Nghiêng để đồng nghiệp ở lại rồi tìm nhà vệ sinh. Đi được nửa đoạn nữ nhân này được truyền cho một loại trực giác bất an, liền đi chậm lại, cố ý nghiêng đầu ra sau, đúng là có một gã đi theo, còn đi rất hiên ngang nữa.
Tô Nghiêng bước vào nhà vệ sinh, khoá cửa lại. Hít sâu rồi thở nhẹ như một sự trấn tỉnh đến bản thân. Da mặt vốn trắng ngần xinh đẹp được Tô Nghiêng áp nước lên xoa xoa mà thành ửng hồng. Lấy hết dũng khí mà mở cửa, Tô nghiêng không quên đưa túi xách ra trước ngực thủ thế. Cửa được mở, không thấy gã hồi nãy phục kích hay đứng đợi, Tô Nghiêng thở phào nhẹ nhởm. Bước hẳn ra ngoài thì thấy ảnh người đứng sát vào tường, bị doạ một phen như vậy Tô Nghiêng rất nhanh giơ túi xách lên mắt nhắm mắt mở đánh về phía trước. Đến khi nhận ra tiếng la này rất quen, giọng khàn đặc trưng như vậy nữ nhân này liền nhớ đến một người. Lập tức dừng động thái lại, thăm dò nhìn kỹ.
"Đánh đau như vậy, Tô Nghiêng, cô chắc chắn là giang hồ ngầm phải không?!
Bản thân là có một sáng kiến, đứng đợi ở ngoài đến khi Tô Nghiêng đi ra sẽ làm cô ấy một phen bất ngờ, có thể ước xa một chút sẽ là ôm lấy mình vì thương nhớ. Sáng kiến loé lên rồi dập tắt, chỉ để lại trên tay Trúc Viễn những vết ửng đỏ.
Rõ ràng hành động vừa rồi là tự vệ chính đáng, nhưng khi thấy Trúc Viễn là bị mình đả thương, Tô Nghiêng bấn loạn vô cùng. Lời xin lỗi thốt ra một tràng không kịp thở, rồi kéo Trúc Viễn lại gần cửa. Từ ánh sáng trong nhà vệ sinh, một người thì nhìn thương tích mình gây ra, một người thì nhìn người trước mặt.
"Không sao, tôi không để bụng đâu. Mắc quá lần này ăn bánh cá cô bao tôi là được"
Hai chữ bánh cá như chuông báo động đã cài trước khiến lòng ngực Tô Nghiêng rung lên. Vội thu ý tứ của mình lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tay Trúc Viễn, không giấu được vẻ xót xa:
"Sao cô biết tôi ở đây mà tới vậy?"
"Tôi chạy taxi cho bạn của cô, trùng hợp cổ nói cô cũng có ở đây"
Nghe câu 'trùng hợp' của Trúc Viễn vừa rồi, Tô nghiêng bị làm cho cười không kìm được, nữ nhân này là nghĩ Trúc Viễn lấy một lý do cũng thật quá vụng về. Rõ ràng là chạy đến bệnh viện để tìm mình mà.
Thấy nữ nhân trước mắt của mình khi cười lên là quá đỗi kiểu diễm đi, làm cho Trúc Viễn động lòng mà cười theo.
"Đi thôi! Xem thử bánh cá có ngon như cô đã nói không"
"Chờ đã, cô đi như vậy, bạn cô thì thế nào?"
"Ngồi ở đó rất nhàm chán, tôi cũng đang định về nhà..trùng hợp.. cô lại đến rủ tôi đi" Vì đi ở đằng trước nên nụ cười đầy ý vị của nữ nhân này không bị bại lộ.
Nhưng cho là Trúc Viễn được chứng kiến đi, thì cũng bị nụ cười đó hút mất hồn vía, căn bản sẽ không hiểu được ý vị đó là gì.
Khi cả hai đều yên vị trên xe để xuất phát đến tiệm bánh cá huyền thoại. Không khí bên trong xe vẫn như cũ, đầy sự ngại ngùng khó tả. Tô Nghiêng nhìn tới nhìn lui ánh mắt vẫn là dừng chỗ tay của Trúc Viễn, vết đỏ lúc nãy đã mờ đi không còn thấy nữa nhưng chuyện dở khóc dở cười đó lại hiện ra. Khiến cho nữ nhân này vô thức cười, rồi lại lắc nhẹ đầu vì không nghĩ chuyện như vậy lại có khả năng xảy ra.
"Là đang nghĩ về tôi sao?"
Tô Nghiêng cố ý thở dài một hơi rất rõ, mọi tầm nhìn cũng dời ra ngoài cửa xe. Điệu bộ như vậy chính là thờ ơ. Nhưng Trúc Viễn không dễ tha như vậy, cô tiếp tục châm chọc:
"Nói tôi nghe đi, cô là đang nghĩ gì về tôi vậy?"
Tiếng thở dài thứ 2 của Tô Nghiêng:
"Nghĩ cô là giang hồ lại không chịu được vài cái đánh của tôi"
"Gọi cho cô không được. Đau lòng như vậy, tôi cũng có chút cố gắng rồi"
Lời nói này không có ý trách móc, Trúc Viễn chỉ muốn cho Tô Nghiêng biết cảm nhận của mình khi thực hiện 12 cuộc gọi vô ích. Còn nhớ lời nói với Tô Nghiêng về cơ hội dành cho mình, 12 cuộc gọi liên tục bị nhỡ chính là không có cơ hội nào. Cảnh tượng giờ đây Trúc Viễn rất muốn bày tỏ điều đó với Tô nghiêng.
Đối với sự thẳng thắng này Tô Nghiêng không có bất cứ biện minh nào dành cho mình. Cứ tưởng sẽ lại rơi vào tình huống ngột ngạc lần nữa, thì cuối cùng cũng tới nơi... Có điều, tiệm bánh cá đã đóng cửa rồi.
Tiếng thở dài thứ 3 của Tô Nghiêng.