Editor: Đông Vân Triều
"Thất thần cái gì?" Tạ Trì An cất bước rời đi, "Về lớp."
Cậu chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Đồng Dập Huy có thể mang cô Đặng chạy thoát hay không thì phải xem vận khí của họ như nào.
Lương Diệc Phi gật đầu đuổi theo.
Đang đi, khoé mắt Tạ Trì An chợt liếc qua một cái cây ở gần đó.
Có một thiếu nữ đứng sau thân cây, đầu hơi cúi, tóc dài xoã tung. Không rõ mặt, chỉ lộ ra góc nghiêng trông rất đẹp.
Đồng tử của Tạ Trì An co lại chút, cậu thu tầm mắt.
Lớp 12-1.
Tạ Trì An bước vào phòng học trước.
Đúng một giây sau cậu lập tức lùi lại, tiện tay đóng cửa.
"Sao rồi anh Tạ?" Lương Diệc Phi khó hiểu.
Tạ Trì An nhìn cậu đầy trìu mến: "Đồng ý với tao, mày bước vào bất kể nhìn thấy gì cũng đừng hét lên, đừng kêu người tới, được chứ?"
Lương Diệc Phi nghe mà tê dại cả da đầu.
Anh Tạ đã nói đến mức đó, cảnh tượng bên trong phải khủng khiếp như thế nào?
Lương Diệc Phi bắt đầu sợ: "Tao, tao sẽ cố."
Chỉ chờ có vậy, Tạ Trì An bèn đẩy cửa ra.
Cả phòng học nằm trọn vẹn trong tầm mắt Lương Diệc Phi, sau cơn sửng sốt ba giây ngắn ngủi, cậu định hét lên.
Tạ Trì An đã sớm có chuẩn bị, nhanh tay bịt mồm cậu ta.
"Ô, ô..." Lương Diệc Phi trừng lớn mắt.
"Im nào." Tạ Trì An nói.
Lương Diệc Phi gật đầu liên tục.
Bấy giờ Tạ Trì An mới buông tay ra.
Lương Diệc Phi chạy ngược lại phía hành lang để nôn.
Sự chuẩn bị tâm lý lúc trước hoàn toàn không dùng được. Cái cảnh tượng đó căn bản không nằm trong phạm vi chịu đựng của người bình thường.
Lương Diệc Phi chẳng cách nào mường tượng được tại sao Tạ Trì An vẫn có thể giữ nổi bình tĩnh.
Bảy, tám thi thể nằm la liệt trong phòng học, lúc nhúc như cây trong rừng. Lý Tĩnh Văn đổ người lên bàn, trên cổ có năm dấu ngón tay rõ mồn một, chết không nhắm mắt. Lớp trưởng giết người xong mà không tẩu thoát được, nằm đè lên Lý Tĩnh Văn với một trái tim bị cán chổi thọc qua từ đằng sau. Bút chì đâm xuyên một bên mắt của Cao Hạc, nhãn cầu còn lại nằm lăn lóc trên mặt đất. Trương Thụy Phong nằm ngửa mặt dưới đất, cũng chịu chung số phận bị cán chổi đâm vào giữa bụng, thấy rõ ràng cả đoạn ruột đỏ lòm bên trong. Còn Tiền Phục, như đã bị người ta nắm đầu đập vào tường vô số lần, trán cậu đổ đầy máu tươi, lồi lõm kì dị. Tên con trai giết Tôn Toàn Dũng cướp trái cây thế mà cũng không sống nổi, gã chết mà cơ thể nằm úp xuống đất, chết ngạt trong chậu nước giúp tăng độ ẩm để ở góc lớp.
Mùi máu trong phòng tanh nồng đặc quánh, khiến người bình thường chỉ cần chờ ở đây một giây thôi cũng phải ói ra mật xanh mật vàng.
Nơi này vẫn còn là nhân gian sao? Lương Diệc Phi hoảng hốt mà nghĩ.
Đúng là dọc đường cậu đã thấy không ít thi thể, nhưng cái chết của người xa lạ so với những người bạn học tối lửa tắt đèn ba năm... có thể giống nhau được ư.
Bàn của Lương Diệc Phi và Tạ Trì An nằm ở hàng thứ hai từ phía cuối đếm lên, hàm ý nếu họ muốn về chỗ lấy đồ ăn, thì phải đạp lên hoặc nhảy qua xác của tất cả những bạn học này.
