Triệu Phiếm Châu chưa từng nghĩ rằng cậu và Chu Tiêu sẽ phải chia xa. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ sẽ thuận lý thành chương xác nhận quan hệ, yêu đương vài năm rồi cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân, sinh một cô con gái, giống như hầu hết các đôi thanh mai trúc mã khác, thuận lợi bên nhau trọn đời. Cha mẹ cậu chính là thanh mai trúc mã, vô số gian nan từ khi còn nhỏ đến khi lên trung học, đại học cũng không thể chia cắt hai người, nhưng việc cha cậu đi du học sau khi kết hôn đã khiến họ hoàn toàn không thể trở lại như xưa. Khi đó Triệu Phiếm Châu còn rất nhỏ, trong ấn tượng mơ hồ chỉ có tiếng khóc uất ức của mẹ vào những đêm dài cùng phí gọi ra nước ngoài đắt đỏ, điều kiện gia đình càng ngày càng tốt, mà tinh thần của mẹ lại càng ngày càng kém, cuối cùng đến khi cha cậu về nước đã triệt để biến thành chứng rối loạn lưỡng cực, thật thảm hại biết bao khi không thể khống chế cảm xúc của bản thân, một đôi thanh mai trúc mã ngọt ngào lại bị khoảng cách và chờ đợi làm hao mòn trở thành kẻ thù không đội trời chung, hễ rảnh là lại cãi nhau, cha cũng càng ngày càng ít về nhà. Dù vậy cả hai vẫn cố chấp không chịu ly hôn, muốn cho Triệu Phiếm Châu một gia đình trọn vẹn. Triệu Phiếm Châu đã từng thầm cầu nguyện hết lần này đến lần khác, ly hôn đi, đừng tra tấn nhau nữa, như bây giờ có thể gọi là một gia đình trọn vẹn sao?
Cậu và Chu Tiêu không quen nhau sớm như cha mẹ, đầu học kỳ thứ ba Chu Tiêu mới chuyển tới trường Triệu Phiếm Châu, cậu đứng trên bục giảng nhìn cô tự giới thiệu, về nhà lại nhìn thấy cô ở cách vách, hai người vừa là bạn học vừa là hàng sớm rất nhanh đã trở thành bạn của nhau. Triệu Phiếm Châu bản tính lãnh đạm, lên đại học liền dọn ra ngoài sống, bởi vậy không có quan hệ thân thiết với bất kỳ sinh viên nào trong giai đoạn này --- Bạn cùng phòng, bạn cùng lớp cũng chỉ gật đầu chào nhau trước khi vào lớp mà tôi, giao tiếp thân mật nhất bất quá là cùng nhau hoàn thành bài tập nhóm, không còn gì nữa. Chu Tiêu học chung một trường đại học với cậu cũng trở thành người thân thiết nhất trong cuộc sống của cậu, thiếu nữ hoài xuân như cô sao có thể không thích chàng trai lớn lên cùng mình, còn có vẻ ngoài đẹp trai, thành tích xuất sắc như cậu, cô khẳng định mình là duy nhất của Triệu Phiếm Châu, nhưng hai người lại chậm chạp không xác định quan hệ, điều này khiến cho cô gái luôn muốn tận hưởng những phút giây ngọt ngào có chút không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.
Triệu Phiếm Châu không thể hiểu rõ lòng mình, bởi vì cha mẹ mà cậu sợ mối quan hệ thanh mai trúc mã, sợ sau bao năm chung sống sẽ biến tình yêu thành gông xiềng tra tấn cả hai, nhưng cũng bởi vì cha mẹ khiến cậu khó kiềm chế được nỗi khát khao đối với quan hệ thanh mai trúc mã. Chiếc hộp trong phòng ngủ của mẹ chứa đầy những bức thư họ trao đổi khi còn trẻ, từng câu chữ đều vô cùng chân thành, Triệu Phiếm Châu còn nhỏ lần đầu tiên học được cái gì gọi là "Nguyện làm uyên ương không làm tiên". Nếu loại quan hệ này không sai, vậy vấn đề chính là khoảng cách, Triệu Phiếm Châu thường xuyên nghĩ, nếu như không rời xa đối phương, có phải sẽ không có kết cục như vậy không, cho dù phải trả giá đắt, dù là hy sinh cả một đời, cậu vẫn muốn biết kết quả.
