Editor: Đông Vân Triều
Ngày mùng 2 tháng 11, ngày thứ 10 trong Trò chơi.
Tạ Trì An gặp được hai cặp gà mái đang mổ nhau.
Thật sự là "gà" luôn ấy. Tạ Trì An chưa từng thấy qua trận đánh nào như vậy, mày cho ông một quyền ông trả mày một cước, như kiểu đánh theo lượt trong GAME.
Ông bác áo trắng đá một phát vào ống đồng thanh niên cuồng Rock, hắn ta đau đến mức ôm chân dậm dậm, một lúc mới có sức đấm về phía mặt ông bác kia. Cứ như thế mấy lượt liên tiếp, không thấy điểm dừng.
Đôi còn lại hả? Một người phụ nữ đứng tuổi với gò má cao chọc trời và một cô gái mái đầu vàng khè đang đứng đối diện... tát nhau.
Tạ Trì An: "..."
Cả đám rồng rắn tới đây tấu hài sao?
Nhưng sự thật là do kỹ thuật chiến đấu của Tạ Trì An quá cao, dẫn đến việc cậu nhìn thấy loại đánh nhau phổ biến như rau bán ngoài chợ này không quen mắt. Trên thực tế, tuyệt đại đa số người ở trên đảo đều "chiến đấu" theo cái tiêu chuẩn này, chẳng hơn như kia là bao.
Đâu phải ai cũng học võ đâu?!
Tạ Trì An chẳng hào hứng gì với việc hóng chuyện, cậu định bỏ đi. Nếu chỉ có hai người ở đây chắc cậu sẽ tiện tay giải quyết hết, nhưng bốn người thì thôi.
Không muốn QUADRA-KILL cho lắm.
Dù lúc cậu xử hết bốn người này chưa chắc đã bị kẻ khác trông thấy, nhưng một khi hệ thống mở lời vàng ngọc, chắc chắn nó sẽ lại gợi nhớ không nhỏ tới đám người ngoài kia về sự tồn tại của số 0, thật không hợp với chủ nghĩa "hạ thấp bản thân" của Tạ Trì An chút nào.
Tạ Trì An vừa đi được mấy bước, lời chửi mắng chát chúa của hai người phụ nữ khiến cậu lập tức dừng lại.
"Con điên mày dám đánh tao à! Chồng ơi ra xử con này cho em!" Không thể nghi ngờ, chất giọng của bác gái kia có đủ công lực để đâm xuyên trời.
Cô gái nhuộm đầu vàng cũng không cam lòng yếu thế: "Mình mụ có chồng à! Chồng ơi, mau giúp em đánh mụ!"
Hai người phụ nữ réo tên chồng mình liên hồi, mà chồng của họ lại chính là hai tên đang bận đi đường quyền với nhau kia...
Tạ Trì An bắt lấy trọng điểm.
Hai tổ đội này vốn là một đôi ở ngoài đời.
Vào cùng một cửa Trò chơi, cửa đó còn giới hạn số người sống sót là hai, vả lại, còn trở thành đồng đội của nhau... Trùng hợp tới nhường này đã không thể dùng đến công thức tính xác suất nữa rồi.
Nhưng trường hợp hy hữu ấy lại đồng thời phát sinh ở hai tổ.
Tạ Trì An rảo bước về phía bốn người.
Tay trái cầm chông, tay phải cầm kiếm, thiếu niên mặt mũi hiền hòa từ tốn đi tới, lễ phép mở lời: "Xin hỏi..."
...
Mười phút sau, Tạ Trì An đã biết được mọi đáp án mình cần.
"Mọi người cứ tiếp tục đi ạ." Tạ Trì An lạnh nhạt rời đi.
Để lại bốn con người run cầm cập.
Con cái nhà ai mà dữ vậy không biết!
Đi được khá xa, Tạ Trì An đang "lạnh nhạt" thình lình đấm một cú vào thân cây, vài chiếc lá run rẩy rơi xuống.
Hai tổ đội vừa nãy, ông chú trung niên và bác gái lần lượt là số 61 và số 69, thanh niên cuồng Rock và cô gái tóc vàng là số 65 và số 67.
Cửa thứ Nhất của đám người nọ đơn giản đến bất ngờ, hơn nữa còn xếp hai người một đội. Địa hình cửa đầu tiên của cặp ông chú - bác gái là quảng trường, Trò chơi tên là "Nhảy múa ở quảng trường".
Đúng, không sai, là "Nhảy múa ở quảng trường".
Bọn họ, con mẹ nó, thi nhảy.