Gần bàn học nhất là Trương Thụy Phong da bụng toe toét với Tiền Phục đầu bê bết máu, tiếp đến là lớp trưởng, Lý Tĩnh Văn và Cao Hạc rơi ra một bên mắt, ngay phía trước là xác của Triệu Toàn Dũng vắt ngang lối đi.
Lương Diệc Phi chẳng có chỗ nào để đặt chân nổi.
Chân cậu run quá, không dám đi.
Tạ Trì An đẩy "tử sĩ" Lý Tĩnh Văn ra khỏi chỗ, gạt ra một con đường mới, cứ thế đi qua.
Cả quá trình cậu cực kỳ bình tĩnh.
Lương Diệc Phi há hốc miệng mà nhìn, cơn ớn lạnh như rắn rết trườn bò từ trong suy nghĩ sâu thẳm tới mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu. Loại rùng mình quỷ quái này lớn dần lớn dần, lớn đến mức có thể đè ép hết tất cả nỗi sợ hãi khi gặp phải xác người trước đó.
Không đúng, quá không đúng.
Anh Tạ quá bình tĩnh.
Trước đó, Lương Diệc Phi luôn cảm thấy anh Tạ là người "trong nóng ngoài lạnh", nhưng có thể "lạnh" đến mức này thật quá sức tưởng tượng của cậu. Đồng môn nhiều năm chết thảm trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc, nội tâm kẻ đó có thể thắp nổi ngọn lửa ấm nóng nhiệt thành thật sao?
Dẫu có tỉnh táo như thế nào, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ sinh ra phản ứng tiêu cực. Nhưng anh Tạ cậu ất... hoàn toàn bất thường.
Tỉnh táo đến mức máu lạnh, dũng cảm đến mức vô tình.
Nhưng anh Tạ rõ ràng là người thiện lương thế kia cơ mà. Là người mà trong lúc nguy cấp nhất vẫn muốn quay trở lại tìm Chu Nhất Ngạn, cứu Ngụy Dao, lên tiếng giúp cô Đặng tạm thời thoát khỏi sự truy lùng của đám điên ấy.
Cậu ấy mâu thuẫn là thế.
Làm bạn bè ba năm, Lương Diệc Phi cậu nhìn không thấu Tạ Trì An.
Những ý nghĩ này đảo điên trong đầu cậu chớp sáng chớp tắt, nháy mắt đã chẳng còn lại gì. Lương Diệc Phi bởi quá chăm chú mà cứ như vậy vô tri vô giác đi xuyên qua đống thi thể lộn xộn về chỗ ngồi của mùng. Đợi cậu lấy lại tinh thần, mùi máu tươi không báo trước mà xộc thẳng vào mũi, phản ứng đầu tiên vẫn là buồn nôn.
Cậu quyết định mở cửa sổ ra cho tản bớt mùi, chồm qua tính nôn thì hai mắt cậu co lại, đống bữa sáng lổn ngổn nghẹn lại ở họng, chỉ có thể nôn khan không ngừng.
Cậu muốn gọi anh Tạ, nhưng cậu nhận ra mình thốt không nên lời.
Dưới tầng là thi thể của Triệu Hạo Kiệt.
Cậu ấy bị người ta đẩy xuống từ cửa sổ này.
Lương Diệc Phi nhìn đau đáu, nhìn đến mức hai mắt xót đỏ, lòng ứ đầy nỗi bất lực.
Cậu bật khóc.
Rồi gào khóc.
Tất cả bi thương sợ hãi trước đó, cuối cùng bùng nổi ngay thời khắc này.
Ngoại trừ Lương Diệc Phi, Tạ Trì An, và Lâm Siêu Văn không biết nơi đâu, cả phòng kí túc 502 toàn diệt.
Những người bạn thân ái đêm qua còn tán gẫu với nhau dưới một vòm trời, hôm nay đã thành ra như này. Lương Diệc Phi không chấp nhận được, cậu thật sự không-thể-chấp-nhận-nổi.
Tạ Trì An cất một số đồ tiện dụng vào trong túi, nghiêng tai thì nghe thấy tiếng khóc của Lương Diệc Phi.
Cậu quay đầu lại, nhìn Lương Diệc Phi tựa vào bệ cửa sổ mà khóc đứt từng hơi.
Tạ Trì An ghé đầu.
Cậu chúc xuống nhìn tầng dưới, lòng hiểu ra.
Cảm xúc của Lương Diệc Phi lại hỏng bét rồi. Đây là cách người bình thường phản ứng.
