Editor: Đông Vân Triều
Cá được nướng thành màu vàng ươm, gia vị phết lên, mùi thơm nghi ngút tỏa ra tứ phía khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cắn ngập răng vào phần da giòn rụm là nếm được chất thịt trắng nõn của cá tươi, đến đầu lưỡi cũng cảm nhận được mùi, vị ngon bất tận.
Bẻ gập càng để lấy thịt cua trắng đỏ béo mập ra. Ăn đến khi khát lại làm một hớp nước dừa trong veo cho trôi qua hết khoảng thời gian diệu kỳ này.
Ánh lửa bập bùng soi tỏ khuôn mặt của Tạ Trì An, màu cam đỏ ấm nóng ấy cũng lây nhiệt độ sang cho cậu, khiến dung mạo vốn lạnh lùng cũng trở nên hiền hòa lạ thường. Tạ Trì An nhìn chằm chằm vào đống lửa như có điều suy nghĩ, môi mím lại cắn ống trúc trong vô thức, dính chút nước lên khóe môi.
Yết hầu của Giang Khoát lên rồi lại xuống, hắn lên tiếng: "Em trai?"
"Hử?" Tạ Trì An giương mắt nhìn về phía hắn, đôi đồng tử chưa lấy lại tiêu cự, trông vừa mơ màng vừa ơ hờ đến xiêu lòng.
"Miệng em." Giang Khoát nhắc nhở.
Hai tay Tạ Trì An vẫn còn đang bưng quả dừa, hình như cậu vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm môi, liếm đi cả vệt nước 'tội lỗi' ấy.
Trái tim Giang Khoát nảy lên thật mạnh, hắn vô thức ngoảnh đầu đi rất chật vật.
Một thiếu niên thanh cao tự phụ lại ngô nghê làm ra động tác ấy, đúng là muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu. Hắn chợt nhớ tới cảnh hai cánh môi thiếu niên nhuốm màu máu nhạt diễm lệ, chúng bung nở như đóa tường vi sớm mai, lại như bông hồng kiều diễm mang đầy gai nhọn mà vẫn mê mệt người hái, mê mệt người thưởng thức. Hắn nhớ như in luồng cảm xúc tiềm ẩn không thành lời của mình lúc đó, là xúc động muốn hôn.
Giang Khoát, mày là người!
Giang Khoát mắng thầm. Còn có thể đọc vị sai cử chỉ của một cậu bé vị thành niên, mười gói Baking Soda cũng chẳng xả trôi được đống chất thải màu vàng trong đầu mày đâu!
Giang Khoát quay đầu về, bình tĩnh đổi đề tài: "Lại đang nghĩ gì đấy?"
Tạ Trì An đang nghĩ, nếu thân phận số 0 bại lộ, Giang Khoát có giết cậu hay không.
Vấn đề này sớm muộn cậu cũng phải đối mặt. Khi số 73 hoặc số 10 chính thức tử vong hoặc cậu đạt được thành tựu TRIPLE-KILL, chỉ cần một thông báo từ hệ thống thôi, cậu sẽ chẳng lừa gạt ai kia thêm được nữa.
Lý trí nói với Tạ Trì An, có chứ, Giang Khoát nhất định sẽ giết cậu, mục tiêu của hắn vẫn luôn luôn là giết số 0 mà. Không phải chỉ riêng mình hắn, chỉ cần giết một mình cậu là qua cửa, ai sẽ từ bỏ cơ hội "ngàn năm có một" này, chọn một con đường gian nan hơn gấp bội.
Nhưng cậu vẫn không nhịn được chờ mong. Chờ mong một đáp án khác. "Hợp tác vui vẻ" vốn chỉ là câu nói "được chăng hay chớ" thuở ban đầu, vậy mà hóa ra lại ứng nghiệm. Hợp tác vui vẻ đến mức cậu không muốn kết thúc sớm như vậy.
Tạ Trì An chỉ nhả ra hai chữ: "Đoán xem."
Giang Khoát trưng vẻ mặt "em tha cho tôi đi": "Sao tôi đoán được cơ chứ."
"Không phải lần trước đoán rất chuẩn sao?"
"Bây giờ thật sự không đoán nổi mà."
