Trương Mẫn dậy muộn hơn nhiều so với dự đoán, có lẽ là do đêm qua ngủ muộn quá, hay có lẽ là do mây đen mịt mù ngoài cửa sổ, đợi đến khi anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ sâu thì trong nhà chỉ có một mình anh. Trương Mẫn lấy điện thoại, nheo mắt nhìn nửa ngày mới nhận ra đã sắp trưa rồi.
Trương Mẫn vươn vai, lộ ra ra vòng eo nhỏ, mũi phát ra một tiếng "Ưm---" như mèo con. Anh mang dép ra phòng khách, cửa phòng Triệu Phiếm Châu không đóng, quần áo mặc ở nhà đã được gấp lại đặt ngay ngắn trên giường, hai chiếc chìa khóa trên tủ giày chỉ còn một chiếc, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Triệu Phiếm Châu đã ra ngoài.
Trương Mẫn có chút kỳ quái, không biết Triệu Phiếm Châu mới sáng sớm đã ra ngoài làm gì, muốn nhắn Wechat hỏi thử lại cảm thấy ngại --- Nếu muốn đi mua bánh sinh nhật hay gì đó, cậu ấy sẽ khó trả lời, cậu có gạt anh không? Triệu Phiếm Châu cũng không phải người thích nói dối. Trương Mẫn tự rót cho mình một cốc nước, tâm tình vui vẻ tựa vào bàn nghịch điện thoại. Sáng nay anh nhận được không ít tin nhắn chúc mừng sinh nhật, có thể thấy quan hệ với mọi người xung quanh vẫn rất tốt. Người nhắn có bạn từ nhỏ, có bạn học, thậm chí là đàn em cùng câu lạc bộ trước kia cũng gửi lời chúc, chỉ tiếc không có tin nhắn nào đến từ người thân, một cái cũng không.
Trương Mẫn giả vờ như vô tình mở giao diện báo cuộc gọi nhỡ, nhìn một vòng, xác nhận mình không bỏ sót lời chúc nào đến từ những người trong căn nhà nguy nga lộng lẫy kia, anh uống một ngụm nước rồi lại mở khóa trả lời từng tin nhắn chúc mừng một cách chân thành.
Triệu Phiếm Châu lâu trở về quá, không biết chạy đến đâu mua đồ rồi. Trương Mẫn nhàm chán ngồi trên bàn xoa xoa chiếc bụng đói, nhớ lại dáng vẻ Triệu Phiếm Châu nói khi với anh "Ngày mai không ăn cơm ở nhà." hôm qua, tin chắc rằng ý của câu này là muốn ra ngoài tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thoải mải. Nói thật thì anh đã đói lắm rồi, thịt bò xào thì là hôm qua Triệu Phiếm Châu làm vẫn còn thừa một ít, mở tủ lạnh là có thể ngửi được hương vị đặc trưng, giáng một đòn trí mạng vào chiếc bụng đói đang kêu vang. Trương Mẫn lắc đầu quyết định đi tắm trước, để bụng lát nữa ăn mấy món ngon hơn.
Hiếm khi máy nước nóng không bãi công, hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, ấm áp dễ chịu, còn lưu lại mùi trên cơ thể Triệu Phiếm Châu thường ngày. Trương Mẫn lấy sữa tắm, bóp vài lần cũng chỉ có không khí, mới nhớ ra hôm qua tắm là đã sắp hết rồi, lúc này chỉ sợ là một giọt cũng không còn. Anh chớp mắt, lấy khăn lau mặt, ánh mắt không tự chủ bay tới chỗ sữa tắm của Triệu Phiếm Châu đặt bên cạnh. Triệu Phiếm Châu bình thường không dùng nước hoa, hương thơm thoang thoảng trên cơ thể cậu đều đến từ đây --- Loại suy nghĩ này khiến Trương Mẫn miệng khô lưỡi khô, do dự vươn tay bóp nhẹ một cái, lại bóp thêm một cái, xoa tay vào nhau tạo ra bọt dày đặc, mùi hương giống hệt như mùi hương trên người Triệu Phiếm Châu.
Mình không có trộm, chờ cậu ấy trở về mình sẽ nói với cậu ấy là sữa tắm của mình hết rồi nên mới dùng của cậu ấy --- Trương Mẫn lẩm bẩm, bàn tay dính đầy bọt xoa lên làn da trần trụi của mình, vừa lạnh vừa ngứa ngáy trong lòng, khiến cho tính khí cương cứng lúc sáng vừa mới mềm xuống lại bắt đầu rục rịch, run rẩy ngóc đầu trong mùi hương của một người khác.