Bên tai có một Lương Diệc Phi vẫn đang thút thít đứt ruột đứt gan, Tạ Trì An chầm chậm đưa tay lên xoa lồng ngực mình.
Rõ ràng cậu cũng cảm thấy khó chịu như vậy, mà sao nhịp tim vẫn bình lặng như dĩ vãng.
Cậu đưa tay còn lại lên áp vào mắt.
Khô cong, không chút nước mắt nào.
Tạ Trì An duy trì lý trí tuyệt đối, bình thản nói: "Mày còn khóc nữa sẽ có người tới đấy."
"Tạ Trì An đến cùng mày có tim hay không!" Lương Diệc Phi đột nhiên bộc phát, cậu quát trong nức nở, "Triệu Hạo Kiệt chúng nó chết rồi, mà mày không rơi nổi một giọt nước mắt nào ư?"
Ngón tay Tạ Trì An bỗng nhúc nhích.
Thật lâu sau, cậu mới mở miệng: "Thật xin lỗi, tao không thể."
Lương Diệc Phi ngẩng phắt đầu lên, nhìn cậu như nhìn một kẻ xa lạ.
"Tạ Trì An, mày thật đáng sợ." Cậu ta thều thào.
Một lũ kết bè chơi với nhau, bọn cậu luôn cảm thấy Tạ Trì An rất hiền, bởi cậu chẳng giận ai bao giờ cả. Nhưng bọn cậu cũng quên, Tạ Trì An cũng sẽ không vì ai mà vui vẻ, vì ai mà khóc lóc. Mãi mãi là khuôn mặt đó, lạnh tanh như thể không có cảm xúc nào.
Lương Diệc Phi chà mạnh tay lên mặt lau sạch nước mắt: "Tạ Trì An, coi như tao nhìn lầm mày! Mày căn bản chính là một thằng vô tình vô nghĩa! Tao với mày, từ bây giờ mỗi đứa đi một ngả!" Nói đoạn, cậu hung hăng dốc hết đồ ăn vào túi, tông cửa xông ra ngoài.
Tạ Trì An lẻ loi đứng giữa lớp học đầy xác người, cậu khép hờ mắt, hai hàng mi dài run rẩy.
Đáng sợ sao?
Nếu như mày đã từng dạo qua Địa ngục chân chính, nào sẽ vì đứng giữa một cái nhà xác mà sợ sệt?
...
Siêu thị nhỏ.
Phần lớn các học sinh đã bị Tạ Trì An lừa đi, chỉ sót lại một toán giáo viên.
Một cô giáo họ Vương bước đến trước mặt Phó hiệu trưởng, thấp giọng hỏi: "Thật sự anh không có chìa khoá à?"
Phó hiệu trưởng vội la lên: "Ui giời ơi tôi làm gì có! Cả cái siêu thị này đều do một tay mụ vợ kia quản cũng có phải cô không biết đâu. Với lại bên trong cũng chẳng có gì nhiều nhặn cả, tất cả là do bà ta ăn không ngồi rồi xem vào việc người khác mà cho đám học sinh dở dở ương ương, bây giờ chỉ đủ cho hai người ăn thôi!"
Cô Vương chọc đầu ngón tay lên lớp mỡ nục nịch trước ngực gã Phó hiệu trưởng, quơ nhẹ: "Vậy anh lừa rồi lấy chìa khoá về đây. Bà ta là vợ anh, chắc chắn sẽ nghe lời anh."
Gã cảnh giác hẳn lên: "Cô muốn làm gì?"
Cô Vương cười nói: "Không phải chỉ đủ hai người ăn sao? Em muốn phần của bà ta." Lúc khạc ra những lời đáng ghê tởm này, vẻ ưỡn ẹo đầy mưu mô toan tính của ả đã lấp kín hoàn toàn hình tượng chỉn chu của một giáo viên chủ nhiệm.
Phó hiệu trưởng chần chờ: "Cái này..."
"Nếu ông không cho, tôi sẽ la um lên cho mọi người cùng biết, la rằng ông ngủ với tôi mà không chịu trách nhiệm." Ả giở quẻ uy hiếp, "Dù sao tôi đói tối cả mắt đến nơi rồi, chẳng cần liêm sỉ, nhưng ông có cần hay không thì vẫn chưa biết đâu nha?"
Gã trừng mắt: "Cô đừng có mà ăn nói linh tinh!"
"Tôi ăn nói linh tinh? Dám làm mà không dám chịu à?" Cô Vương khịt mũi coi thường.