"Vậy thì khỏi." Tạ Trì An chốt hạ.
Giang Khoát nhìn cậu: "Em đang giận kìa."
Tạ Trì An: "Không có."
"Em có." Giang Khoát nói, "Mấy ngày rồi em không để ý đến tôi."
"Tôi không có không để ý đến anh."
"Nhưng em áp dụng chiến tranh lạnh."
Tạ Trì An không khỏi nhìn hắn: "Anh là người trưởng thành rồi, phải tự học được cách hóa giải chiến tranh lạnh."
Giang Khoát tiếp lời rất mau: "Tôi đang cố gắng mà."
Câu chuyện phiếm này không hề khiến bầu không khí giữa hai người hòa hoãn lại. Bởi vì có một cái gì đó vẫn luôn ngăn cách họ, nếu không giải quyết nó triệt để, họ sẽ mãi mãi chẳng thể hợp tác chân thành gắn bó, trở thành chiến hữu mà đối phương có thể phó thác phía sau lưng.
Giang Khoát hạ mình trước: "Em trai, em nói nguyên nhân. Rồi chúng ta cùng nhau giải quyết."
Tạ Trì An im lặng thật lâu, sau đó cậu mấp máy môi: "Anh có từng nghĩ tới, có thể ai đó đã tìm đến số 0 trước không?"
Nếu như số 0 bị giết, thủ phạm đoạt được tư cách 'nhảy' cửa, thì những người còn lại cũng chỉ còn một con đường duy nhất, tàn sát tất cả mọi người trừ đồng đội của mình.
Cậu và Giang Khoát chưa bao giờ là đồng đội.
Giang Khoát bỗng nhiên im miệng không hó hé nửa lời.
Nếu số 0 bị người khác giết chết, đương nhiên Giang Khoát sẽ lựa chọn giết chết tất cả mọi người.
Mà "mọi người" ở đây, cũng bao gồm thiếu niên trước mặt và cô bé kia.
Giang Khoát có hảo cảm sâu sắc đối với thiếu niên, nhưng hắn không có mất trí. Hắn sẽ không hi sinh bản thân mình vì người khác, chí ít hiện tại thì không. Họ mới quen nhau được mấy ngày?
Tạ Trì An nhận được đáp án mình muốn từ sự im lặng của Giang, chợt cậu cảm thấy mồm miệng nhạt thếch. Lập trường của họ đã rất rạch ròi.
Cậu không thể trách Giang Khoát bất cứ điều gì, đổi lại là cậu, cậu cũng chẳng có khả năng nhân từ, nương tay với một người mới quen, ai cũng thế cả.
Đến tột cùng, cậu đang chờ đợi điều gì? Tạ Trì An cảm thấy mình đang gây sự vô lý, mơ mộng hão huyền nực cười. Nhưng cảm giác bị người khác từ bỏ này thật khiến lòng cậu khó chịu.
Mặt mày Tạ Trì An lạnh tanh: "Tôi biết rồi."
Giang Khoát mở miệng: "Em..."
Tạ Trì An thấp giọng: "Cách xa tôi ra."
Giang Khoát không chắc có phải mình vừa nghe thấy nỗi tủi thân trong giọng nạt đầy cao ngạo của thiếu niên hay không. Dù chỉ là ảo giác, nó vẫn ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của Giang Khoát, ngay cả mỹ thực trên tay cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Nhưng hắn không hề nói gì thêm. Bởi hắn không cách nào cho thiếu niên một câu trả lời vừa ý.
Hắn nhất định phải sống sót. Sau đó tìm một người.
Không biết tên họ, không rõ dung mạo, chỉ là một hình bóng mơ hồ nằm ở nơi hẻo lánh trong miền ký ức và cũng là phần quan trọng nhất sinh mệnh hắn. Trước khi tìm ra người ấy, hắn không muốn chết.
Tất thảy những chặng đường hắn độc hành lẻ loi trong đêm tốt đều chỉ vì mục đích khiến hình bóng kia càng thêm rõ ràng.
Tạ Trì An biết Giang Khoát đã hạ quyết tâm. Kỳ thật cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, người này thoạt nhìn thì không đáng tin, thực tế lại là kẻ tỉnh táo nhất, lý trí nhất, so với cậu chỉ có hơn chứ không kém, luôn có thể đưa ra phán đoán tốt nhất.