Vào một tối như mọi tối ở quảng trường nọ, nhạc nhẽo ầm ĩ, các ông các bà đến tuổi nghỉ hưu đều tụ tập ở đó nhảy nhót, bao gồm cả hai người trên. Sau đó, chiếc loa đột ngột méo tiếng tuyên bố bắt đầu Trò chơi:
"Khu 0914, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 48 người.
Địa hình bản đồ: Quảng trường.
Quy tắc trò chơi: 48 người chia thành 24 tổ, lúc một trong 20 bài hát sau đây phát ra chính là lúc bắt đầu cuộc vui. Hai bạn nhảy trong cùng một tổ không được cách nhau quá xa, một khi chuyển bài hát phải mau chóng đổi một kiểu nhảy khác, bài hát có thể chuyển tùy ý, vũ điệu đã nhảy thì không được nhảy lại nữa. Tổ nào chuyển bài mà chưa nhảy kiểu mới - đào thải, lặp lại vũ điệu trước - đào thải, nhảy chả ra làm sao - đào thải, đụng vào tổ khác - đào thải cả hai.
Thời hạn trò chơi: 20 bài hát.
Điều kiện thắng lợi: Không mắc bất cứ sai lầm nào, nhảy đến cuối cùng.
Bây giờ, trò chơi bắt đầu."
Các cô dì chú bác ngớ ra ngay từ đầu, nhưng xin hãy tha thứ cho năng lực tiếp nhận mọi chuyện có hơi thấp của họ. Bởi vì không sao hết, họ sẽ mau chóng hiểu ra thôi.
Sau khi tuyên bố quy tắc xong thì bài hát phát ra từ loa kéo lại trở lại bình thường, bọn họ chỉ cho rằng nhạc bị vấp, tiếp tục tập trung khiêu vũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kết quả, còn chưa dứt một điệu, bài nhạc sau đột nhiên xô vào bài trước không hề có một đoạn ngắt nghỉ, gần như tất cả mọi người đều bị đào thải bởi vì không phản ứng kịp...
Đào thải là gì, đào thải chính là chết, là loại chết bất đắc kỳ tử lập tức ngã vật xuống đất đó.
Trò chơi vừa mở màn, hơn một nửa số người chết, những người ở lại đều là khách quen của bộ môn nhảy quảng trường này, họ đã sớm hình thành phản xạ đổi kiểu nhảy luôn xoành xoạch, chỉ sót lại ba đội ít ỏi.
Nhìn những người khác tự nhiên nằm thẳng tưng trên mặt đất, đám người sống sót không bị dọa đến mức cũng nằm bẹp dí như thế luôn đã là không tệ, càng đừng bàn đến việc đổi vũ điệu. Thế là hai trong ba tổ trên cũng bị đào thải.
Mới đến bài hát thứ ba, cả quảng trường rộng lớn chỉ sót lại mỗi đôi vợ chồng trung niên này, giẫm lên thi thể bè bạn mà nhảy múa.
Hai người họ sợ cuống nhưng họ càng sợ chết hơn, tứ chi cứng đờ nhảy một cách máy móc, may là qua được 20 bài hát rồi nhận lấy đánh giá loại B.
Nếu không phải các cặp đôi khác bị đào thải quá sớm, dẫn đến việc quy tắc "đụng vào tổ khác - đào thải cả hai" này trở nên vô dụng, họ có thể lấy được điểm cao hơn.
Nhìn từ góc độ này, tố chất tâm lý của hai bác khá vững đó...
Cặp thanh niên cuồng Rock và cô gái nhuộm tóc vàng là bạn bè nam nữ, cụ thể cửa thứ Nhất không cần quá nhiều lời, dù sao cũng là hai người chiến thắng cuối cùng. Còn xét về độ khó của Trò chơi... Ác mộng với họ, chuyện nhỏ với Tạ Trì An.
Thật chứ chẳng đùa, so với cửa thứ Nhất của cậu, nó không khác gì XX.
Quan trọng là nếu chỉ riêng vấn đề về độ khó khác nhau, Tạ Trì An cũng không bất mãn nhiều như vậy. Từ khi biết nội dung cửa của Lâm Xảo, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm, Tạ Trì An đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.
Chuyện cậu bất bình cực kỳ lại là chuyện khác.
Dựa vào tình trạng của hai cặp: bác trai-bác gái và hai đứa trẻ trâu, Tạ Trì An biết rằng sau khi kết thúc cửa thứ Nhất, mỗi người đều có một tấm thẻ màu đen. Mà trước khi hết thời hạn nghỉ ngơi, những người có thẻ đứng cùng một nơi sẽ vào cùng một trận với nhau ở cửa tiếp theo.