Phó hiệu trưởng dùng tiền cô Đặng kham khổ buôn bán đi nuôi tình nhân, người biết chuyện này không có mấy đã đủ thấy gã giữ kẽ tới mức nào. Kể cả thời khắc mấu chốt này, Phó hiệu trưởng vẫn muốn ôm chết tính sĩ diện của mình, chẳng dám để ai biết cái đuôi chuột xấu xa bẩn thỉu của gã.
Mặt Phó hiệu trưởng dài như quả bí: "Được rồi được rồi, để tôi nghĩ cách đã." Tình cảm của gã với người vợ bên gối nhiều năm đã sớm cạn kiệt, dẫu có làm chuyện đoạt đường sống của bà cũng sẽ không có bất kỳ áy náy gì.
Loài người, chính là ích kỷ như vậy.
...
Tạ Trì An một mình xuống tầng, cậu bước đi vô định.
Trường học bây giờ, giống như chẳng thể đi bất cứ nơi nào.
Cậu nhớ tới Ngụy Dao còn đang chờ trong phòng mĩ thuật, dứt khoát đi qua.
Lúc cậu đến, cửa phòng chỉ khép hờ hờ. Tạ Trì An cảm thấy không ổn, bước vội tới đẩy cửa ra.
Ngụy Dao vẫn còn ở trong.
... Nhưng đã chết rồi.
Cô bị trói trên ghế, trong miệng nhồi đầy vải chùi màu, động mạch chỗ cổ tay bị người ta cắt vỡ, số máu nhỏ xuống đã đựng đầy một thùng sơn.
Tạ Trì An liếc mắt đã thấy bức tranh có thay đổi.
Vốn là những bông hoa hướng dương đón nắng sớm nay đã bị xé nát rơi lả tả dưới đất. Trên giá vẽ từng đóa hoa bỉ ngạn đẫm máy tươi bung nở, vô cùng ngang tàng, vô cùng diễm liệt. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cảm thấy một luồng khí chết chóc cuồng hoan ập đến thâu tóm thị giác.
Hoa bỉ ngạn, tục xưng là hoa của những người đã khuất, vốn chỉ nở trên người đường xuống Địa ngục tai ương.
Tạ Trì An như đã mường tượng ra cảnh cô gái xấu số tên Ngụy Dao chết như thế nào -- cổ tay bị cắt sâu hoắm, nạn nhân chẳng chết ngay, cô bị trói chặt, trơ mắt nhìn hung thủ dùng máu của cô vẽ tranh. Thậm chí có thể đến tận khi hung thủ rời đi, cô vẫn chưa chết.
Sau đó, cô bắt đầu liều mạng giãy giụa vô ích, miệng không thể kêu cứu, chỉ có thể mặc cho máu tươi nhỏ xuống, sinh mệnh chậm rãi xói mòn. Cô tuyệt vọng nhìn hoa bỉ ngạn trong tranh nở rộ đón cô đi về phía Địa ngục, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc tử vong.
Hoa mạn châu sa, tuyệt vọng chờ đợi.
Dùng máu tươi vẽ nên hoa bỉ ngạn sống động như thật, chỉ có cái chết mới nuôi dưỡng được nó.
Một bông hoa chết chóc nở rộ, sẽ có một "đoá hoa" sinh mệnh lụi tàn.
Tạ Trì An hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của bức tranh. Từ một góc độ nào đó, tư duy của cậu và kẻ vẽ tranh trùng khớp với nhau...
Tạ Trì An nhìn chằm chằm bức họa kia, siết chặt nắm đấm.
Cậu cảm thấy hơi ngứa tay.
Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này, giết người trở nên quá đỗi dễ dàng và phổ biến. Ai cũng có thể giết người vì cướp đoạt đồ ăn, giết người vì không muốn bị hành quyết, hoặc ngộ sát nhất thời...
Nhưng không nên có loại này.
Cái loại giết chóc lành nghề, còn thảnh thơi ngồi vẽ trước mặt người bị hại, tay cầm bút chẳng có run rẩy. Hoạ một sinh mệnh thành bức tranh nhạo báng, hoàn toàn xem giết người như một niềm vui thú.
Đây là chuyện chỉ những kẻ sát nhân biến thái mới làm ra được.
Điều Tạ Trì An lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Ở cái nơi ngư long hỗn tạp này, hoá ra vẫn còn ẩn giấu một kẻ phản xã hội đáng ghét.