Trường Khôn tự cách đô thành cũng không xa, trước đó cũng đã nói qua, chỉ là bởi vì Tử Lithoát được trong hoàn cảnh ngoài ý muốn căn bản là không có làm tốtchuẩn bị tiếp theo, cho nên đối mặt với kỵ mã chỉ cần nhất hai canh giờlộ trình thì hắn lại đi suốt một đêm, đến khi nhìn đến cửa thành thìngày đã hoàn toàn lên cao. xoa bóp thắt lưng đã muốn cứng đơ, Tử Linhanh chóng quẩy bao quần áo trên vai đi đến cửa thành với hàng người đi đường không dứt cách đó không xa, hai tiểu quỷ phía sau cũng vội vàngnhắm mắt theo đuôi, như là sợ hãi… không … như là lưu ý đối phương sẽ bỏ trốn!
Tử Li không rên một tiếng đi ở đằng trước, mắt như vô tình mà lại chuyển động quay tròn. Hai khối chướng ngại vậtnày phải như thế nào mới bỏ rơi được?
“Điện, điện hạ, Hoàng Thượng không phải ở Trường Khôn tự sao, chúng ta quay về đô thành như thế nào thấy được hắn a?” Nhịn một đêm nghi hoặc rốt cục vẫn làkhông nín được hỏi lên.
“Dốt nát, Hoàng Thượng tronglúc trai giới không tiếp khách, ta tùy tiện chạy tới khó tránh khỏi lạibị người làm bao cát đá ra. Chúng ta bây giờ trở về liền ngồi xổm trướccửa nhà hắn mà chờ, hai ngày sau tự nhiên là có thể nhìn thấy hắn !” TửLi nửa thật nửa giả đáp.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn hoặc, nhưng Tiểu ca lưỡng cũng không tiếp tục đặt câu hỏi nữa.
Ba người mang theo tâm sự đi tới cửa thành, binh lính canh giữ ở bên cạnhtrạm kiểm dùng trường mâu (như trường thương) chặn đứng đường đi ý bảobọn họ đưa ra giấy thông hành, Tử Li đã sớm nghĩ đến sẽ như vậy cho nênlôi cái đồng bài tối hôm qua vơ vét tài sản từ trên người cái tên thế tử coi tiền như rác kia ra. Kiểm tra xong, binh lính thu mâu cho đi.
“Từ từ, hai người các ngươi thì sao? Không có giấy thông hành không đượcvào thành.” Tử Li có thể đi, nhưng hai tiểu khất cái phía sau bẩn nhưvậy đũng không thể cho đi.
“Vị binh đại ca này, ” hai tiểu quỷ đồng thời chỉ vào Tử Li trăm miệng một lời nói, “Chúng ta là người hầu của hắn”.
Tử Li trong lòng thoáng chốc tê liệt, tử tiểu quỷ, có phải là đã sớmthương lượng tốt hay không? Nói được đồng lòng như vậy!
Binh lính quay đầu lại đường như muốn nhận được chứng thật nhìn Tử Li.
“Phải, bọn họ là mấy gã nô phó ta mới vừa thu ở trên đường!” Tử Li đành phải không tình nguyện nói.
Ba người vào thành, khi đi đến một gian tửu lâu thì Tử Li ngừng lại, hắnthanh thanh cổ họng xoay người đối lưỡng tiểu quỷ ở phía sau nói: “Bảnđiện hạ đi lấy một vài thứ được lo liệu dành cho chuyện quan trọng, cácngươi ở chỗ này chờ .”
Lưỡng ca vừa nghe, đâu chịungoan ngoãn ở đây để cho Tử Li một mình rời đi? Bọn họ lập tức nắm chặtống tay áo của Tử Li, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, ngón tay bẩn bẩn ởtrên tà áo dài trắng như nguyệt nha của Tử Li ấn hạ vài cái dấu bẩn đenđen.
“Các ngươi sợ? Các ngươi đứng ở cửa chẳng lẽ còn sợ bản điện hạ sẽ chạy sao?” Tử Li cố ý không vui nói.
Nghe hắn vừa nói như thế, lưỡng ca cũng thấy có lý, đành phải phẫn nộ buôngra Tử Li, nhưng vẫn đang có chút không yên lòng nhắc nhở: “Điện hạ nóiqua sẽ giúp chúng ta, này cũng không thể nuốt lời, nếu không, nếu khôngsẽ bị người nhạo báng, lưu lại bêu danh ăn nói bừa bãi!”