Nhưng cứ cho là vào cùng một trò đi, chắc gì họ sẽ trở thành đồng đội của nhau, khả năng đôi người đứng ở hai phe đối địch không chết không dừng là rất lớn. Mà sở dĩ những người trong hai tổ đội kia có thể đương nhiên ghép cặp với nhau là do họ đều có một tấm thẻ kết đội.
Sau khi cửa thứ Nhất khép lại, họ đều được 'ban tổ chức' trao một phần quà qua cửa - thẻ "tự động trở thành đồng đội nếu vào chung một trò chơi".
Phần thưởng qua cửa.
Tạ Trì An cố nhớ nát óc cũng chắc chắn rằng mình không có thứ này.
Cậu tưởng trò chơi này vốn không có thưởng thiếc gì, hàm ý đại loại "cuộc sống chính là món quà tốt đẹp nhất của con người" vân vân. Hóa ra là có ạ, ai cũng có.
Mình cậu, một người được đánh giá SSS, mới không có.
Có điên tiết không?!
Tạ Trì An không biết là chỉ mỗi cửa thứ Nhất hay tất cả các cửa cậu đều không có hay không. Nhưng cộng thêm cái vận khí rẻ rách trong cửa của cậu nữa, Tạ Trì An có thể chắc cú rằng, kẻ chủ mưu đứng sau đang cố nhằm vào cậu.
Mà tha thiết đì cậu thì cũng thôi đi, chỉ sợ kẻ chủ mưu muốn ngăn cậu tìm kiếm tin tức của anh trai.
Đủ loại suy đoán lũ lượt xộc vào đầu, cuốn phăng mọi tâm trạng tốt của Tạ Trì An.
Cho đến khi Tạ Trì An lại nhìn thấy bữa trưa: những cây nấm đơn sơ chưa qua chế biến, cậu ghét bỏ ném qua một bên.
Nấm quằn què, không ăn.
Rõ ràng cậu cũng bỏ công bỏ sức đóng thuyền, dựa vào đâu cậu không thể ăn đồ có trong đó?
Tạ Trì An quay ngoắt trở về tự chui đầu vào lưới, nhất định phải ăn một bữa thật ngon.
Cho nên mới nói, con người mà đã bực dọc chuyện gì rất dễ làm ra những hành động cực kỳ không lý trí...
-
Có tiếng từng lớp sóng ầm ầm xô vào bờ cát. Một chiếc thuyền gỗ thả neo đậu bên bờ, chung quanh vắng vẻ điêu tàn.
Giang Khoát không có ở đây.
Tạ Trì An hướng thuyền gỗ đi đến.
Không đợi cậu tiếp cận con thuyền, cây dừa rìa bờ biển chợt đong đưa, lộ ra Giang Khoát đang một tay ôm dừa một tay cầm ống hút, hắn thấy Tạ Trì An thì sững người, vô thức nâng quả dừa trên tay: "Uống không?"
"..." Tạ Trì An mặt chẳng đổi sắc nhìn hắn, trực tiếp tiến vào MODE chiến đấu.
Tiên hạ thủ vi cường.
"... Cái đệt." Giang Khoát chửi thầm, lẳng dừa qua một bên, rút dao bắt đầu nghênh chiến.
Khoảnh khắc các vũ khí va chạm nhau nhanh như cắt, cả hai tay Tạ Trì An đều trang bị đầy đủ rõ ràng ăn đứt Giang Khoát với một con dao rất nhiều.
Giang Khoát dùng dao cản lại mũi giáo của Tạ Trì An nhưng không phòng được lưỡi kiếm xẹt tới của cậu.
Giang Khoát lập tức nhận ra nó từng thuộc về số 13.
Người làm thịt số 13 chính là Tạ Trì An?
Bằng phản ứng nhạy bén, Giang Khoát lui người về sau, còn Tạ Trì An thừa thắng xông lên. Tâm trạng không tốt đúng là BUFF cho cậu khá nhiều, đánh nhau cực kỳ liều mạng, như đang phát tiêt gì đó. . ngôn tình hài
Cho đến khi Tạ Trì An dạng chân ngồi lên người Giang Khoát, vùi đầu hắn trong lớp cát, siết nghẹt cổ họng của hắn, mười đầu ngón tay đỏ bừng lên vì dùng sức, mũi giáo gần như đâm vào thớ thịt che chắn trái tim Giang Khoát.
Nhưng ở một giây cuối cùng, Tạ Trì An do dự.