Cậu biết chứ.
Nhưng cảm xúc chua xót trong lòng vẫn chẳng hiểu sao không đè nén được, để thức ăn trong miệng ngập vị đắng ngắt. Tạ Trì An vốn không nên là một thiếu niên yếu ớt thế này.
Hẳn là do nước dừa quá ngọt, cho nên không chịu đắng nổi.
-
Sau khi hưởng dụng một bữa no nê, Lâm Xảo thỏa mãn ngủ thật say. Em chẳng cảm nhận được sự bất thường nào giữa hai người Tạ Trì An và Giang Khoát. Bởi dù bên trong đã chia rẽ đến mức không thể bù đắp được, ngoài mặt họ vẫn khôi phục hình thức ở chung như thường. Cả hai đều không phải người buồn vui hiện hết lên mặt.
Em chỉ biết, mình vừa ăn bữa tối cực kỳ ngon, sau đó yên giấc cả đêm.
Hoặc... ăn bữa cơm cuối cùng trước ngày xử tử, sau đó yên nghỉ.
Hôm sau, ngày thứ tám của Trò chơi.
Lâm Xảo vừa tỉnh dậy đã ôm bụng, mặt cau mày có nói với Tạ Trì An: "Anh anh, em đau bụng... Em ra đằng kia đi vệ sinh nhé."
Mấy ngày rồi chỉ ăn mỗi đồ nướng, đầu tiên là một bữa thuần chay, sau đó là một bàn toàn thịt cá, Giang Khoát và Tạ Trì An cơ địa tốt thì không sao, bụng dạ Lâm Xảo lại không chịu được.
"Đừng đi xa quá." Tạ Trì An dặn dò, cậu còn nghĩ đến chuyện cơm nước. Cứ ăn đồ nướng mãi sẽ có hại cho sức khỏe, cậu đang suy tính cách nấu canh.
Lâm Xảo vội vã gật đầu, cầm ô đen phòng thân và vài cái lá trúc rồi chạy một mạch.
Hoang đảo mà... Chỉ có thể chấp nhận thôi.
Tuy Tạ Trì An có dặn là không đi xa, nhưng dù sao đi vệ sinh cũng là một chuyện riêng tư, Lâm Xảo đi tới mấy trăm mét lận mới tìm ra một chỗ khuất khuất.
Tay em bung dù che cả người mình, đơn giản là để tạo cảm giác an toàn. Thấy bốn phía không có ai, em mới ngồi xổm xuống, cởi quần, giải quyết vấn đề sinh lý.
Rừng sâu tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng vo ve.
Giải quyết xong nỗi buồn, em mặc vội quần, lại căng thẳng nhìn chung quanh lần nữa mới cầm ô trở về.
Em chút ý đến động tính phía trước, lại không phát giác được nguy hiểm sau lưng...
Cơ thể nhỏ bị bóng đen trùm lên, dây thừng lấy mạng tròng vào cổ em.
Cô bé bị treo cổ trên cây ra sức giãy giụa, có người nhẹ nhàng nhặt ô lên, xem xét nó thật tỉ mỉ.
"Cái ô này, tôi muốn."
-
"Người chơi số 98 đã tử vong."
Tay Tạ Trì An run bắn, nước trong bình sóng cả ra ngoài.
Giang Khoát đưa mắt nhìn sang: "Sao thế?"
Hệ thống thường xuyên thông báo, nhưng hắn chưa từng thấy Tạ Trì An thất thố như vậy bao giờ.
Kỳ thật cũng không tính là thất thố. Mặt mũi Tạ Trì An vẫn thế, chỉ có tay là run, còn rớt mấy giọt nước ra ngoài, riêng điều này đã chứng minh có mùi bất thường.
Ở trong mắt Giang Khoát, Lâm Xảo là số 73, cho nên hắn tạm thời không thể lý giải phản ứng của Tạ Trì An. Cái chết của số 98 thì liên quan gì đến họ chứ... Đúng, số 98 là đồng đội của số 62 đồng đội, mà số 62 bây giờ đang bị nghi ngờ là số 0.
Giang Khoát mừng quýnh.