Trương Mẫn hoảng sợ, không ngờ bản thân lại mẫn cảm như vậy, thậm chí có chút buồn bực không rõ nguyên do. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, Triệu Phiếm Châu có lẽ cũng không về nhanh như vậy, anh cam chịu số phận cầm lấy dục vọng đã lâu không chạm vào bắt đầu tuốt lộng. Bọt sữa tắm rất thơm và trơn, anh lên xuống thêm vài lần liền buông tay, trấn an tâm trạng xấu hổ rồi tiếp tục lần nữa. Mọi thứ trong phòng tắm đều có đôi, hai chiếc bàn chải đánh răng đặt cùng nhau, khăn mặt đặt cùng nhau, đến cả giỏ quần áo bẩn cũng là mỗi bên một cái, cuối cùng qua đôi tay chưa từng làm việc nhà của anh mà trở nên sạch sẽ thơm mát, rồi lại được phơi cùng nhau trên ban công. Không chỉ có cậu xông vào cuộc sống của anh, Trương Mẫn có chút đắc ý nghĩ, mà anh cũng muốn xông vào cuộc sống của cậu.
Khi Trương Mẫn bắn ra tay, mơ hồ nghe được một tiếng sấm lớn bên ngoài, mây đen tích tụ đã lâu cuối cùng cũng quyết định đổ mưa, anh hoảng sợ, vội rửa tay, chất lỏng mát lạnh cùng bọt nước thơm ngát trôi xuống cống thoát nước, lại mở vòi sen tắm qua loa rồi quấn khăn tắm bước ra ngoài. Mưa to kèm theo sấm chớp, không biết Triệu Phiếm Châu có mang ô không, Trương Mẫn như một bà mẹ nhỏ vừa lo lắng gọi cho Triệu Phiếm Châu để hỏi xem cậu đang ở đâu, có cần anh mang ô đến đón không, vừa chạy vào phòng Triệu Phiếm Châu tìm ô, một chiếc thì quá nhỏ, tuy rằng rất muốn che cùng ô với cậu, nhưng nhìn mưa ngoài kia e là cả hai đều sẽ ướt, vẫn là mỗi người một ô thì tốt hơn. Trương Mẫn mở điện thoại đặt trên tủ đầu giường Triệu Phiếm Châu, dựa theo trí nhớ mở ngăn kéo tìm chiếc ô màu đen cậu thường dùng, giây tiếp theo liền ngẩn người, tim đập loạn.
Chiếc hộp có hương sả viết chúc mừng sinh nhật không thấy đâu nữa.
Trương Mẫn bất động tại chỗ, điện thoại đổ chuông thật lâu cuối cùng cũng có người nhấc máy, Trương Mẫn hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì đã bị giọng nói truyền đến từ bên kia cướp đi khả năng nói chuyện.
Người nhận điện thoại là một cô gái, ngữ khí nhẹ nhàng, còn có chút rụt rè: "Xin chào?"
"Xin chào." Trương Mẫn mở miệng mới phát hiện hai chữa kia của mình không phát ra âm thanh, anh hắng giọng, gian nan mở miệng lần nữa, âm thanh dường như bị ngăn cách với không khí, lan ra trong xương tủy: "Xin chào, tôi là Trương Mẫn, tôi... Tìm Triệu Phiếm Châu."
"Phiếm Châu cậu ấy..." Cô gái kia nói tới đây cũng hắng giọng, câu tiếp theo có chút ngượng ngùng: "Cậu ấy đang tắm, có chuyện gì anh có thể nói với tôi, lát nữa cậu ấy ra tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy. À đúng rồi, tôi là Chu Tiêu."
"..." Trương Mẫn trầm mặc hồi lâu: "Không có gì." Anh khẽ lắc đầu: "Không cần."
"Ồ, vậy được." Chu Tiêu nghĩ có thể là chuyện không quan trọng hoặc là không muốn cô biết nên không hỏi tiếp nữa, vừa định cúp máy, người bên kia lại lên tiếng, thanh âm rất nhẹ nhàng.
"Chu Tiêu, hôm nay là sinh nhật cô sao?"
"Hả, sao anh biết sinh nhật tôi?" Chu Tiêu tò mò hỏi thắng, lại chỉ nhận được một câu "Chúc mừng sinh nhật" khàn khàn cùng một chuỗi âm thanh cúp máy, có chút khó hiểu.
Triệu Phiễm Châu lau mái tóc ướt sủng bước ra khỏi phòng tắm, dáng người lộ ra rõ ràng: "Gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Là điện thoại của bạn cùng phòng cậu." Chu Tiêu đưa điện thoại qua: "Điện thoại của cậu reo, tôi sợ là chuyện gì quan trọng nên mới bắt máy, không biết anh ấy tìm cậu có chuyện gì, anh ấy chưa nói."
Triệu Phiếm Châu nhận lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi thấy hai chữ "Trương Mẫn", không để ý lắm: "Về nhà hỏi anh ấy sau."
"Chắc không phải cậu nói với người ta hôm nay là sinh nhật tôi đó chứ." Chu Tiêu có chút ngại ngùng, gương mặt quả đào ửng hồng.
"Hửm? Sao vậy?"
"Anh ấy vừa chúc mừng sinh nhật tôi."
"Ồ..." Triệu Phiếm Châu suy tư: "Đèn xông tinh dầu tôi mua cho cậu thật ra là dựa vào quà mà mẹ anh ấy tặng cho anh ấy, chắc là anh ấy đã nhìn thấy nó nên mới đoán được."