Tiểu tử này cư nhiên uy hiếp đại gia ta? Nhớ năm đó tời điểm ta uy hiếpngười khác, các ngươi còn đang bú sữa mẹ nha! Huống hồ so với bị ngườilàm sủng vật giam cầm như vậy, cái thứ ” Bêu danh ăn nói bừa bãi” nàyquả thực là không chút liên can tới đau khổ
Tronglòng nghĩ như vậy , Tử Li cũng không động thanh sắc nói: “Được rồi, được rồi, bản điện hạ giống cái loại người nói không giữ lời nhân sao? Cácngươi chờ, ta xong xuôi mọi chuyện sẽ ra!”
Nhìn theo Tử Li đi vào tửu lâu người đến người đi, lưỡng ca không dám lơi lỏng gắt gao nhìn chăm chú coi chừng cửa.
Lại nói tiếp, bên này Tử Li rốt cục đem hai oắt con dụ trước bỏ rơi sau,trong lòng không khỏi một trận nhảy nhót. Tiểu thí hài quả nhiên vẫn làtiểu thí hài, cùng mình đấu? Đạo hạnh còn thấp lắm!
Lắc mình đi vào tửu lâu, rất nhanh cùng tiểu nhị ca ngày ấy bàn bạc, đúnglời đưa cho hắn một nửa bạc còn lại sau đó đi đến khách phòng. Những thứ cần dùng đều đã đặt ở trên bàn, Tử Li mở ra bố vải nhất nhất nghiệmthu.
Vải bố quần áo, giày vải, râu giả, nhân bì diệncụ (mặt nạ da người), mũ sa che mặt, lông mi giả, thuốc nhuộm, cư nhiêncòn có một viên giả mặc chí lông mao (nốt ruồi dê= =|||)! Tử Li rất làvừa lòng nhìn một đống đạo cụ ngụy trang. Xuống chút nữa chính là mấybình thuốc trị thương cùng mười mấy cái túi mềm giống như khí cầu thờihiện đại, Tử Li trong lòng vui vẻ, cầm lấy một cái lật xem, không thểtưởng được người nơi này thật sự có thể dùng ruột dê làm ra mấy cái túinhư vậy! Trước đừng hỏi Tử Li lấy mấy cái bộ ruột dê đó làm cái gì, rấtnhanh sẽ biết cách sử dụng của chúng nó, hơn nữa mấy thứ này từng tronglúc Tử Li trốn chết kiếp sống sau này từng nhiều lần làm cho hắn thànhcông thoát ly hiểm cảnh.
Chỉ thấy Tử Li cẩn thận lấytúi ruột dê cất kỹ, sau đó xuất ra kim chế dược xử lý miệng vết thươngtrên mu bàn tay tối hôm qua bị chim cào rách nhưng hiện tại vẫn đang cóchút đau đớn. Sau khi chuẩn bị tốt hắn rất nhanh thay vải bố quần áocùng giày vải, tiếp theo từ trong ấm trà đổ ra một chén nước, đem thuốcnhuộm hòa tan vào trong nước, sau đó dùng nó hướng lên trên mặt, trêncổ, trên tay chờ hết thảy làn da bại lộ bên ngoài bị hủy diệt, sau khihơi nước bốc lên, da thịt nguyên bản trắng nõn trơn mềm rất nhanh bị che lấp dưới một tầng da vàng thô ráp, điều này làm cho Tử Li thoạt nhìntựa như một chúng thôn dân trường kỳ bên ngoài đồng ruộng, sau đó xuấtra đoản tu tra tra ngạnh ngạnh (râu má dưới cằm cứng cứng) dán ở trênmôi, một hình tượng đại thúc cày ruộng cứ như vậy được sinh ra , xem ramình thật là có thiên phú hoá trang a! Tử Li vừa lòng nhìn hiệu quảtrong gương. Nguyên bản còn định dùng mặt nạ da người ngụy trang, bấtquá bỗng nhiên nghĩ đến nếu là gặp mấy chuyên gia dịch dung thì kỹ xảosứt sẹo của mình không phải lập tức bị vạch trần sao? Huống chi bộ dángcủa mình hiện tại so với cái nhân bì diện cụ thợ khéo không tính tinh tế kia mà nói thật sự là hảo rất nhiều.
Thu thập xongtoàn bộ gia sản, đứng ở trước của phòng hít sâu một cái, Tử Li vừa hưngphấn vừa lo lắng đẩy cửa đi ra ngoài.