Cho nên khi Chu Tiêu nói với cậu trong bữa tối rằng cô đã giành được tư cách đến Anh du học, phản ứng đầu tiên của Triệu Phiếm Châu chỉ là nhẹ nhõm thở ra một hơi. Không cần phải thử nữa, câu chuyện vẫn như vậy, chỉ là nam chính và nữ chính đổi chỗ cho nhau, kết cục sẽ không có gì thay đổi. Cơm rất ngon, do Triệu Phiếm Châu nấu, có mặn có chay, còn ngon hơn cả những bữa ăn thường ngày nữa, Chu Tiêu rút khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy, trên tóc có hương thơm thoang thoảng, ngại ngùng tiến đến hôn cậu, muốn dùng nụ hôn đầu tiên giữa hai người đổi lấy sự chờ đợi của Triệu Phiếm Châu. Triệu Phiếm Châu không thể nói rõ cậu có cảm giác gì, môi Chu Tiêu thật mềm, người cô cũng thật thơm, nhưng cậu bị những suy nghĩ về thế hệ trước quấy nhiễu, không có thời gian để hưởng thụ. Cô ngồi trên đùi cậu tự biên tự diễn, không được đáp lại có chút mơ hồ, kéo tay Triệu Phiếm Châu vào trong áo, cơ hồ là khẩn cầu: "Triệu Phiếm Châu, cậu muốn... Không? Lần đầu của tôi cho cậu, cậu chờ tôi hai năm, học xong chúng ta liền kết hôn, được không?"
"Ngày nào đi? Tôi tiễn cậu."
"Cậu không cần sao?" Lòng tự trọng của một cô gái bị tổn thương nặng, lúc mở miệng nước mắt đã lưng tròng, không thể trả lời câu hỏi của Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu lắc đầu: "Chúng ta... Quên đi thì hơn."
Chu Tiêu không dám tin ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má, vô cùng đáng thương: "Vì sao? Hai năm rất nhanh, mỗi ngày chúng ta đều gọi điện thoại cho nhau, sẽ trôi qua nhanh thôi! Tôi ở bên đó sẽ nghiêm túc học tập, tuyệt đối không thay lòng, tôi thật sự rất thích cậu, Phiếm Châu, cậu còn gì không yên tâm có thể nói với tôi."
Triệu Phiếm Châu lắc đầu: "Không phải vấn đề của cậu, là vấn đề của tôi." Triệu Phiếm Châu vươn tay lau nước mắt trên mặt Chu Tiêu: "Tôi tiễn cậu đi, đừng khóc."
"Không nỡ sao?" Lúc Trương Mẫn nói ra lời này cảm nhận được ngực đau đớn một trận, cảm giác này rất quen thuộc với anh, quen thuộc đến nỗi mày cũng không cau lại một chút nào --- Nhìn thấy cảm xúc của người mình thích ảnh hưởng bởi một người khác là điều hoàn toàn không dễ chịu, anh biết Chu Tiêu sắp đi, vì thế lại hèn mọn tìm kiếm một tia vui sướng trên nỗi đau của người khác, không biết điều này có tính là một loại bại hoại đạo đức hay không, nhưng anh không thể khống chế được tâm tình vui vẻ của mình, cam tâm tình nguyện làm một nhân vật phản diện, mong Triệu Phiếm Châu tan nát cõi lòng mới tốt. Anh nguyện ý giúp cậu vá lại, anh nguyện ý, bất luận tan vỡ thành bộ dạng gì đi nữa anh đều nguyện ý nhặt từng mảnh vỡ lên ghép lại, miễn là anh có được cơ hội như vậy, anh có thể cố gắng làm cho trái tim này hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đáng ngạc nhiên là Triệu Phiếm Châu dường như cũng không bi thương đến mức đó, cậu uống một ngụm rượu, ngữ khí đều đều: "Không sao, kết cục này đã được định sẵn rồi, lượt bỏ phân đoạn trở mặt thành thù, giữ lại cho nhau một chút kỷ niệm đẹp cũng tốt."