Cậu nhìn vào trong mắt Giang Khoát, không có sao trời, cũng không còn đêm tối. Cậu như thấy được từng cơn sóng lớn của biển cả bao la vĩ ngạn.
Cũng chính nhờ 0.1 giây chần chừ này mà Giang Khoát bắt lấy cơ hội, níu tay thiếu niên, lật người đè cậu xuống dưới, cũng tước sạch vũ khí của cậu.
Kiếm, giáo rời tay, thắng thua đã định.
Tạ Trì An bị đè chặt ở phía dưới, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, Giang Khoát sắp vặn gãy tay cậu đến nơi rồi.
Tạ Trì An dùng gót đá thẳng vào ống đồng Giang Khoát khiến hắn phải nhổm dậy tránh đi, cậu lập tức lăn khỏi chỗ đó rồi khó nhọc đứng dậy. Giang Khoát không cho cậu một cơ hội phản kích nào, khóa hai cổ tay cậu giơ cao quá đỉnh đầu rồi ép cả người cậu lên thân cây, cuối cùng dùng dây thừng trói hai tay cậu với cây.
Cứ như thế, thiếu niên với cây hòa làm một.
Một tay Giang Khoát bóp chặt lấy yết hầu thiếu niên, tay còn lại cầm dao, mũi dao chĩa sát vào tim cậu.
Tạ Trì An dựa cả người vào cây thở hổn hển, hai tay giơ lên cao khiến tay áo tụt xuống, trên da thịt trắng nõn trải đầy vết đỏ. Bởi vì khó hô hấp mà gương mặt cậu hồng nhuận, hàng mi dài run rẩy, đôi môi nhợt nhạt, khi đường sống cuối cùng bị đe dọa, cậu yếu đuối giống như một cánh bướm mỏng manh tuyệt mỹ.
Nhưng thiếu niên tuyệt đối không yếu đuối. Giang Khoát biết rõ hơn ai hết. Thiếu niên không phải là cánh bướm mỏng manh, cậu là hùng ưng của bầu trời, là Côn Bằng[1] gặp gió biển khơi, là bướm đêm lượn lờ chực chờ hút máu, cũng là chim bồ câu trắng cắt ngang chiến trường khói lửa.
[1] Côn Bằng: Thiên thứ nhất của Nam Hoa kinh, Tiêu dao du kể rằng: "Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành". (theo Wikipedia)
Ánh mắt cậu nhìn hắn giờ phút này cũng đã chứng minh điều đấy. Không có khẩn cầu, không có sợ hãi, chỉ có bình tĩnh, bên ngoài chỉ sáng mờ mờ như trăng trong nước, nhưng nguồn sáng nằm ở sâu bên trong chính là liệt hỏa của vầng thái dương, kiệt ngạo bất tuần[2].
[2] Kiệt ngạo bất tuần: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được. (theo https://koiluvsuju.wordpress.com)
Ánh mắt ấy như thể đang nói: Anh sẽ giết tôi sao?
Mũi dao chỉ cách tim cậu một lớp thịt mỏng, chậm chạp không chịu đâm sâu hơn.
Thật kỳ lạ. Giang Khoát nghĩ, rõ ràng dao hắn còn chưa chạm đến tim thiếu niên, sao hắn lại là người đau trước.
Thiếu niên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu, rồi mỉm cười thật nhẹ.
Giang Khoát hung hăng nhắm hai mắt, lúc mở ra, mũi dao chống lên ngực trái của cậu hạ xuống, bàn tay bóp nghẹt cổ họng cậu cũng nới lỏng.
Lúc không khí trong lành ùa vào phổi, Tạ Trì An ho nhẹ vì sặc, gò má cũng trở về màu sắc nhợt nhạt như thường.
Giang Khoát nói: "Em trai, em thắng."
Trong tình huống trước mắt, một bên là Giang Khoát đã nắm trọn nơi yếu hại của đối phương, một bên là Tạ Trì An không gươm không giáo, bị trói chặt lên cây không sức phản kháng.
Bất kỳ ai cũng biết Giang Khoát mới là kẻ thắng.
Nhưng giờ đây, kẻ chiến thắng thiếu chút nữa giết chết người ta lại mở miệng chấp nhận đầu hàng: "Em trai, em thắng."
Chỉ với một nụ cười của em, tôi liền thua thảm hại.
Chỉ bằng một giọt nước mắt, e rằng ngay cả mạng tôi cũng trao em.
- ----
Đông Vân Triều: 2 câu cuối đọc raw hay lắm nhưng tôi không thơ thẩn được gì nên huhu, chin nhỗi các bợn nhaa