"Vậy anh ấy cũng thật thông minh." Chu Tiêu cười khúc khích, bị Triệu Phiếm Châu véo mũi mới dừng lại, có chút lo lắng nói: "Cậu mắc mưa có sao không? Chỉ tắm thôi sao?"
"Tôi cũng không phải giấy." Triệu Phiếm Châu vỗ vai cô: "Đợi lát nữa hết mưa rồi đi ăn lẩu đi."
"Được." Chu Tiêu cười đến cong mắt: "Tôi muốn ăn mì, sinh nhật thì phải ăn mì."
Trương Mẫn cúp điện thoại, phát hiện lòng bàn tay đã bị ghim một vết thật sâu, không rách da, nhưng rất đau, ửng đỏ. Anh không dám nghĩ xem bản thân buồn cười bao nhiêu, tự mình đa tình đến mức nào, chỉ cần suy nghĩ của anh tiếp xúc với mấy ý niệm màu hồng trước đây nửa phần, anh sẽ bị nỗi ủy khuất và xấu hổ bao vây đến nổi không thể cử động. Lần đầu tiên anh biết ơn cuộc điện thoại phiền phức nhờ anh sửa lại số liệu của giáo sư, chỉ cần có thể khiến anh quên đi bản thân của hiện tại, cho dù là chỉ quên một giây, anh cũng sẽ không do dự mà lao vào.
Khi Trương Mẫn mệt mỏi trở về nhà từ văn phòng của giáo sư thì cũng đã khuya, trong nhà không có ai, tối đen một mảnh, giống như một con thú dữ đói khát đang mở to miệng nuốt chửng anh. Anh nhìn điện thoại mới biết bây giờ đã là mười một giờ bốn mươi, còn có hai mươi phút nữa là sinh nhật của anh trôi qua rồi, mà anh vẫn chưa ăn được món mì trường thọ anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Anh thay giày vào bếp, lúng túng dựa theo tưởng tượng của mình bật lửa, nấu mì, lung tung cho hết gia vị trên bàn vào, cuối cùng cũng kịp nấu xong một bát mì trước mười hai giờ. Trương Mẫn ngồi vào bàn nếm thử một ngụm, không ăn nổi, quá mặn, sợi mì hơi mềm, đen ngòm một bát, đặc đến nỗi nước mì cũng không còn. Nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đã ăn mì, Trương Mẫn tự an ủi mình, lúc anh cúi đầu, trên mặt nước bắt đầu gợn sóng.
Nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, Trương Mẫn vội đứng dậy, dùng tốc độ tám trăm mét trên giờ chạy vào nhà vệ sinh đổ mì vào bồn cầu rồi xả nước, sau khi Triệu Phiếm Châu mở cửa bước vào anh giả vờ như đang cầm bát vào bếp rửa.
Triệu Phiếm Châu chào anh một tiếng, đặt một hộp nhỏ lên bàn ăn, bên trong là một chiếc bánh tinh xảo.
"Hôm nay là sinh nhật bạn tôi, tôi cùng cô ấy ra ngoài ăn, sợ anh không thích ăn đồ ăn ngoài, cả ngày nay chắc là đói lắm, nên cắt bánh ngọt mang về cho anh, ăn thử không?" Triệu Phiếm Châu vào phòng tắm rửa tay, tiếng nước chảy hòa vào tiếng rửa bát của Trương Mẫn trong bếp, thật lạnh lẽo.
"Không ăn, tôi ăn rồi." Trương Mẫn cúi đầu đáp, một loại cảm giác nóng bỏng từ dạ dày truyền đến, khiến hốc mắt và cổ họng nóng lên theo.
"Được rồi." Triệu Phiếm Châu rửa tay xong ngồi trên sô pha trong phòng khách nghịch điện thoại, đột nhiên nhớ ra gì đó ngẩng đầu nói với Trương Mẫn: "Hôm nay anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem có thể dùng sữa tắm của cậu không, của tôi hết rồi."
"À, chuyện nhỏ như vậy sau này không cần hỏi tôi, anh cứ dùng đi." Ngón tay Triệu Phiếm lướt lên xuống, hình như đang nhắn tin với ai đó: "Đúng rồi, lần trước anh có nói với tôi về đèn xông tinh dầu hương sả, tôi mua một cái làm quà sinh nhật cho bạn tôi, còn đang lo không biết phải mua gì, cô ấy thích lắm, cảm ơn anh."
Trương Mẫn mấp máy môi, không biết nên nói gì, rất ít khi nào thấy anh không trả lời Triệu Phiếm Châu như hôm nay. Triệu Phiếm Châu còn có lời chưa nói xong, lại ôn nhu giáng cho Trương Mẫn thêm một đòn: "Mà này, khi nào thì đến sinh nhật anh? Tôi cũng tặng cho anh một cái đèn xông tinh dầu được không."
"Sinh nhật tôi..." Trương Mẫn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, kim phút đã vượt qua con số mười hai, cùng kim giờ tạo thành một góc nhọn sắc bén đâm vào lòng người.
"Sinh nhật tôi đã qua rồi." Trương Mẫn cười nói.