"Vậy... Cậu có buồn không?" Trương Mẫn nói xong mới kinh hãi nhận ra sự hèn mọn của anh lại tăng thêm một bậc, anh đã vượt quá giới hạn về đời sống tình cảm của Triệu Phiếm Châu, hơn nữa anh cũng không chắc rằng đáp án mà anh mong muốn rốt cuộc là khẳng định hay phủ định.
May mà Triệu Phiếm Châu dường như không quan tâm đến ham muốn tìm hiểu quá sâu của Trương Mẫn, cậu lắc đầu, lời nói đã có chút không rõ ràng: "Tôi cũng không biết, cảm xúc của tôi hình như ngoại trừ tức giận ra những cái khác đều không rõ ràng, có lúc tôi còn nghĩ dù tôi không di truyền bệnh rối loạn lưỡng cực thì cũng có bệnh gì khác, chứng hưng cảm hay gì đó, tôi hận bộ dạng này của mình, nhưng lại không thể làm gì được."
Trương mẫn trầm mặc, không biết nên dùng từ ngữ gì để an ủi người mình thích đang say rượu, Triệu Phiếm Châu không đợi anh mở miệng đã loạng choạng đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, hơn nữa còn cự tuyệt đề nghị muốn đi cùng của Trương Mẫn.
Khi Trương Mẫn nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra ở gần nhà vệ sinh, tim như ngừng đập, anh vốn đang lo lắng vì Triệu Phiếm Châu đi lâu không quay lại, lúc này giống như được lên dây cót vội xông qua đó, bỏ qua mấy người đang vây quanh xem náo nhiệt, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy ở trung tâm. Trên đất có một chai rượu vang bị vỡ, rượu bắn lên chiếc quần bò xanh nhạt của Triệu Phiếm Châu, trông giống như máu, nhân viên phục vụ của quán bar đang đỡ lấy Triệu Phiếm Châu nói gì đó, Triệu Phiếm Châu im lặng, nắm tay siết chặt, giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
"Này này, có chuyện gì vậy." Trương Mẫn chen ra phía trước, kéo Triệu Phiếm Châu ra sau lưng mình, còn không quên vỗ vỗ tay cậu trấn an: "Tôi là bạn của cậu ấy."
"Vậy thật đúng lúc, đúng là không có cách nào nói đạo lý với người say." Nhân viên phục vụ nhìn Triệu Phiếm Châu một cái rồi lớn tiếng nói tiếp: "Cậu ta uống say đi đứng không cẩn thận, tôi đang bưng rượu bị cậu ta đụng trúng, tôi thì không sao, nhưng rượu thì vỡ rồi, nên bồi thường mới đúng chứ?"
Trương Mẫn nghe xong tiền căn hậu quả ngược lại thở phào một hơi, có trời mới biết anh sợ chai rượu dưới đất là do Triệu Phiếm Châu dùng để đập vào đầu người phục vụ này thế nào.
"Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả."
"Giá niêm yết của chúng tôi là 8888, thấy cậu ấy cũng không phải cố ý, 8500 là được." Nhân viên phục vụ nháy mắt với quầy bar, người vây xem nghe những con số đắt đỏ liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Trương Mẫn nhướng mày, ngồi xuống nhặt mảnh có dán nhãn hiệu lên kiểm tra, lại ngẩng đầu cười như không cười: "Sao lại đắt như vậy?"
"Anh thiếu hiểu biết quá, đây là rượu S Winery năm 1974, cả thế giới chỉ còn đúng một chai này."
"Ồ?" Trương Mẫn đứng dậy đi đến gần người phục vụ, Triệu Phiếm Châu quá cao khiến anh quên mất bản thân cũng là một người đàn ông cao lớn, mảnh nhỏ kia đến trước mặt người phục vụ, cảm giác áp bách mười phần: "Mỗi chai rượu của S Winery đều có số sê-ri, theo tôi biết năm 1974 bọn họ chỉ sản xuất không quá 300 chai, vậy số 2455 này từ đâu ra? Còn nữa, nút chai của S Winery đều làm bằng gỗ sồi, nút chai này của cậu rõ ràng là polymer, kém hơn một cấp. Vậy tiếp theo muốn cậu tôi bồi thường tiền trước hay là gọi cho Cục Công Thương báo chỗ này bán rượu giả đây?"