Tạ Trì An cụp mắt: "Xảo Xảo mãi chưa về, tôi lo lắng em ấy... Để tôi đi tìm xem sao." Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, cuối câu mang theo vội vàng khó nhận ra. Thiếu niên bật dậy đi thẳng vào trong rừng.
Giang Khoát ngồi nguyên tại chỗ, mắt dấy lên đôi chút nghi ngờ.
Hắn đợi một lát rồi cũng đứng dậy, biến mất theo phương hướng thiếu niên rời đi.
-
Tạ Trì An phát hiện thi thể Lâm Xảo ở một nơi cách đó hai trăm mét, hung thủ không còn bóng dáng.
Em bị treo lên cành cây bằng một sợi dây thừng, cả người đung đưa theo gió.
Khuôn mặt em tím ngắt vì khó thở, ngay cả một tiếng kêu cứu trước khi chết cũng không thốt ra được.
Cậu phi giáo cắt đứt dây thừng, người Lâm Xảo rơi xuống, Tạ Trì An tiếp được.
Người bình thường mãi mãi cũng không biết rằng "ngày mai" và "ngoài ý muốn" cái nào tới trước, huống chi là ở trên đảo hoang nguy hiểm trập trùng. Tạ Trì An ôm Lâm Xảo ngồi quỳ trên đất, cậu hạ mắt, không buồn, không khóc, đôi mắt càng thêm tĩnh lặng hơn.
Tiểu cô nương động một chút là lại thích khóc, đã không giúp gì được còn đi hái nấm độc, đau chân làm trễ nải hành trình, khiến cậu thấy phiền mấy lần, em ấy chết rồi. Cũng vẫn là em, cô bé chưa bao giờ muốn trở thành gánh nặng của cậu, tiếp được tất cả trái cây cậu ném xuống, tung tăng cầm túi nhỏ của họ cả một đường, hiệp trợ cậu giết chết số 9, giúp họ tìm đinh ốc để đóng thuyền, dệt lưới đánh cá rất chắc...
Đôi khi, mối quan hệ giữa con người với con người quả thực rất kỳ diệu, họ mới quen biết nhau được một tuần, nhưng thật giống như đã cùng nhau trải qua nửa đời. Tạ Trì An thừa nhận mình đang cảm thấy lạc lõng, nhưng ngoại trừ nỗi tiếc thương nhạt nhoà thì không còn gì khác, ngay cả biểu cảm của cậu cũng vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Ngay cả bạn cùng phòng ở chung ba năm chết trước mắt cậu còn không khóc thì cậu có thể dành bao nhiêu tình cảm cho một cô bé mới gặp mấy ngày. Đó chính là Tạ Trì An, Tạ Trì An bạc tình bạc nghĩa, Tạ Trì An không khóc không cười.
Ngay lúc này hệ thống lại tiếp tục vang lên.
"Người chơi số 21 đã tử vong."
Giang Khoát?!
Nháy mắt, nỗi hốt hoảng tràn lan trong tâm trí cậu, người đàn ông ấy đã xảy ra chuyện gì rồi? Sự tuyệt vọng vừa lạ vừa quen nhồi đầy mỗi dây thần kinh, như thể tuyệt cảnh trước kia lại tái hiện trước mắt.
Cậu không biết tại sao, cảm xúc đau khổ cứ ập đến chân thật như vậy, nó mãnh liệt, mạnh mẽ như trời đất, không cách nào kiềm chế. Là thứ tình cảm sâu đậm nhất mà cậu có suốt mấy năm trời.
Bước chân Giang Khoát khựng lại, hắn rủa thầm.
Số 21 chọn lúc nào không chết lại chết đúng lúc này!
Nhưng không còn kịp nữa rồi, hắn đã thấy thiếu niên, cũng thấy mặt bé gái chết trong lòng thiếu niên.
Thiếu niên cũng bắt gặp hắn.
Giang Khoát nhìn cậu, đáy mắt lẫn lộn những cảm xúc phức tạp, rất lâu sau mới mở miệng: "Số 0?"
Ánh mắt Tạ Trì An tóm chặt lấy bóng đang người đàn ông đang sống sờ sờ kia, cất giọng đầy lạnh lẽo: "Anh không phải số 21?"