Người phục vụ bị bộ dạng hùng hổ của anh dọa sợ, có chút không biết làm sao nhìn về ông chủ ở quầy bar, sau khi nhận được ánh mắt "bỏ đi" của ông chủ, không cam lòng đụng mạnh vào vai của Trương Mẫn rồi bước đi. Trương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, xoay người nắm lấy tay Triệu Phiếm Châu muốn kéo cậu về nhà nhưng cậu lại bất động, anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn vào mắt Triệu Phiếm Châu, trong đôi mắt nai kia lộ ra một tia kinh ngạc.
"Sao đây, tưởng tôi chỉ biết dùng máy giặt thôi à."
"Cảm ơn anh, anh vừa rồi... Rất khác thường ngày."
"Phải không?" Trương Mẫn cắn môi kiềm chế bản thân không cười thành tiếng: "Chúng ta về nhà thôi."
Tửu lượng Triệu Phiếm Châu thật sự quá kém, còn chưa về đến nhà thì đã không còn tỉnh táo, Trương Mẫn phải tốn rất nhiều sức mới kéo được người về nhà, đừng thấy Triệu Phiếm Châu gầy, dù sao xương cũng rất nặng, Trương Mẫn có thể đặt người nằm lên giường đều là vì yêu. Triệu Phiếm Châu có vẻ như đã ngủ say, đôi mi dài run lên theo từng nhịp thở, an tĩnh đến nỗi không giống người say chút nào, giống như công chúa ngủ trong rừng vậy. Bước chân rời đi của Trương Mẫn bị một thế lực thần bí khóa chặt, giống như một gốc cây cổ thụ cô độc trăm năm, bén rễ rộng khắp vầng thái dương sáng chói là Triệu Phiếm Châu, anh nhìn chằm chằm đôi môi của Triệu Phiếm Châu, lẩm bẩm, chỉ chạm vào một chút thôi, một chút thôi, hôm nay đã làm quá nhiều chuyện xấu rồi, nếu sau này có ngày phải xuống địa ngục, có lẽ đều do hôm nay mang lại.
Trương Mẫn nín thở nhẹ nhàng ghé sát vào, còn mềm mại hơn cả gió xuân thổi qua mặt nước, hơi thở nồng nặc mùi rượu của Triệu Phiếm Châu khiến anh mặt đỏ tai hồng, càng lại gần hơn nữa.
Môi dán lên, Trương Mẫn toàn thân cứng ngắc, anh đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần môi Triệu Phiếm Châu có bao nhiêu mềm mại, nhưng chạm vào rồi mới biết, trí tượng tưởng của mình kém đến mức nào. Giống gì nhỉ, giống bóng của mặt trăng trên biển, giống bánh pudding mới ra lò, giống sả, giống hết thảy những thứ anh thích, thứ anh yêu, những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới, nếu sớm biết có một ngày được hôn lên môi Triệu Phiếm Châu, trước đây anh nên đổi sang khoa Trung Văn mới đúng, anh nguyện ý đọc thêm nhiều sách để có thể miêu tả cảm giác lúc này.
Anh không dám ở lại quá lâu, càng không dám dùng lưỡi, nụ hôn đầu tiên giữa bọn họ cứ như vậy xảy ra trong đêm đau lòng của Triệu Phiếm Châu và chỉ tồn tại trong trí nhớ của mình anh, giống như một ngôi sao hoàn mỹ tỏa sáng rực rỡ.
Hôm nay tôi thay cậu tiết kiệm không ít tiền, nếm một chút ngọt ngào cũng không tính là quá đáng. Trương Mẫn đứng thẳng người liếm liếm môi, ném bản thân vào biển cả nóng bỏng, vui đến quên cả trời đất.